sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng - Chương 155-3

Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát TrưởngChương 155-3: Giết người không cần lý do

Buổi chiều, Mậu Hinh mở đầu phiên toà, Mậu Hinh nói: "Chánh án, hội thẩm, luật sư bên biện vẫn nghi ngờ động cơ bị cáo giết người. Hiện tại tôi nghĩ đến điểm này, gọi người làm chứng tiếp theo, nhưng vì người làm chứng này là người chưa đến tuổi thành niên, hơn nữa có quan hệ rất lớn với tôi, mời chánh án hội thẩm thảo luận có phê chuẩn hay không. Người làm chứng này chính là con trai tôi, Mậu Sâm Mặc."

Chánh án xem tư liệu, anh quay đầu nói với Diệp Diệu Tư: "Luật sư bên biện, anh phản đối không?"

Diệp Diệu Tư: "Chánh án, tôi không phản đối."

Lúc này Tiểu Sâm được cảnh sát toà án dẫn lên toà án.

Mậu Hinh bắt đầu thẩm vấn trước: "Bạn nhỏ Mậu Sâm Mặc, lát nữa mẹ và chú bên cạnh này hỏi con mấy vấn đề, con phải trả lời cực kỳ thành thật, được không?"

Tiểu Sâm gật đầu: "Con sẽ, từ nhỏ mẹ dạy con không được nói dối, phải làm một đứa nhỏ thành thực."

Mậu Hinh cười cười: "Tiểu Sâm, cô giáo Chu là chủ nhiệm lớp mẫu giáo của các con phải không?"

Tiểu Sâm gật đầu: "Đúng."

Mậu Hinh: "Con hình dung ấn tượng cô giáo Chu với con được không?"

Tiểu Sâm: "Cô giáo Chu Nguyệt cực kỳ ôn nhu, giọng rất êm tai."

Mậu Hinh: "Cô đều tốt với tất cả bạn nhỏ sao?"

Tiểu Sâm: "Đúng, cô đối với Vương Hạo còn tốt hơn, giữa trưa thường xuyên dẫn Vương Hạo đến phòng nghỉ của cô ngủ. Cho nên rất nhiều bạn nhỏ lớp học đều không thích chơi với Vương Hạo."

Mậu Hinh: "Vậy còn con?"

Tiểu Sâm: "Con thích bạn ấy nha, chỉ là bạn ấy không thích nói chuyện, mỗi lần từ phòng nghỉ của cô giáo Chu ra sẽ trốn ở góc phòng, bạn nhỏ khác lại càng không để ý đến bạn ấy, nhưng con thích chới với bạn ấy."

Mậu Hinh: "Vậy con có biết vì sao bạn không thích nói không?"

Tiểu Sâm: "Con phát hiện trên người bạn ấy có vết thương kỳ quái."

Mậu Hinh: "Chánh án, hội thẩm, nơi này có một bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ bạn học Vương Hạo, phía trên viết rất rõ ràng, trên lưng Vương Hạo, trên tay, trên đùi có vết thương nông sâu khác nhau, bao gồm trên mông Vương Hạo."

Bản báo cáo này vừa xuất hiện, chánh án biến sắc, bắt đầu lật xem tư liệu.

Chánh án ngẩng đầu nhìn Mậu Hinh, tuyên bố tạm thời ngừng phiên tòa, gọi Mậu Hinh đến sảnh nghỉ ngơi bên cạnh.

"Mậu kiểm sát trưởng, tôi hi vọng cô hiểu, trách nhiệm của cô là buộc tội mà không phải tìm ra điểm mơ hồ khác, tôi không hy vọng cô lãng phí phí tổn tư pháp." Chánh án nói, theo ý anh hiện tại chứng cứ cơ bản vô cùng xác thực, có thể buộc tội Vương Cường Đông.

Mậu Hinh nói: "Chánh án, luật sư bào chữa một mực nhấn mạnh động cơ bị cáo giết người, mà bên tôi cũng hi vọng biết rõ ràng động cơ bị cáo giết người. Chỉ cần biết rõ ràng động cơ bị cáo giết người, khi buộc tội bị cáo giết người, sự thật này mới không thể nghi ngờ. Về trình tự pháp luật, tôi làm như vậy cũng không sai."

Cô hiểu ý chánh án, kiểm sát trưởng nói không nên làm chuyện có lợi cho bị cáo. Nhưng nguyên tắc của Mậu Hinh là, trước khi buộc tội làm rõ ràng sự thật, buộc tội có lí có cứ.

Chánh án nghĩ nghĩ, nói: "Cô biết mình đang làm gì là được, chúng ta trở về tiếp tục."

Mậu Hinh và chánh án trở lại tòa, tuyên bố tiếp tục mở phiên toà.

Diệp Diệu Tư hỏi Tiểu Sâm: "Tiểu Sâm, bạn nhỏ Vương Hạo có từng nói, vết thương trên người là ai tạo thành không?"

Tiểu Sâm: "Bạn không nói, lúc ấy cháu có đoán là cô giáo Chu, nhưng mà cô giáo rất tốt với tất cả mọi người, chắc không phải đâu."

Diệp Diệu Tư: "Nhưng mỗi lần bạn nhỏ Vương Hạo từ phòng nghỉ ngơi cô giáo Chu Nguyệt ra sẽ có vết thương mới, phải không?"

Tiểu Sâm: "Đúng."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx