Đèn đổi màu, Karras sang số, lao xe về phía trước nhanh như một phát đạn, rẽ lên cầu rồi nhìn vào gương chiếu hậu. Họ có trông thấy ông không? Ông không nghĩ như vậy. Nhưng hai người đó đang toa rập với nhau làm điều gì vậy ? Hoàn toàn tình cờ thôi chăng? Có liên quan gì đến Regan không ? Đến Regan và..?
Quên nó đi! Giờ nào việc ấy thôi chứ !
Ông đậu xe nơi chung cư y khoa rồi lên cầu thang đến dãy văn phòng của bác sĩ Klein. Vị bác sĩ đang bận, nhưng một cô điều dưỡng đã trao điện não đồ cho Karras và thoáng chốc, ông đã đứng trong một phòng nhỏ, nghiên cứu nó, dải băng giấy hẹp, dài thong thả lướt qua các ngón tay ông.
Klein hối hả lướt vào, hai mắt ông lướt nhanh qua y phục của Karras với vẻ ngạc nhiên. " Bác sĩ Karras ?"
" Phải. Rất hân hạnh."
Hai người bắt tay.
" Tôi là Klein. Cô gái ra sao ?"
" Có tiến triển."
" Rất vui được nghe điều đó." Karras nhìn lại dải điện não đồ và Klein cũng xem xét nó với ông, lướt ngón tay mình trên các dạng sóng não. " Đó, ông thấy không? Dải sóng rất đều. Không hề có bất cứ dao động nào."
" Vâng, tôi thấy," Karras cau mày. " Rất kỳ lạ."
" Kỳ lạ à ?"
" Cứ giả thiết là ta đang đối phó với chứng loạn thần ít-tê-ri."
" Tôi chưa hiểu."
" Tôi cho rằng điều này không mấy người biết." Karras thì thầm, vừa kéo dải băng giấy từ từ, đều đặn qua đôi tay, " nhưng có một người Bỉ tên là Iteka đã khám phá ra rằng chứng loạn thần ít-tê-ri dường như có gây ra một vài dao động hơi kỳ quặc trong điện não đồ, một dạng rất tế vi, nhưng luôn luôn là một dạng giống hệt nhau. Ở đây, tôi đã chú tâm tìm kiếm dạng sóng đó, nhưng không tìm ra."
Klein làu bàu vô thưởng vô phạt. " Thế là sao?"
Karras nhìn ông ta. " Cô bé chắc chắn là đang bị rối loạn khi ông ghi điện đồ này, đúng thế không ?"
" Vâng, cô bé quả có thế thật. Tôi phải công nhận như vậy. Đúng vậy."
" Thế thì, sự việc cô ta chịu đựng cuộc thử nghiệm một cách hoàn hảo như vậy há không phải là kỳ lạ sao ? Ngay cả những đối tượng trong trạng thái tâm lý bình thường cũng có thể gây tác dụng đến các sóng não trong phạm vi bình thường, mà Regan lúc ấy thì tâm trí đang bị rối loạn. Hình như chắc phải có một dao động nào đó. Nếu... "
" Thưa bác sĩ, bà Simmons đang sốt ruột lắm," một cô điều dưỡng ngắt lời, khẽ mở cánh cửa.
" Vâng, tôi đến ngay," Klein thở dài. Lúc người điều dưỡng đã tất bật bỏ đi, ông bước một bước về phía hành lang rồi quay trở lại, tay đặt trên mép cửa. " Nói về chứng loạn thần ít-tê-ri thì..." Ông bình luận khô khan. " Thôi, xin lỗi, tôi phải chạy ngay đây."
Ông đóng cánh cửa phía sau mình. Karras nghe tiếng chân ông xuôi xuống hành lang, nghe tiếng mở một cánh cửa, nghe thấy, " sao, hôm nay bà cảm thấy thế nào đây, thưa bà... "
Đóng cánh cửa lại, Karras trở lại nghiên cứu bức điện đồ, hoàn tất, xong xếp nó lại và buộc dây ràng cẩn thận. Ông trả bức điện đồ cho người điều dưỡng ở phòng tiếp tân. Có một cái gì đó. Đó là cái ông có thể sử dụng để trình bày với Đức Giám mục như một lời biện luận Regan không phải mắc chứng loạn thần ít-tê-ri, do đó, có thể quan niệm được là cô bé đã bị quỷ ám. Tuy nhiên, điện não đồ vẫn còn đặt ra một điều bí ẩn khác: Tại sao lại không có dao động sóng ? Tại sao lại không có chút nào vậy ?
° ° °
Ông lái xe về phía nhà Chris, nhưng lúc dừng xe vì đèn đỏ ở góc Phố Prospect và đường Ba Mươi Lăm, ông bỗng lạnh toát người : án ngữ giữa Karras và Khu Cư xá Dòng Tên chính là Kinderman, ông ta đang ngồi một mình sau tay lái, khuỷu tay thò ra ngoài cửa xe, mắt nhìn thẳng ra trước.
Karras vội rẽ phải trước lúc Kinderman kịp nhìn ra ông trong chiếc Jaguar của Chris. Ông nhanh chóng tìm một khoảng trống, đậu và khoá xe lại. Kế đó, ông bọc quanh góc phố như thể đi về phía cư xá. Có phải ông ta đang quan sát ngôi nhà không? Ông lo ngại. Bóng ma Dennings lại hiện lên ám ảnh ông. Có thể Kinderman đã nghĩ là Regan đã... ?
Bình tĩnh nào. Cứ từ từ. Bình tĩnh nào.
Ông bước đến bên chiếc xe nọ, nghiêng đầu qua cửa xe bên phía hành khách. " Chào Trung uý". Nhà thám tử quay phắt lại, lộ vẻ ngạc nhiên. Rồi rạng rỡ hẳn. "Cha Karras." Lỡ bộ rồi! Karras nghĩ. Ông nhân ra đôi tay mình đang có cảm giác ẩm ướt và lạnh giá. Phải tỉnh bơ đi mới được! Đừng để ông ta biết là mi lo lắng! Phải phớt tỉnh! " Ông không biết là ông sẽ lãnh một vé phạt sao? Vào ngày làm việc, cấm đậu xe từ bốn đến sáu giờ."
" Khỏi lo chuyện đó," Kinderman khò khè. " Tôi đang nói chuyện với một linh mục. Anh cớm nào ở đây cũng đều là tín đồ Công giáo hay làm ra vẻ theo đạo cả mà."
" Dạo này ông thế nào ?"
" Nói thật thì, thưa cha Karras, cũng chỉ tàm tạm thôi."
" Không thể phàn nàn điều gì. Ông đã giải quyết vụ đó chưa ?"
" Vụ nào ?"
" Nhà đạo diễn ấy."
" À, vụ ấy." Ông ta phác một cử chỉ phỉ phui. " Đừng hỏi. Này, đêm nay cha đang làm việc gì thế ? Cha có bận không ? Tôi có thể vào cửa rạp Crest. Hôm nay chiếu phim Othello."
" Những ai đóng ?"
" Molly Pico vai Desdemona, còn Othello do Leo Fuchs đóng. Cha hài lòng chứ? Đây là vé mời, thưa cha Marlon - Đặc biệt ! Còn đây là William F. Shakespeare ! Còn ai đóng ai không thì có quan hệ quái gì đâu! Nào, cha đi xem chứ ?"
" Tôi e rằng mình đành phải bỏ qua dịp mai này. Tôi bị tuyết phủ kín mít rồi đây."
" Tôi thấy rồi. Trông cha đến khiếp, xin tha lỗi cho lời nhận xét của tôi. Cha thức khuya nhỉ ?"
" Tôi thì lúc nào trông cũng đến khiếp cả."
" Có điều bây giờ trông có khiếp hơn thường lệ. Nào? Nghĩ quách một đêm đi ! Ta vui chơi giải trí tí chút!"
Karras quyết định thử thách, quyết định thử "nắn gân" xem sao. " Ông có chắc là đang chiếu phim đó không ?" Ông hỏi. Đôi mắt ông đăm đăm dò xét vào đôi mắt Kinderman. " Tôi dám cá là người ta đang chiếu một phim của Chris MacNeil tại rạp Crest ấy."
Nhà thám tử bị hẩng một nhịp rồi vội nói ngay. " Không đâu, tôi dám chắc mà. Othello. Đúng là phim Othello mà."
" À này, nguyên do nào ông lại đến khu này nhỉ ?"
" Thì cha! Tôi đến đây chỉ là để mời cha đi xem phim đó thôi !"
" Phải chứ, lái xe đến lại dễ hơn bốc điện thoại lên gọi nhỉ," Karras nói khẽ.
Nhà thám tử nhướng đôi mày lên với một vẻ ngây thơ vô tội không mấy thuyết phục. " Thì điện thoại của cha bị bận !" Ông thì thầm, giọng khản đặc, duỗi thẳng một bàn tay ra giữa lưng trời.
Vị linh mục đăm đăm nhìn ông, không một nét biểu lộ nào.
" Có cái gì không ổn vậy ?" Kinderman hỏi sau một lúc yên lặng.
Một cách nghiêm trọng, Karras vói tay vào trong xe, vạch mí mắt Kinderman lên. Ông xem xét tròng mắt. " Tôi không biết nữa. Trông ông đến khiếp. Rất có thể ông bị nhiễm chứng thích cường điệu hay là ngoa ngôn đây."
" Tôi chẳng biết cái từ ấy có ý nghĩa gì cả." Kinderman trả lời lúc Karras rút tay về. " Có gì nghiêm trọng không ?"
" Không đến nỗi trí mạng."
" Vậy là chứng gì vậy ? Cái trò lấp lững này làm tôi phát điên lên đây !"
" Cứ tra cứu khắc biết," Karras bảo.
" Này, đừng có phách tướng quá thế nhé. Thỉnh thoảng cha cũng phải trả lại cho César chút đỉnh chứ! Tôi là pháp luật. Tôi có thể ra lệnh trục xuất cha, cha biết chứ ?"
" Vì tội gì ?"
" Một bác sĩ tâm thần không được phép làm người ta lo lắng. Thêm vào đó, nói cho ngay, đám dân ngoại bang sẽ khoái vụ đó lắm. Dù gì đi nữa, cha là nỗi bực mình đối với họ, thưa cha. Ồ không, nói trắng ra, cha làm họ bối rối. Họ sẽ khoái chí biết bao thấy cha bị tống khứ đi khuất mắt ! Có ai cần đến điều đó nào ? Cần đến một ông cha bận áo thun, đi giày đánh quần vợt nào ?"
Khẽ mỉm cười, Karras gật đầu. " Tôi phải đi đây. Hãy bảo trọng."
Ông gõ một tay trên khung cửa xe hai lần để từ biệt, sau đó, ông quay lưng, chậm rãi bước về phía cổng vào cư xá.
" Hãy đi thăm một nhà phân tâm học đi !" Nhà thám tử gọi với theo ông, giọng khàn khàn. Thế rồi cái vẻ niềm nở của ông nhường chỗ cho nỗi lo âu. Qua khung kính cửa, ông ngước nhìn ngôi nhà, rồi rồ máy xe lái ngược lên phố. Chạy ngang qua Karras, ông nhấn còi và vẫy tay.
Karras vẫy trả, nhìn Kinderman quặt xe quanh góc đại lộ Ba Mươi Sáu. Sau đó, ông đứng bất động trên hè phố mất một lúc, khẽ xoa mày với bàn tay run rẩy. Có thể nào cô bé đã làm điều đó thực sao ? Có thể nào Regan đã giết Burke Dennings một cách khủng khiếp đến thế sao ? Bằng đôi mắt sảng sốt, ông nhìn lên cửa phòng Regan. Chúa ôi, trong ngôi nhà ấy có chuyện gì vậy ? Còn bao lâu nữa thì đến lúc Kinderman đòi gặp mặt Regan ? Đến lúc ông ta có dịp nhìn thấy bản ngã của Dennings ? Đến lúc Regan bị đưa vào dưỡng trí viện ?
Hoặc chết ?
Ông cần phải tập hợp nội vụ để trình lên phòng Bí thư Giám mục.
Ông rảo bước qua đường, chéo góc với nhà Chris. Ông bấm chuông cửa. Willie đón ông vào.
" Bà chủ đang chợp mắt một chút," chị ta bảo.
Karras gật đầu. " Tốt, tốt lắm." Ông lách qua người phụ nữ bước lên thang gác đến phòng Regan. Ông đang tìm kiếm một điều mà nó hẳn phải thôi thúc, ray rức lòng ông rất đổi.
Ông bước vào, trông thấy Karl ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, hai tay khoanh lại, nhìn Regan. Anh ta yên lặng và luôn luôn hiện diện như một súc gỗ săn rắn, đen sẫm.
Karras bước xuống cạnh giường, nhìn xuống. Đôi tròng mắt trắng dã như lớp sương mù màu sữa. Những tiếng lầm thầm. Những lời thần chú tứ một thế giới nào khác. Karras liếc nhìn Karl. Rồi thong thả, ông cúi xuống, bắt đầu cởi những sợi dây trói cho Regan.
" Thưa cha, đừng !"
Karl xông đến bên giường giằng mạnh tay vị linh mục lại. " Nguy hiểm lắm, thưa cha! Mạnh lắm! Hãy để yên dây trói!"
Trong đôi mắt anh ta, có một nỗi sợ sệt và Karras nhận chân là thật, và giờ đây ông biết rằng sức mạnh của Regan không phải là lý thuyết, mà là một sự thật. Có thể lắm là cô bé đã làm điều ấy. Có thể là cô ta đã vặn tréo cổ Dennings ra sau. Chúa ơi, Karras! Nhanh lên! Phải tìm cho được bằng cớ! Suy nghĩ đi! Gấp lên không thôi...
Với sụ khám phá đau nhói như một vết đâm và niềm hy vọng sục sôi, Karras quay phắt đầu lại, nhìn xuống giường. Con quỷ cười toe toét, đầy vẻ nhạo báng, với Karl. " Tanzt Three Tochter gern ?"
Tiếng Đức! Nó vừa hỏi con gái Karl có thích khiêu vũ không! Tim đập bồi hồi, Karras quay lại, trông thấy đôi má người gia nhân ửng đỏ, toàn thân anh ta run rẩy, đôi mắt anh ta tóe lửa phẫn nộ. " Karl, tốt hơn anh nên ra ngoài đi," Karras khuyên anh ta.
Người đàn ông Thụy Sĩ lắc đầu, hai tay anh ta nắm chặc thành hai quả đấm có những đốt khớp ngón tay trắng bệch. " Không, tôi ở lại đây."
" Anh làm ơn đi đi !" Vị linh mục Dòng Tên quả quyết. Tia nhìn ông xoắn lấy đôi mắt Karl, không chút xiêu lòng.
Sau một hồi kháng cự gan góc, Karl chịu thua và quầy quả rời khỏi phòng.
Karras quay lại. Con quỷ đang quan sát ông. Trông nó rất phởn. " Ra mi đã quay lại," nó ồm ồm nói. " Ta ngạc nhiên đấy. Ta cứ ngỡ là bị ngượng vì vụ nước thánh mi sẽ nản lòng không hề quay lại nữa đấy. Nhưng rồi ta quên khuấy rằng là một tu sĩ đâu có hề biết xấu hổ."
Karras thở hời hợt và cố ép mình kềm chế các nỗi mong ngóng hăm hở, cố bắt mình suy nghĩ cho thật sáng suốt. Ông biết rằng việc trắc nghiệm ngôn ngữ trong chứng quỷ ám đòi hỏi một cuộc đàm thoại thông minh coi đó như một bằng chứng chỉ rõ rằng bất luận điều gì được nói ra đều không thể truy nguyên về những hồi ức ngôn ngữ đã bị chôn vùi trong quên lãng. Bình tĩnh ! Thong thả nào ! Còn nhớ cô gái đó không ? Một cô tớ gái vị thành niên. Bị quỷ ám. Trong cơn điên loan, cô lắp bắp một thứ tiếng rốt cuộc người ta nhận ra là tiếng Syrie, Karras cố bắt mình nghĩ đến nỗi chấn động mà sự kiện ấy đã gây ra, nghĩ đến việc thế nào rốt ráo người ta mới hay rằng cô tớ gái đó đã có lần giúp việc trong một nhà trọ, ở đó có một khách trọ là sinh viên thần học. Vào hôm trước ngày thi, chàng sinh viên này thường bách bộ trong phòng và đi lên đi xuống cầu thang, vừa đi vừa đọc lớn các bài học Syrie của mình. Và cô tớ gái đã nghe lỏm được cái bài học đó. Bình tĩnh nào. Đừng có nôn nóng quá.
" Sprechen Sie deutsch ?" Karras trân trọng hỏi.
" Lại thêm trò chơi mới nữa chăng ?"
" Sprechen Sie deutsch ?" Ông lập lại, mạch ông vẫn đập mạnh với niềm hy vọng xa vời ấy.
" Naturlich,"con quỷ liếc liếc mắt đểu cáng nhìn ông. " Mirabile dictu, mi có đồng ý không ?"
Quả tim vị linh mục nhảy rộn ràng. Chẳng những tiếng Đức, mà còn La Tinh nữa ! Mà lại nói có nội dung đàng hoàng!
" Quod nomen mihi est ?" ông hỏi nhanh. Tên ta là gì ?
" Karras."
Lúc này vị linh mục hỏi rấn tới, sôi nổi.
" Ubi sum ?" Ta ở đâu?
" In cubiculo." Trong một căn phòng.
" Et ubi est cubiculum ?" Và căn phòng đó ở đâu ?
" In domo." Trong một ngôi nhà.
" Ubi est Burke Dennings ?" Burke Dennings đâu rồi?
" Mortuus." Hắn chết rồi.
" Quomodo mortuus est ?" Ông ta chết như thế nào ?
" Inventus est capite reverso." Hắn được tìm thấy với cái đầu bị vặn tréo ra sau.
" Quis occidit eum ?" Ai giết ông ta ?
" Regan."
" Quomodo ea occidit illum ? Dic mihi exacte !" Cô ấy giết ông ta như thế nào? Nói chi tiết ta nghe !
" Này, lúc này bao nhiêu đó cũng đủ hấp dẫn rồi đấy," con quỷ nói, cười toe tóet. " Đủ rồi, hoàn toàn đủ rồi. Mặc dù, đã hẳn diễn tiến trong đầu mi là như thế này, ta thiển nghĩ, đó là khi mi đặt các câu hỏi bằng tiếng La tinh, chính mi cũng đã hình thành các câu trả lời sẵn bằng tiếng La tinh trong trí rồi." Nó cười. " Hoàn toàn vô thức, dĩ nhiên là vậy. Phải, có cái gì chúng ta làm mà lại không có cõi vô thức dính vào? Mi hiểu tao đang nhằm tới điều gì chứ hả Karras? Tao không hề nói được tiếng La tinh chút nào. Ta đọc từ trí mi ra đấy thôi. Ta chỉ việc gắp những câu trả lời ra từ đầu mi đấy thôi !"
Karras cảm nhận ngay một nỗi thất vọng lúc niềm tin quyết của ông đã sụp đổ, ông cảm thấy bị trêu ngươi và cùng quẩn vì nỗi hoài nghi ray rứt nay đã gieo vào đầu ông.
Con quỷ cười khúc khích. " Phải, tao biết điều đó sẽ xảy đến với mi, Karras à." Nó ồm oàm nói với ông. " Vì thế cho nên tao khoái mi. Vì thế cho nên tao rất yêu chiều mọi kẻ biết điều." Đầu nó ngả ngớn ra sau trong một tràng cười khằng khặc.
Trí não vị linh mục làm việc rất nhanh, rất kịch liệt, nghĩ ra những câu hỏi không phải chỉ có một câu trả lời, mà là khá nhiều lời đáp. Nhưng có lẽ rồi ta cũng nghĩ đến hết các câu trả lời đó thôi ! Ông nhận ra. Được rồi, thế thì hãy hỏi một câu mà chính mi cũng chưa biết câu trả lời đi ! Có thể về sau ông sẽ kiểm chứng lại câu trả lời xem có đúng hay không.
Ông đợi cho con người kia ngớt đi, rồi hỏi : " Quam profundus est imus Oceanus Indicus ?" Chỗ sâu nhất của Ấn Độ Dương là bao nhiêu ?
Đôi mắt quỷ lấp lánh. " La plume Dennings.. ma tante," nó cò cử.
" Responde Latine."
" Bonjour ! Bonne nuit !"
" Quam."
Karras ngưng ngang lúc đôi mắt kia trợn hẳn vào tròng, và bản ngã hay nói huyên thuyên tái xuất hiện.
Nóng nảy và cực lòng, Karras đòi hỏi. " Hãy để cho ta nói chuyện trở lại với con quỷ kia đi !" Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng thở từ một bờ bãi khác.
" Quis es tu ?" Ông đốp ngay, giọng khản đặc. Giọng nói sờn ra.
Vẫn là tiếng thở.
" Hãy để ta nói với Burke Dennings !"
Một tiếng nấc. Tiếng thở. Tiếng nấc nữa. Tiếng thở.
" Hãy để ta nói với Burke Dennings !"
Tíếng nấc, đều đặn và xoắn mạnh, tiếp tục. Karras lắc đầu. Rồi ông đến một chiếc ghế, ngồi xuống bên mé. Cúi gầm. Căng thẳng. Đau đớn. Và chờ đợi...
Thời gian trôi qua. Karras thiêm thiếp ngủ. Rồi giật phắt đầu lên. Tỉnh thức nào ! Đôi mắt chơm chớp, nặng trĩu, ông nhìn Regan. Không còn tiếng nấc. Yên lặng.
Ngủ chăng ?
Ông đến bên giường, nhìn xuống. Đôi mắt đó nhắm. Hơi thở nặng nhọc. Ông với tay xuống bắt mạch, rồi cúi người quan sát thật kỹ đôi môi cô bé. Môi khô se, nứt nẻ. Ông đứng thẳng người lên và chờ đợi. Rồi rốt cuộc, ông rời phòng. Ông xuống bếp tìm Sharon, thấy cô gái ngồi ở bàn ăn xúp và một miếng xăng uých. " Để tôi sửa soạn cho cha một món gì ăn nhé, thưa cha ?" Cô gái hỏi ông. " Chắc là cha đói lắm rồi."
" Không, cám ơn, tôi không đói đâu," Ông đáp. Ngồi xuống, ông vói tay qua nhón lấy một cây bút chì và một tập giấy bên cạnh bàn máy chữ của Sharon. " Cô bé vừa bị nấc," ông bảo cô. " Ừ, nhà đã có thuốc Compazine như đã kê trong toa chưa ?"
" Vâng, chúng tôi đã có sẵn ít nhiều."
Ông viết trên tập giấy. " Thế thì tối nay cho cô bé nửa viên toạ dược hai mươi lăm miligam."
" Vâng."
" Cô bé đã bắt đầu bị mất nước," ông nói tiếp, " do đó, đầu tiên phải làm trong buổi sáng nay là gọi hiệu cung cấp y khoa bảo chở đến các món này ngay."
Ông đẩy tập giấy ngang bàn, đến chỗ Sharon. " Lâm thời, cô bé đang ngủ nên cô có thể bắt đầu truyền dịch Sustagen cho cháu được rồi."
" Vâng." Sharon gật đầu. " Tôi sẽ lo việc đó." Vừa múc xúp ăn, cô vừa xoay ngược tập giấy lại để nhìn bảng liệt kê.
Karras nhìn cô gái. Rồi ông cau mày tập trung. " Cô là gia sư của cô bé ?"
" Vâng, đúng thế."
" Cô có dạy cho cô bé chút La tinh nào không ?"
Cô gái bối rối. " Không, tôi không hề."
" Chút đỉnh tiếng Đức ?"
" Chỉ có tiếng Pháp thôi ạ."
" Trình độ nào ? Cỡ La plume de ma tante chăng."
" Khá nhiều."
" Nhưng không có tiếng Đức hoặc La tinh."
" Ồ, không."
" Nhưng vợ chồng Engstrom, thỉnh thoảng họ vẫn nói tiếng Đức chứ ?"
" Thì, đã hẳn."
" Cạnh bên Regan chứ?"
Cô gái nhún vai. " Tôi ngỡ vậy." Cô gái đứng lên mang khai ra bồn rửa mặt. " Thực ra thì tôi khá tin chắc là như vậy."
" Cô có bao giờ học tiếng La tinh chưa ?" Karras hỏi cô gái.
" Không, tôi chưa hề."
" Nhưng cô nhận ra được âm tổng quát của nó chứ ?"
" Ồ, hẳn vậy." Cô gái rửa tô xúp rồi úp nó lên giá.
" Có bao giờ cô bé nói tiếng Latinh trước mặt cô không ?"
" Regan ?"
" Từ khi cô bé bị đau ốm."
" Không, chưa hề."
" Bất cứ một ngôn ngữ nào ?" Karras thăm dò.
Cô gái tắt vòi nước, nghĩ ngợi: " Chà, có lẽ là tôi tưởng tượng ra vậy thôi, chắc vậy, nhưng mà... "
" Cái gì cơ ?"
" Chà, tôi nghĩ... " Cô gái cau mày. " Chà, tôi dám thề là tôi đã nghe thấy con bé nói tiếng Nga cơ đấy."
Karras nhìn sững. "Cô có nói tiếng Nga không ?" Ông hỏi cô gái, cổ họng khô se.
Cô gái nhún vai. " Ồ, thì chút đỉnh vậy thôi." Cô bắt đầu gấp khăn lại, " tôi chỉ học qua lúc ở đại học, thế thôi."
Karras chùng hẳn người lại. Cô bé quả đã "thuỗn" tiếng La tinh từ trong trí ta. Nhìn đăm đăm với vẻ ảm đạm, ông gục đôi chân mày lên bàn tay, rơi vào cõi nghi ngờ, vào những nỗi ray rức của kiến thức và lý trí : Thần giao cách cảm thường gặp hơn trong những trạng thái cực kỳ căng thẳng, luôn luôn nói bằng một thứ ngôn ngữ mà có ai đó trong phòng đã biết : "... nghĩ giống y những điều ta nghĩ.." : "Bonjour... " : " La plume de ma tante... " : " Bonne nuit... " với những tư tưởng cỡ như những tư tưởng đó, ông thong thả nhìn máu đã biến trở lại thành rượu nho.
Làm gì đây ? Ngủ một chút đi. Rồi quay lại nữa... thử nữa... thử nữa.
Ông đứng dậy, lờ mờ nhìn Sharon. Cô gái đang dựa lưng vào bồn rửa, hai tay khoanh lại, nhìn ông trầm ngâm. " Tôi tạt về qua nhà đây," ông bảo cô gái. " Khi nào, Regan thức, tôi muốn cô gọi tôi."
" Vâng, tôi sẽ gọi cha."
" Còn vụ Compazine," ông nhắc cô gái, " cô không quên chứ ?"
Cô gái lắc đầu. " Không đâu, tôi sẽ đi lo việc ấy ngay bây giờ đây," cô bảo.
Ông gật đầu. Hai tay thủ trong hai túi quần sau, ông nhìn xuống, cố nghĩ xem ông có quên điều gì chưa dặn Sharon không. Luôn luôn có một điều gì đó cần phải làm. Luôn luôn có một điều gì đó bị bỏ sót khi mà mọi cái đã được làm xong.
" Thưa cha, việc gì đang xảy ra vậy ?" Ông nghe cô gái nghiêm giọng hỏi. " Việc gì vậy ? Việc gì đang thực sự xảy ra cho Rags ?"
Ông ngước lên đôi mắt đã quá đỗi bị ám ảnh và héo hắt. " Thực sự tôi cũng không biết nữa," ông nói trống rỗng.
Ông quay lưng bước ra khỏi bếp.
Lúc ông bước ra hành lang lối vào, Karras nghe có tiếng chân gấp gáp bước đến sau lưng ông.
" Cha Karras !"
Ông quay lại. Trông thấy Karl cầm chiếc áo len của ông.
" Xin lỗi cha." Người gia nhân nói lúc trao áo cho ông. " Tôi đã nghĩ phải làm xong cho cha sớm hơi nhiều kia. Nhưng tôi quên mất."
Những vết nôn mửa đã biến mất và chiếc áo bốc mùi thơm dịu dàng. " Anh thật hết sức chu đáo, Karl ạ," vị linh mục khẽ nói. " Cám ơn anh."
" Cám ơn cha, thưa cha Karras."
Giọng anh ta nghe run run, đôi mắt anh đong đầy lệ.
" Cảm tạ cha đã giúp đỡ cô Regan." Karl nói dứt câu. Rồi anh ta quay đầu chỗ khác, cả thẹn, rồi vội vàng rời khỏi lối vào.
@by txiuqw4