sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

V. Người Làm Công Tác Đo Đạc -

Qua điều tra, các chuyên gia của ủy ban pháp y nhận thấy sự khác biệt giữa những vụ án mạng mà nạn nhân là phụ nữ lớn tuổi và những vụ nạn nhân trẻ tuổi. Họ cho rằng không thể chỉ có một hung thủ, và những tên giết người đã học tập lẫn nhau phương thức gây án.

Vậy loại người nào có thể gây ra những vụ sát nhân như vậy? Tiến sĩ Kenefick nói về những gì mà nhóm của ông đã khám phá và phác họa về hắn: “Hung thủ ít nhất 30 tuổi. Có thể già hơn một chút. Hắn vốn gọn gàng, làm việc có thứ tự và rất đúng giờ. Hắn là người lao động chân tay, hoặc thích làm những công việc lao động chân tay. Nhiều khả năng độc thân, đã ly thân hoặc ly hôn. Hắn không phải là người có vẻ ngoài điên dại. Hắn không có bạn thân, dù là nam hay nữ”.

Theo gợi ý của Bottomly, cuối cùng Brooke đã chấp thuận cho Peter Hurkos, một chuyên gia về tâm linh nổi tiếng người Hà Lan, tham gia đội điều tra. Hai nhóm hoạt động tư nhân đồng ý trả tiền trang trải mọi chi phí cá nhân của Hurko. Những gì ông phải làm là nhận diện cho được một kẻ tình nghi, người mà ban điều tra sát thủ bóp cổ từng thẩm vấn. Đó là một người bán giày có tiền sử bệnh tâm thần. Nhưng cuối cùng, cảnh sát không tìm ra chứng cứ cho thấy anh ta có liên quan đến vụ giết người. Hướng điều tra này bị khép lại.

Vài năm trước khi những vụ giết người bóp cổ xảy ra, tại khu vực Cambridge đã xảy ra hàng loạt vụ xâm phạm tình dục lạ kỳ. Một người đàn ông gần 30 tuổi đến gõ cửa từng nhà, và nếu người mở cửa là phụ nữ trẻ, thì anh ta sẽ tự giới thiệu: “Tôi là Johnson, làm cho một hãng thời trang. Có người thông báo cho chúng tôi biết tên và địa chỉ của cô, và bảo rằng cô có thể trở thành một người mẫu tốt”. Sau đó, anh ta vội vã giải thích cho chủ nhà hiểu rằng làm mẫu không có nghĩa là phải trút bỏ toàn bộ quần áo hoặc là làm việc gì đó tương tự, mà chỉ cần trình diễn trang phục dạ hội hoặc áo tắm. Tiền công là 40 USD/giờ. Anh ta được hãng thời trang gửi tới để đo người cho cô và hỏi các thông tin khác, nếu cô thật sự quan tâm tới đề nghị của hãng.

Hiển nhiên là cách hỏi ấy đã làm một số cô gái trẻ thích thú, và họ đã cho phép anh ta vào nhà, chỉ để đo đạc.

Anh ta là một người khá dễ thương, có nụ cười của một cậu bé. Khi xong việc, anh ta nói rằng bà Lewis của hãng sẽ liên lạc với họ nếu các số đo thích hợp cho công việc của hãng. Tất nhiên là sau đó chẳng có cuộc gọi hay chuyến viếng thăm nào của bà Lewis cả. Sự việc lặp lại nhiều lần, và cuối cùng, một vài phụ nữ trẻ đã gọi điện báo cho cảnh sát.

Ngày 17/3/1961, cảnh sát Cambridge bắt một người đàn ông khi anh ta đang tìm cách đột nhập một căn hộ. Khi bị thẩm vấn, anh ta thú nhận chính mình là người làm “công tác đo đạc” nói trên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx