sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7: nói Chuyện Thì Thầm

hiếu niên tên là Khoa Nhĩ – Lam Địch nọ tựa hồ như đã nhận ra cái gì, ngưng thần quan sát tứ phía, ta cũng hoàn toàn không muốn mua thêm phiền toái vào người, liên tục thuấn di mấy cái tiến sâu vào trong thành. Mặc kệ bọn họ, ta cứ đi ngủ trước đã. Ta cũng tìm được một lữ điếm hạng trung, tùy tiện ăn uống một chút, rồi sau đó phi thẳng lên giường ngủ. Ngủ vẫn là điều thoải mái nhất thế gian a! Ta trải qua một ngày hành trình thật vất vả, ngày mai chắc cũng không kém gì, ngủ nhiều để bổ sung thể lực cũng là rất tốt. Hơn nữa, công phu Minh Tư của ta cũng không phải mới luyện một, hai ngày, chỉ vừa ngả lưng lên giường, toàn thân tự nhiên buông lỏng, năng lượng dung hợp trong cơ thể tự động lưu chuyển, không ngừng hấp thu quang nguyên tố trong không khí xung quanh, cảm giác toàn thân đều ấm áp, ta chìm vào rất ngủ rất nhanh.

Sáng sớm hôm sau, ta ngủ dậy, cảm giác toàn thân thoải mái, giấc ngủ vừa rồi không những bổ sung lại năng lượng hao hụt mà còn làm cơ thể ta sảng khoái hơn rất nhiều. Mặc áo khoác vào rồi kéo lên che mặt, ta tới đại sảnh của lữ điếm, tùy tiện gọi món ăn sáng, một mình dùng bữa.

Tình hình kinh doanh của lữ điếm có vẻ không sáng sủa lắm, tại đại sảnh chỉ có lác đác vài bàn là có khách ăn.

Vừa ăn, ta đột nhiên nghe loáng thoáng phía sau cách đó không xa, có tiếng thì thào nói chuyện, chính là thanh âm của một cặp nam nữ.

Giọng nam nói:

-Lan Lan, nghe nói nguyên soái Phong Hào của vương quốc chúng ta đã trở lại thủ đô, đưa đơn từ nhiệm lên cho bệ hạ, Phong Hào nguyên soái từ bao nhiêu năm nay cho dù không có công lao cũng có khổ lao, hơn nữa ông ấy hiểu rõ tình thế ngoài biên cương nhất, từ chức như vậy thật quá đáng tiếc.

Âm thanh người nữ rất nhu hòa cất lên, có vẻ là một cô nương hiền lành:

-Ân, Phong Hào nguyên soái đúng là oan uổng a, kỳ thật chủ ý lâm trận kì này dám chắc là của bệ hạ nhưng lại làm cho ông ấy phải chịu trách nhiệm, nghe nói Ngải Hạ quốc vương cũng vì chuyện này mà phải thoái vị.

Giọng nam nói tiếp:

-Ai bảo bọn họ đắc tội với cái gì sứ giả thần linh kia, cùng hòa đàm với Ma Thú hai tộc quả thật là chuyện tốt, có thể tránh khỏi sinh linh đồ thán. Nhưng ta chỉ tự hỏi đám người tự xưng là sứ giả thần linh kia cuối cùng có mục đích gì. Bọn họ cứ một mực rêu rao rằng Yêu tộc sắp tái xuất, làm cho các vương quốc đều thu quân về, chuẩn bị nghênh kháng ngoại địch, chẳng biết là thật hay giả nữa, dù sao ta cũng chưa thấy qua Yêu tộc bao giờ. Nói không chừng, chính là mấy tên sứ giả thần linh kia dựa vào truyền thuyết bịa ra một chập, nhằm mục đích ngoa ngôn hù dọa người ta mà thôi.

Giọng nữ nói:

-Thôi, huynh bớt đoán già đoán non đi, bây giờ số người sùng bái sứ giả thần linh rất đông, nếu như câu này bị bọn họ nghe thấy, không liều mạng với huynh mới lạ. Nghe nói đứng đầu sứ giả thần linh là một người dung mạo cực kì xấu xí, vốn là thần dân Ngải Hạ vương quốc, không biết tại sao bị bắt nhốt, sau đó vượt ngục trốn đi, không ai biết tung tích gì, đến khi xuất hiện lại tự nhiên biến thành sứ giả thần linh.

Nghe bọn họ nói chuyện, ta trong lòng không nhịn được, âm thầm cười khổ. Xem ra đối với quảng đại quần chúng bây giờ, thế cục vẫn còn rất lạc quan a. Đối với những điều chúng ta nói đều không thèm để ý tới, Yêu tộc một khi xuất hiện, lập tức sẽ tạo gió tanh mưa máu. Chỉ có giáo huấn bằng máu nặng nề như thế sợ rằng mới có thể lay động nhận thức của loài người được.

Lắc lắc đầu, ta cắm cúi ăn tiếp, tâm trạng thoải mái lúc này tiêu biến đâu hết, nhận thức của nhân loại thì không chỉ bằng vài lời ta nói mà có được. Ta cũng không thể ngày nào cũng lang thang trên đường, gặp ai cũng tóm lại thuyết giáo về sự đáng sợ của Yêu Vương, như vậy chỉ sợ chưa được bao lâu đã bị xem là kẻ điên, lập tức bị bắt nhốt vào nhà thương điên.

Ăn xong, ta mang theo tâm trạng nặng nề ra khỏi lữ điếm, hôm nay thời tiết cũng không tốt lắm, bầu trời lất phất mưa phùn, mây mù dày đặc, càng tạo cho tâm tình ta không thoải mái. Ta tiến vào màn mưa, hít một hơi không khí lạnh như băng, trong lòng tự hỏi bây giờ phải làm gì kế tiếp? Ta hao tổn tâm lực biết bao nhiêu, đến giờ vẫn còn nhiều người không thèm để ý đến chuyện tồn vong của nhân loại. Mặc dù cuộc nói chuyện vừa rồi trong quán cơm của 2 thanh niên nam nữ kia có lẽ không thể đại biểu cho toàn bộ dân chúng nhưng tất nhiên đó là đại biểu của một bộ phận lớn. Chẳng lẽ đến lúc sinh tử quan đầu thì bọn họ mới hiểu ra được hay sao? Cảm giác chán nản tràn ngập trong người ta, ta lần đầu tiên cảm giác được sự bất lực của chính mình.

-Vị huynh đệ này, ngươi đang suy nghĩ gì đó?

Một âm thanh vang bên tai ta, không cần nhìn ta cũng biết âm thanh đó là nói với ta, bởi vì ta cảm nhận rõ có ánh mắt đang nhìn sau lưng. Ta lạnh nhạt nói:

-Các hạ nói chuyện với ta hay sao? Chúng ta dường như chưa hề quen biết mà.

Xem khí thế lẫm liệt phát ra trên người đối phương, ta có cảm giác rõ ràng, thực lực của người này có thể tiếp cận cấp bậc Quang Minh kị sĩ.

-Có lẽ là không quen, nhưng với ma pháp cao siêu của huynh đệ như thế mà không gia nhập quân đội thì quả thật là quá đáng tiếc.

Ta trong lòng cả kinh, xoay người, nhìn thoáng đối phương một chút. A, chính là tên cầm đầu đội kị sĩ đêm qua nhập thành, tướng lĩnh thiếu niên Khoa Nhĩ – Lam Địch, hắn vẫn ăn mặc như cũ, toàn thân ngân giáp sáng bóng, một tay cầm đốc kiếm đang đeo bên hông, nhìn ta chằm chằm đầy vẻ hứng thú.

Ta cố gắng hạ thấp thanh âm của mình, nói:

-Ngươi làm sao biết ma pháp của ta rất cao cường?

Khoa Nhĩ – Lam Địch nói:

-Chính là ngươi nói cho ta biết chứ sao.

Ta ngây người ra, hỏi lại:

-Ta nói à?

Khoa Nhĩ – Lam Địch gật đầu nói:

-Ta thấy ma pháp sư còn không có được năng lượng như ngươi, đứng ở trong mưa không cần niệm chú ngữ mà hoàn toàn không ướt, sợ rằng bất kì là ai nhìn cũng đều biết cả. Theo ta phán đoán, tối thiểu ngươi cũng phải đạt thực lực cấp Ma đạo sĩ.

Nghe lời hắn nói xong, ta không nhịn được nhìn lại chính mình một chút, quả nhiên y như lời hắn nói, nước mưa rơi chưa tới người ta, một khoảng cách vô hình chừng 3, 4 phân là tự động tan mất, một dấu nước cũng không lưu lại. Bất quá hắn nói ta có thực lực Ma đạo sĩ chắc chắn là sai, bây giờ, sợ rằng là đệ nhất Đại lục Ma đạo sư là Chấn sư phụ so ma pháp lực cũng không thể bì với ta được.

Khoa Nhĩ – Lam Địch nói tiếp:

-Huynh đệ nếu không muốn làm cho người khác kinh hãi, xin mời tới đây.

Nói xong, chỉ tay vào chỗ đứng bên cạnh hắn. Chỗ đứng của hắn chính là cửa lữ điếm mà ta vừa ra khỏi, nước mưa nhỏ từ trên mái hiên xuống tựa như một tấm màn nước, ngăn cách 2 người chúng ta ở 2 thế giới khác nhau.

Ta nhìn quanh khắp nơi một chút, bởi vì trời mưa cũng không có nhiều người qua lại trên đường, tạm thời không có ai chú ý đến ta cả. Ta cũng không biết mục đích của Khoa Nhĩ – Lam Địch là gì nhưng cũng làm theo lời hắn, từ từ bước tới. Ta thản nhiên hỏi:

-Các hạ gọi ta, xin hỏi có chuyện gì?

Nhìn bộ dạng Khoa Nhĩ – Lam Địch trầm ổn, vẻ mặt mỉm cười điềm tĩnh nói:

-Ta vừa rồi nhìn thấy huynh đài đứng trên đường, hình như đang có nhiều điều phiền muộn, chắc là có nhiều tâm sự. Không biết ta có thể chia sẻ chút gì được hay không?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx