sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng - Chương 156-1

Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát TrưởngChương 156-1: Động cơ chân chính (1)

Mậu Hinh: "Chánh án, hội thẩm, tôi gọi người làm chứng tiếp theo, con trai của bị cáo Vương Cường Đông, bạn nhỏ Vương Hạo."

Diệp Diệu Tư rất bất ngờ, anh từng nghĩ tới để Vương Hạo ra tòa, nhưng mà đứa nhỏ kia cực kỳ sợ hãi, căn bản không muốn nói nhiều với ai câu nào, trạng thái như vậy làm sao có thể ra tòa a!

Vừa nghe Vương Hạo muốn ra tòa, Vương Cường Đông lập tức đứng lên: "Không được gọi con tôi ra tòa, tôi đã nhận tội, vì sao còn gọi con tôi ra tòa!".

"Bị cáo, mời khống chế cảm xúc, nếu không tôi sẽ để cảnh sát toà án dẫn anh xuống." Chánh án nói.

"Đừng cho con tôi ra tòa, tôi nhận tội, đừng cho con tôi ra tòa." Vương Cường Đông nói.

Mà lúc này, Tiểu Sâm nắm tay Vương Hạo đi ra.

Vương Hạo thấy cha, trong ánh mắt lập tức chứa đầy nước mắt: "Ba ba..."

Mặt Vương Cường Đông vốn bình tĩnh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai nháy mắt tan nát: "Tôi nhận tội, đừng cho bé ra tòa, tôi nhận tội."

Chánh án nói: "Bị cáo, mời anh khống chế cảm xúc."

Vương Cường Đông làm sao nghe lọt tai lời chánh án, cảm xúc anh từ khi con trai xuất hiện mà bùng nổ, ánh mắt anh đỏ bừng, hiển nhiên không thể chấp nhận con trai xuất hiện ở đây.

"Chánh án, vì hiện tại cảm xúc đương sự tôi cực kỳ không ổn định, tôi muốn xin ngừng toà." Diệp Diệu Tư đứng lên nói.

Chánh án phê chuẩn, gọi Mậu Hinh và Diệp Diệu Tư vào văn phòng: "Tôi hi vọng hai bên công tố và phản biện thẩm vấn người làm chứng đều mau chóng vào thẳng trọng điểm, không được lãng phí thời gian."

"Được, chánh án." Mậu Hinh và Diệp Diệu Tư nói.

Từ văn phòng chánh án ra, Diệp Diệu Tư đánh giá Mậu Hinh: "Mậu kiểm, quả nhiên khiến tôi nhìn bằng cặp mắt khác xưa."

Mậu Hinh nhàn nhạt nhìn Diệp Diệu Tư: "Luật sư Diệp, tôi chỉ có một mục đích, chính là buộc tội bị cáo."

Nói xong, cô yêu cầu đi gặp Vương Cường Đông.

Lúc này Vương Cường Đông vẫn chưa ổn định cảm xúc, ngồi ở phòng theo dõi cực kỳ luống cuống, thấy Mậu Hinh tiến vào hận không thể ăn cô.

"Mậu kiểm sát trưởng, tôi đã nhận tội, vì sao cô còn muốn cho con tôi lên tòa." Vương Cường Đông nổi giận đùng đùng.

Mậu Hinh nói: "Vương Cường Đông, một vụ án ở trên tòa không phải anh nhận tội là xong đơn giản như vậy, tôi thân là kiểm sát trưởng vụ án này, có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ biết rõ ràng tình tiết vụ án."

Vương Cường Đông mở to hai mắt: "Con tôi mới năm tuổi, cô để bé lên tòa, cô có nghĩ tới cảm nhận của bé không?"

Mậu Hinh nghe lời này không khỏi nở nụ cười: "Không sai, con trai của anh mới năm tuổi, anh có nghĩ tới con trai của anh năm tuổi, cha mình lại bị người ta nói thành là sát nhân cuồng giết người hay không, anh có nghĩ tới cảm nhận của bé không?"

Vương Cường Đông nháy mắt yên tĩnh, thật lâu sau cũng không nói lời nào.

Mậu Hinh nhìn cảnh sát toà án, cảnh sát toà án xác nhận đeo còng tay cho Vương Cường Đông, hơn nữa bên trong này cũng không có vũ khí công kích, cô mới thả lỏng.

"Vương Cường Đông, thân là một người cha đủ tư cách, anh có trách nhiệm để con của anh biết anh không phải một người xấu triệt để." Mậu Hinh tiếp tục nói, "Chính anh cẩn thận suy nghĩ đi!".

Mậu Hinh đi ra, Diệp Diệu Tư cách đó không xa nhìn cô.

Diệp Diệu Tư thật sự lần đầu tiên thấy kiểm sát trưởng Mậu Hinh như vậy, trước anh họ Diệp Tư Cần từng nói qua với anh, kiểm sát trưởng Mậu Hinh này cực kỳ không tầm thường.

Khi đó, anh tràn đầy hiếu kỳ và chờ mong với cô, chân chính giao thủ mới biết cô thật sự cực kỳ không tầm thường.

20 phút sau, tiếp tục toà án thẩm vấn.

Mậu Hinh bắt đầu thẩm vấn trước: "Bạn nhỏ Vương Hạo, cháu nói cho dì, hôm nay cháu nói đều là sự thật, sẽ không nói dối, đúng không?"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx