sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quỷ ám - Chương 11 - part 01

Chương 11

Karras máng băng vào một lõi trống trong văn phòng vị giám đốc tóc bạc, tốt tướng của Viện Ngôn ngữ học. Đã biên tập kỹ lưỡng những đoạn băng thu thập được vào từng cuộn riêng rẽ, ông chuẩn bị cho chạy cuộn thứ nhất. Ông khởi động máy ghi âm rồi bước lùi ra xa bàn. Họ lắng nghe cái giọng sảng sốt đang ồm ồm phát ra những lời huyên thuyên. Rồi ông quay sang vị giám đốc. " Đó là cái gì vậy, Frank? Có phải là một ngôn ngữ không ?"

Vị giám đốc ngồi trên mép bàn. Lúc cuộn băng đã chạy hết, ông cau mày kinh ngạc. " Khá kỳ quặc. Cha lấy cái đó ở đâu vậy ?"

Karras cho ngừng băng. " Ồ, đó là một tài liệu tôi đã thu thập được lúc tôi đang nghiên cứu một trường hợp nhị trùng bản ngã. Tôi đang viết một luận văn về đề tài đó."

" Tôi hiểu."

" Nào, cái đó nghĩa lý ra làm sao ?"

Vị giám đốc tháo mục kính ra, khẽ nhá chiếc gọng kính bằng đồi mồi. " Không, đó không phải là bất cứ một ngôn ngữ nào mà tôi từng nghe biết. Tuy nhiên... " Ông cau mày. Rồi ngước nhìn Karras. " Muốn nghe lại cuộn băng chứ?"

Karras liền trả băng rồi cho chạy lại. " Bây giờ thì ông nghĩ sao ?" ông hỏi.

" Chà, quả là nó có nhịp điệu của một ngôn ngữ."

Karras cảm thấy dạt dào hy vọng. Ông trấn áp niềm cảm xúc đó xuống. " Vâng, tôi cũng nghĩ như thế." Ông tán đồng.

" Nhưng chắc chắn là tôi không nhận ra nó cha ạ. Nó là một cổ ngữ hay tân ngữ ? Hoặc giả cha có biết không ?"

" Không, tôi không biết."

" Ồ, nếu thế thì tại sao cha không để cuộn băng đó lại đây cho tôi, thưa cha? Tôi sẽ kiểm chứng lại nó với mấy cậu nhỏ trong viện này."

" Ông vui lòng sang nó thành một bản sao được không Frank? Tôi muốn đích thân lưu giữ cuộn băng gốc."

" Ồ, vâng, được chứ ạ."

" Lâm thời, tôi còn vấn đề này nữa. Ông có thì giờ chứ ?"

" Dĩ nhiên là có. Cứ nói đi. Có chuyện gì vậy ?"

" Thế này nhé, nếu bây giờ tôi đưa cho ông những đoạn rời rạc, rõ ràng là do hai người phát âm, ông có thể nói cho tôi biết, bằng cách phân tích ngữ nghĩa, là có thể chỉ ra một người duy nhất đã diễn đạt được cả hai phong cách nói đó không?"

" Ồ, tôi nghĩ là có thể chứ."

" Bằng cách nào ?"

" Vâng, theo thiển ý, một tỷ lệ "đặc trưng tiêu biểu" là một phương pháp hữu hiệu như bất cứ phương pháp nào. Trong những bản mẫu gồm một ngàn từ hoặc hơn, ta có thể kiểm chứng được tần số xuất hiện của các tự loại khác nhau."

" Và điều đó có tính cách quyết định chung thẩm không, theo ông ?"

" Ồ, có chứ. Khá quyết định. Cha thấy đó, lối trắc nghiệm ấy sẽ trừ hao bất cứ một thay đổi nào trong vốn ngữ vựng căn bản. Vấn đề không phải là các từ ngữ mà chính là cách diễn đạt các từ ngữ, phong cách. Chúng tôi gọi đó là " Mục lục của tính đa dạng." Rất đỗi rối rắm cho người không chuyên môn, điều này đã hẳn, là chỗ chúng tôi muốn vậy." Vị giám đốc mỉm cười gượng gạo. Rồi ông gật đầu về hướng mấy cuộn băng trên tay Karras. " Ông có hai người khác nhau trên mấy cuộn băng đó, phải thế không ?"

" Không. Giọng nói và các từ ngữ đó phát xuất từ cửa miệng duy nhất một người mà thôi, Fank ạ. Như tôi đã nói, đó là một trường hợp nhị trùng bản ngã. Các từ ngữ và các giọng nói đó đối với tôi hoàn toàn khác hẳn, nhưng cả hai đều từ cửa miệng của duy nhất một người. Này, tôi cầu xin ông một đặc ân lớn... "

" Cha muốn chúng tôi trắc nghiệm chúng chứ gì ? Rất hân hạnh thôi. Tôi sẽ giao công việc đó cho một giảng viên."

" Không, Frank ạ, điểm lớn lao thật sự của đặc ân đó là ở chỗ này: Tôi muốn ông đích thân làm việc đó càng nhanh càng tốt. Việc này cực kỳ hệ trọng."

Vị giám đốc đọc được vẻ khẩn trương trong đôi mắt người tu sĩ. Ông gật đầu. " Được thôi. Được thôi. Tôi sẽ đảm đương."

Vị giám đốc mang ra những bản sao từ hai cuốn băng gốc trên, rồi Karras mang những cuốn băng gốc về khu cư xá Dòng Tên. Ông thấy có một mảnh giấy thông báo nhỏ để trong phòng. Các hồ sơ từ y viện đã đến.

Ông hối hả ra phòng tiếp tân ký nhận bưu kiện. Trở lại phòng, ông bắt đầu đọc ngay và nhanh chóng, ông tin rằng cuộc viếng thăm Viện Ngôn ngữ học của ông hoá ra uổng công.

... "... những dấu hiệu cho thấy về sụ ám ảnh tội lỗi cộng với chứng mộng du có kèm theo chứng loạn thần kinh ít-tê-ri... "

Lại có chỗ cho sự nghi ngờ rồi. Luôn luôn lúc nào cũng có chỗ như vậy. Cách giải thích. Những con dấu lạ nổi trên da Regan... Karras vùi khuôn mặt mệt mỏi của mình vào đôi tay. Dấu lạ trên da mà Chris mô tả quả thực đã được phúc trình trong hồ sơ của Regan. Người ta cũng đã ghi nhận rằng Regan có lớp da tăng phản ứng, và có thể tự mình tạo ra những cái kỳ bí bằng cách chỉ việc lấy ngón tay vạch chúng ra trên da đôi phút trước khi chúng xuất hiện. Dermatographia.

Chính cô bé đã làm điều đó. Karras trầm ngâm. Ông chắc chắn như vậy. Bởi vì ngay sau khi đôi tay của Regan bị vô hiệu hoá dưới các dây trói, các hiện tượng kỳ bí đó đã chấm dứt và không hề tái diễn nữa.

Giả ngụy. Ý thức hay là vô thức. Vẫn là giả ngụy.

Ông ngẩng đầu nhìn máy điện thoại. Frank. Gọi bảo ông ta hoãn lại chăng? Ông nhấc ống nói lên. Không có tiếng trả lời và ông đã nhắn bảo Frank gọi lại cho ông. Thế rồi, người mệt nhoài ông đứng lên, chậm chạp bước vào phòng tắm. Ông vỗ nước lạnh lên mặt. ".. Thầy đuổi quỷ cần phải thận trọng để không một biểu hiện nào của bệnh nhân bị bỏ sót... " Ông ngước lên nhìn mình trong gương. Ông có bỏ sót điều gì không ? Điều gì ? Cái mùi dưa bắp cải ? Ông quay lại rút chiếc khăn lau khỏi giá treo và lau mặt. Tự kỷ ám thị, ông nhớ lại. Và người bị bệnh tâm thần, trong một số trường hợp nào đó; dường như có thể điều khiển cơ thể, một cách vô thức, phát ra nhiều mùi vị khác nhau.

Karras lau tay. Những tiếng động... động tác mở đóng của chiếc ngăn kéo. Thần kích chăng ? Có thực vậy không? " Cha cũng tin chuyện đó sao ?" Ông ngập ngừng lúc máng chiếc khăn trở lại, nhận ra rằng ông đã không suy nghĩ được sáng suốt. Quá mỏi mệt. Thế nhưng ông vẫn không dám phó mặc trường hợp của Regan cho sự phỏng đoán, cho sự phản bội tàn nhẫn của tâm trí.

Ông rời cư xá, đi đến thư viện đại học. Ông tra cứu cuốn " Chỉ Nam Khoa Học Tạp Chí" Po... Pol... Polte... Tìm thấy điều ông cần tìm, rồi ông ngồi xuống với tạp chí khoa học và đọc một bài viết về những cuộc điều tra các hiện tượng yêu quái của tác giả người Đức, bác sĩ tâm thần Hans Bender.

Không còn nghi ngờ gì nữa, ông kết luận lúc đọc xong: các hiện tượng thần kích quả là có tồn tại, chúng đã được chứng minh tường tận bằng các tài liệu, đã được quay phim, được quan sát trong các bệnh viện tâm thần. Và tuyệt không có một trường hợp nào trong số những trường hợp được đề cập tới trong hai bài báo đó có liên quan gì đến việc quỷ ám cả. Hơn nữa, người ta lại còn giả thuyết là năng lực thần kinh được sản sinh một cách vô thức và thông thường - Karras thấy rõ là điều này thật hết sức có ý nghĩa - do lớp tuổi thanh thiếu niên trong những giai đoạn cực kỳ căng thẳng về nội tâm, cùng đường và phẫn nộ.

Karras dụi đôi mắt mệt mỏi. Ông vẫn còn cảm thấy mình cẩu thả, tắc trách. Ông ôn trở lại tất cả các triệu chứng, sờ mó vào từng triệu chứng như thể một cậu bé quay trở lại để sờ vào những thanh song gỗ trên hàng rào sơn trắng. Ông đã bỏ sót cái nào vậy ? Ông thắc mắc. Cái nào nhỉ?

Câu trả lời, ông mệt mỏi kết luận, là không - có - cái - nào - cả.

Ông trả tờ tạp chí lại bàn giấy.

Ông đi bộ đến nhà MacNeil. Willie tiếp ông và đưa ông vào văn phòng. Cửa đóng. Willie gõ. "Có cha Karras", chị báo danh.

" Vào đi."

Karras bước vào và đóng cửa lại sau lưng ông. Chris đang đứng quay lưng lại ông, một tay nâng chân mày, khuỷu tay chống trên quầy rượu. " Chào cha."

Giọng nàng là một tiếng thì thầm tuyệt vọng, khản đặc. Đầy vẻ quan tâm, ông đi lại phía nàng. " Bà khỏe không ?" Ông khẽ hỏi.

" Vâng, tôi khỏe."

Giọng nàng căng thẳng. Ông cau mày. Tay nàng che lấy mặt. Bàn tay run rẩy. " Công việc ra sao ?". nàng hỏi ông.

" Vâng, tôi đã được hồ sơ của y viện gửi tới." Ông chờ đợi. Nàng không nói gì. Ông tiếp. " Tôi tin là... " Ông ngập ngừng. " Vâng, ngay lúc này đây, ý kiến thành thật của tôi là cháu Regan có thể được giúp ích hữu hiệu nhất bằng liệu pháp tâm thần học chuyên sâu đặc biệt."

Nàng lắc đầu thật chậm.

" Bố cô bé đâu ?" ông hỏi nàng.

" Ở Âu châu," nàng thì thầm.

" Bà có cho ông ấy biết mọi chuyện này không ?"

Biết bao nhiêu lần nàng đã nghĩ đến việc kể lại cho anh ta nghe. Đã bị cám dỗ làm việc đó. Cuộc khủng hoảng này biết đâu chẳng đem họ trở lại với nhau, nhưng Howard và các linh mục... Vì cớ Regan, nàng đã quyết định không kể gì cho anh ta nghe hết.

" Không," nàng khẽ đáp.

" Chà, tôi nghĩ giá ông ấy có mặt ở đây thì có thể giúp ích được."

" Nghe đây, không điều gì có thể giúp ích được trừ phi một cái gì đó phải khuất mắt !" Chris chợt bùng nổ, ngước khuôn mặt đẩm lệ về phía vị linh mục. " Một cái gì đó phải khuất mắt."

" Tôi tin rằng bà nên mời ông nhà đến."

" Sao vậy ?"

" Điều đó sẽ... "

" Mẹ kiếp, tôi nhờ cha đuổi một con quỷ ra, chứ không phải nhờ cha rước một con khác vào !" Nàng thét lên với Karras trong cơn cuồng loạn bất ngờ. Gương mặt nàng nhúm nhó lại trong nỗi thống khổ. " Cái gì bất ưng xảy ra với việc đuổi quỷ vậy ?"

" Nào.."

" Tôi cần quái gì với tên Howard kia chứ ?"

" Ta có thể thảo luận về điều ấy."

" Hãy thảo luận điều ấy ngay bây giờ đi, mẹ kiếp! Lúc này thì Howard có ích lợi quái gì cơ chứ? Ích gì nào?"

" Rất có thể là sự rối loạn của Regan đã bắt nguồn từ một tội lỗi về... "

" Tội lỗi về cái gì ?" Nàng hét tướng, mắt điên dại.

" Có thể là... "

" Về chuyện ly dị chăng? Lại toàn những chuyện tâm thần học cứt đái ấy nữa chăng?"

" Nào... "

" Nó phạm tội là vì nó đã giết Burke Dennings !"

Chris tru tréo lên với ông, hai tay nàng ấn chặt hai bên thái dương. " Nó đã giết anh ấy! Nó đã giết anh ấy và rồi người ta sẽ bỏ tù nó, người ta sắp bỏ tù nó đến nơi. Ôi, lạy Chúa, ôi... "

Karras đỡ lấy nàng lúc nàng sụm xuống, nức nở, rồi dìu nàng về phía trường kỷ. " Rồi sẽ ổn thoả thôi." Ông dịu dàng bảo nàng, " sẽ ổn thoả thôi."

" Không, họ sẽ bỏ... tù nó," nàng sụt sùi. " Họ sẽ bỏ... bỏ... ôôi... ôi... Chúa ôi !"

" Sẽ ổn thoả thôi... "

Ông khẽ đặt nàng nằm duỗi thoải mái trên trường kỷ. Ông ngồi xuống bên mép trường kỷ rồi ấp tay nàng trong đôi tay ông. Những ý nghĩ về Kinderman. Về Dennings. Cơn thổn thức của nàng. Tính chất vô thực. " Được rồi... ổn cả thôi... cứ bình tâm... ổn cả thôi... "

Chẳng mấy chốc, cơn thổn thức lắng dịu và ông đỡ nàng ngồi dậy. Ông mang đến cho nàng nước và một hộp khăn giấy ông tìm thấy trên kệ phía sau quầy rượu. Rồi ông ngồi xuống cạnh nàng.

" Ôi, tôi rất đỗi sung sướng," nàng vừa nói vừa khịt và hỉ mũi. " Chúa ôi, tôi lấy làm sung sướng là đã thổ lộ điều đó ra."

Karras lâm vào trạng thái chao đảo, nỗi chấn động vì nhận ra sự thật của ông cứ tăng tiến, trong khi người phụ nữ càng lúc càng bình tĩnh hơn. Bây giờ chỉ còn những tiếng khịt mũi khẽ khàng, những tiếng tức tưởi từng cơn trong cổ họng. Và bây giờ, gánh nặng đã nẩy trên lưng ông trở lại, nặng trĩu và ngột ngạt. Nội tâm ông tê cứng. Thôi ! Đừng nói thêm nữa ! " Bà muốn kể thêm cho tôi nghe không ?" ông khẽ hỏi nàng.

Chris gật đầu. Thở ra. Nàng lau một bên mắt và ngập ngừng nói, trong từng cơn co thắt, về Kinderman, về quyển sách, về sự tin chắc của nàng rằng Dennings đã có mặt trên phòng Regan, về sức mạnh phi thường của Regan, về bản ngã của Dennings mà Chris nghĩ là nàng đã trông thấy với cái đầu bị vặn tréo ra sau lưng.

Nàng chấm dứt. Lúc này nàng chờ đợi phản ứng của Karras. Trong một lúc, mãi mê suy nghĩ rốt ráo lại hết mọi điều, ông không nói gì. Rốt cuộc, ông khẽ nói, " Bà không biết rằng cô bé đã làm điều đó."

" Nhưng cái đầu bị vặn tréo ra sau..." Chris nói.

" Bà đã tự hút đầu vào tường khá nặng đấy," Karras trả lời. " Chính bà cũng bị sốc. Bà đã tưởng tượng ra điều ấy."

" Nó đã bảo tôi rằng chính nó làm điều ấy." Chris lãng đãng nói.

Một phút ngập ngừng. " Thế cháu có bảo là nó làm như thế nào không?" Karras hỏi nàng.

Chris lắc đầu. Ông quay lại nhìn nàng. " Không." Nàng bảo. " Không."

" Vậy thì điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả," Karras bảo bà. " Không, nó chẳng mang lại một ý nghĩa nào hết, trừ phi cô bé thuật cho bà nghe những chi tiết mà ngoài kẻ sát nhân ra không một ai khác có thể biết được."

Nàng lắc đầu, vẻ hoài nghi. " Tôi không biết," nàng đáp. " Tôi không biết là điều mình đang làm đây có đúng hay không. Tôi nghĩ là con bé đã làm điều ấy và nó có thể giết một người khác nữa. Tôi không biết ... " nàng ngập ngừng. " Thưa cha, tôi cần phải làm gì đây?" nàng tuyệt vọng hỏi ông.

Gánh nặng giờ đây đã được đúc bằng bêtông, được đem phơi khô, nó đã khuôn thành hình dạng mà nẩy trên lưng ông.

Ông tì một khuỷu tay trên đầu gối và nhắm mắt lại. " Vậy, giờ đây bà đã kể cho một người nghe rồi," ông khẽ nói. " Bà đã làm điều bà cần phải làm. Bây giờ hãy quên nó đi. Cứ bỏ mặc hết, để một mình tôi lo toan tất cả."

Ông cảm thấy tia mắt nàng nhìn ông và ông ngó nàng." Bây giờ bà có cảm thấy khá hơn một chút nào không ?"

Nàng gật đầu.

" Bà vui lòng làm giúp tôi một việc chứ ?" ông hỏi nàng.

" Việc gì ?"

" Hãy đi ra khỏi nhà, xem một phim gì đi."

Nàng lấy lưng bàn tay lau một bên mắt và mỉm cười. " Tôi ghét xem phim lắm."

" Thế thì đi thăm một người bạn nào đó."

Nàng chắp hai tay vào lòng và nhìn ông niềm nở. " Tôi đã có một người bạn ngay tại đây rồi," rốt cuộc nàng nói.

Ông mỉm cười. " Hãy nghỉ ngơi đôi chút," ông khuyên nàng.

" Vâng."

Ông lại có một ý nghĩ khác. " Bà nghĩ là Dennings đã mang cuốn sách đó lên lầu ? Hay là nó đã có ở đó ?"

" Tôi nghĩ là nó đã nằm sẵn ở đó rồi." Chris trả lời.

Ông cân nhắc điều này. Rồi ông đứng lên. " Vâng, được rồi, bà có cần xe không ?"

" Không, cha cứ việc giữ dùng."

" Thế thì tốt. Sẽ gặp lại bà sau."

"Chào cha."

" Chào."

Ông bước ra con phố đã tưng bừng huyên náo. Khuấy động. Regan. Dennings. Không thể tin được ! Không ! Nhưng mà Chris đã gần như xác tín điều đó, phản ứng của nàng, cơn cuồng loạn của nàng! Và điều đó chính xác là thế này đây, sự tưởng tượng do cuồng loạn. Vậy là... Ông săn đuổi những điều xác quyết như săn đuổi những chiếc là trong cơn gió cắt da.

Lúc ông đi ngang qua dãy bậc cấp dài dặc cạnh ngôi nhà ấy, ông nghe thấy một âm thanh từ bên dưới vọng lên, cạnh dòng sông.. Ông dừng lại, nhìn xuống về phía kinh đào. Có tiếng khẩu cầm. Ai đó đang thổi bài " Thung lũng sông Hồng" bài hát ruột của Karras từ thời thơ ấu. Ông lắng nghe cho mãi đến khi tiếng động xe cộ nhận chìm mất tiếng kèn, cho đến khi nỗi hoài tưởng phiêu bồng của ông bị đập vỡ tan nát bởi một cõi thế giới của hiện tại và của niềm quặn thắt, một cõi thế giới đang kêu thét cầu cứu, đang rỉ máu trên những hơi khói toát ra. Ông thọc hai bàn tay vào túi. Suy nghĩ rất lung. Về Chris. Về Regan. Về Lucas đang phang những cú đá vào thi thể Tranquille. Ông cần phải làm một cái gì đó. Cái gì? Ông có thể hy vọng là ông khôn ngoan hơn các bác sĩ tại Barringer chăng? " Hãy đi đến các Trung tâm phụ trách các vấn đề tâm thần". Phải, phải, ông biết đó là đáp số, niềm hy vọng. Ông nhớ lại trường hợp của Achille. Bị quỷ ám. Giống như Regan, anh ta cũng gọi mình là quỷ, sự rối loạn của anh ta cũng bắt rễ từ tội lỗi, sự thống hối về nỗi bội phản trong hôn nhân.. Nhà tâm lý học Janet đã thực hiện một phương chữa bằng cách dùng thôi miên ám thị cho anh ta thấy là vợ anh ta hiện diện tại đó, thế là vợ anh ta hiện ra, trước đôi mắt bị ảo giác của Achille và chị long trọng tha thứ cho anh. Karras gật đầu. Ám thị có thể có tác dụng tốt đối với Regan. Nhưng không bằng cách thôi miên. Người ta đã thử thôi miên tại Barringer rồi. Không. Sự ám thị có tính cách phản tác dụng đối với Regan, ông tin chắc, đó chính là nghi lễ đuổi quỷ. Cô bé đã biết rõ đuổi quỷ là thế nào rồi, đã biết tác dụng của việc đó. Phản ứng của cô bé trước nước thánh. Cô đã biết điều đó từ cuốn sách. Và trong pho sách đó, có những đoạn mô tả về các cuộc đuổi quỷ thành công. Nhưng làm cách nào xin được phép tắc của Văn phòng Bí thư giám mục? Làm cách nào nêu lên được vụ việc mà không đề cập đến Dennings ? Karras không thể nói dối Đức Giám mục. Không thể ngụy tạo các sự kiện. Nhưng ta có thể để cho các sự kiện tự chúng nói lên được mà !

Những sự kiện nào?

Ông phác bàn tay ngang chân mày. Cần phải ngủ. Không sao ngủ được. Ông cảm thấy hai bên thái dương đập rần rật trong cơn nhức đầu như búa bổ.

Những sự kiện nào?

Mấy cuộn băng ở Viện Ngôn ngữ học, Frank sẽ tìm thấy gì đây? Có cái gì để ông ấy có thể tìm thấy không ? Không. Nhưng nào ai biết được? Regan đã không phân biệt được nước thánh với nước máy. Hẳn rồi. Nhưng cứ giả thiết như cô bé đọc được trí ta, thế thì tại sao nó lại không biết được sự khác nhau giữa hai thứ nước đó. Ông đặt tay lên trán. Nhức đầu quá. Bối rối quá. Chúa ơi, này Karras tỉnh dậy đi! Có người đang hấp hối! Tỉnh dậy đi nào !

Trở về phòng riêng, ông điện thoại đến Viện Ngôn ngữ học. Không có Frank. Ông đặt ống nói xuống. Nước thánh. Nước máy. Một điều gì đó. Ông mở cuốn Nghi lễ đến mục " Những Huấn Thị Dành Cho Thầy Đuổi Quỷ" : "... những tà linh... những câu đáp phỉnh phờ... do đó có thể là bệnh nhân không hề bị quỷ ám chút nào... "

Karras trầm ngâm. Thế là sao? Mấy người đang nói cái quái quỷ gì thế này ? " Tà linh" nào chứ ?

Ông đóng sầm sách lại và trông thấy chồng hồ sơ bệnh lý. Ông đọc chúng, lướt tìm bất cứ mục gì có thể giúp ông trình bày với Đức Giám mục.

Hượm đã. Không có bệnh sử về chứng loạn thần kinh ít-tê-ri. Đó là một điểm có lý đấy chứ. Nhưng yếu quá. Có một điều gì khác nữa. Một điểm mâu thuẫn nào đó. Điểm nào thế? Ông tuyệt vọng nạo vét ký ức, cố moi móc những điều đã học được. Và quả là ông đã nhớ ra. Không nhiều. Nhưng mà có...

Ông nhấc điện thoại lên gọi Chris. Giọng nàng nghe bải hoải.

" Chào cha."

" Bà đang ngủ à ? Tôi xin lỗi."

" Có gì đâu."

" Chris, vị bác sĩ này ở đâu ?" Karras lướt ngón tay xuống tập hồ sơ. " Bác sĩ Klein ấy ?"

" Ở Rosslyn. Trong chung cư y khoa ấy."

" Bà làm ơn gọi cho ông ấy và bảo rằng bác sĩ Karras sẽ ghé qua chỗ ông ấy, rằng tôi muốn xem qua điện não đồ của Regan một chút. Bảo với ông ta là bác sĩ Karras, Chris nhé. Bà hiểu chứ ?" " Hiểu."

" Tôi sẽ nói chuyện với bà sau."

Khi ông đã gác máy xong, Karras giật tung cổ áo, trút chiếc áo dòng và quần đen, nhanh chóng thay một quần kaki và một áo thun thể thao. Bên trên, ông mặc chiếc áo mưa đen của linh mục, cài nút đến tận cổ áo. Ông soi gương và cau mày. Linh mục và cảnh sát, ông nghĩ lúc cởi nhanh nút áo mưa: quần áo của họ có mùi dễ nhận ra, không thể dấu ai được. Karras trút nhanh đôi giày đang mang, xỏ vào một đôi độc nhất không phải màu đen, đôi giày đánh quần vợt màu trắng đã vẹt gót chân của ông.

Trong chiếc xe của Chris, ông lái nhanh đến Rosslyn. Lúc đợi đèn xanh ở phố M. để qua cầu, ông nhìn qua cửa xe trông thấy một điều đáng băn khoăn: Karl đang bước ra khỏi một chiếc xe màu đen trên đường Ba Mươi Lăm, trước tiệm rượu Dixie. Người lái chiếc xe ấy là Trung uý Kinderman.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx