sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

Cuối tháng chín. Nhà bà Bích Trà đang nhộn nhịp sửa soạn lễ cưới linh đình cho cô Bích, người con gái lớn. Ngoài bộ áo cưới lộng lẫy của cô dâu, gia chủ còn phải may hai bộ áo đồng màu cho hai cô phù dâu, trong số đó có cô Liên con bà Phúc Thịnh, chủ tiệm vàng.

Chỉ còn hai ngày nữa là cử hành lễ rước dâu. Chẳng may trong một cuộc rượt xe máy, cô Liên bị té bại xương hông bên trái, thầy thuốc bắt phải nằm một tháng mới đi lại được bình thường. Nguyên do là trên con đường nhựa phẳng lì cô đã thuận đà phóng quá nhanh, tới khúc quanh thắng lại không kịp, xe bị lao vào lề đường và quật cô ngã vật xuống. May chỗ đó là một bãi cỏ khá dày, nếu không thương tích còn có thể nặng hơn.

Vì thế, việc cô Liên đi phù dâu thành lỡ dỡ. Trước cảnh ngộ đó, nhà gái cuống cuồng lên, lo sốt vó vì chưa kiếm được ai thay thế. Vấn đề không phải dễ, vì người đó phải mặc vừa bộ áo phù dâu đã may sẵn, mà ngày thì đã cận. Bàn soạn mãi, bà Thảo đưa ra ý kiến để Thủy đi phù dâu thay thế cô Liên, vì Thủy cũng cùng một khổ người. Bà Phủ Thạnh có ý không tán thành vì bà cho rằng không thể đặt Thủy ngang hàng với cô Liên được.

Nhưng bà Thảo nói nhỏ với bà Bích Trà:

- Nói thiệt tình cho chị nghe, để cháu Thủy đi phù dâu còn nổi bật đẹp đẽ bằng mấy con Liên ấy chớ. Không tin tôi bảo cháu qua bên đó, chị đưa áo nó mặc thử cho mà xem.

Bà Bích Trà vốn dễ tính, không câu nệ như bà Phủ, hơn nữa xưa nay bà vẫn quý mến bà Thảo và Thủy nên nghe theo ngay.

Trước khi đi, bà Thảo đã lôi Thủy ra để trang điểm mặt mày và sửa soạn bộ tóc cho đẹp đẽ.

Khi Thủy mặc thử bộ áo phù dâu bằng kim tuyến màu hồng thì thấy vừa như in và làm tôn hẳn nét mặt với làn da trắng nuốt. Trên áo cài một bông hoa trắng, thêm đôi bông tai bằng ngọc và chiếc kiềng chạm bằng vàng nạm kim cương, chân đi giày thêu kim tuyến, Thủy sửa soạn xong soi vào tấm gương đứng thì nàng không dấu được sự xúc động. Bà Bích Trà, cô Mỹ và bà Thảo đều phải trầm trồ khen ngợi.

- Ồ, cháu Thủy, bà Thảo nói, cháu cứ tự cho rằng cháu xấu xí nữa đi. Dì thấy bộ áo này hợp với cháu nhất, chẳng có cô nào có thể ăn đứt được.

Thủy đi đi lại lại uyển chuyển, rất tự nhiên, chẳng có vẻ gì ngượng nghịu, y như là thường ngày nàng vẫn quen ăn vận lịch sự như thế. Thật không ai có thể nhận ra đây là cô gái tầm thường giúp việc cho nhà bà Phủ Thạnh, mà thấy nàng là một trang tiểu thư con nhà khuê các.

Bà Thảo đang xoay quanh Thủy để sửa soạn một vài lọn tóc thì chợt cửa phòng mở ra làm Thủy giựt mình. Cậu Vinh đi vào.

- Kìa, em Liên, em tới đây hồi nào vậy? Em lành rồi hay sao?

Khi nhận ra là Thủy thì cậu ta sững sờ, kinh ngạc. Cậu đứng ngẩn người ngắm Thủy một lúc lâu, rồi tiến lại gần nàng để nhìn rõ hơn, cậu nói:

- Thật tôi không thể nhận ra là chị Thủy. Không, không thể nào nhận ra.

Nói xong cậu nhìn Thủy một lần nữa, chào bà Bích Trà rồi đi thẳng, không rõ trong đầu óc cậu nghĩ gì…

Bà Bích Trà và cô Mỹ thì lộ ra nét mừng và căn dặn Thủy thế nào ngày mốt cũng phải đi phù dâu, chớ để lỡ hẹn vì bất cứ lý do gì. Rổi bà Bích Trà chạy qua bên bà Phủ để thuyết phục cho bà vui lòng cho phép Thủy đi phù dâu.

Hai ngày sau, lễ cưới cử hành rất linh đình. Chú rể là anh một người bạn của cậu Vinh nên cậu được mời đi phù rể, nhất cậu lại là con nhà gia thế, đẹp trai, sinh viên Đại học.

Sau lễ rước dâu, hai họ họp mặt trong một bữa dạ tiệc đông đảo. Cặp đinh số một của tiệc cưới lẽ dĩ nhiên là đôi tân hôn, vì ai cũng đến để mừng cho hạnh phúc của đôi trẻ.

Nhưng cái đinh số hai thì phải kể ngay đến Thủy. Bữa đó, nàng thật là yêu kiều rực rỡ trong bộ áo kim tuyến lóng lánh, bộ tóc đã được bàn tay khéo léo của bà Thảo kết cao trên đỉnh đầu, rất thích hợp với khuôn mặt đều đặn, khổ người mảnh mai, dáng đi uyển chuyển, tất cả cộng lại làm cho nàng có một vẻ đẹp cao sang quý phái, không khác gì một nàng công chúa, làm cho mọi người đều phải chú ý.

Cậu Vinh thì luôn luôn chuyện trò với nàng một cách thân mật chớ không còn vẻ gì cách biệt như trước. Trong bàn tiệc, cậu có vẻ hãnh diện ngồi cạnh Thủy và cậu được dịp thủ trọn cái vai phù rể hào hoa phong nhã đúng nghĩa của nó.

Bữa đó, bà Phủ Thạch cũng phải nhìn nhận những nét xinh đẹp quý phái của Thủy. Tuy nhiên, bà vẫn không bỏ được ý nghĩ là nàng xuất thân từ chỗ tầm thường. Nên khi thấy trong bàn tiệc cậu Vinh luôn luôn săn sóc Thủy, gắp thức ăn cho Thủy, chuyện trò rất tâm đầu ý hiệp, thì bà có vẻ khó chịu lộ ra tia nhìn. Và lúc đó bà vẫn nghĩ phải là cô Liên mới xứng đáng lãnh nhận các cử chỉ phong nhã của cậu phù rể con bà…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx