sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 10

Trong một bàn tiệc cạnh đó, một bọn thanh niên sau vài tuần rượu ngà ngà đã bước qua giai đoạn đấu hót, rất hào hứng, đúng với câu “tửu nhập ngôn xuất”.

Một cậu đưa ra ý kiến:

- Bây giờ tôi xin đề nghị các bạn thử phê bình xem ai đáng mặt hoa khôi trong tiệc cưới này, trừ cô dâu ra, vì cô dâu và chú rể đã như đũa có đôi chúng ta phải “kính nhi viễn tri”.

Cả bọn đồng thanh:

- Tán thành! Tán thành!

Sau một lúc quan sát với sự kín đáo cần thiết, một cậu lên tiếng:

- Theo thiển ý của tôi, và tôi chắc là toàn thể các bạn hiện diện, hay ít nhất cũng đa số, sẽ đồng ý rằng cô Thủy đáng mặt hoa khôi trong tiệc cưới này.

Một cậu khác chêm vào:

- Không được, không được, hoa khôi của tiệc cưới này chưa đủ. Phải nói là hoa khôi cả vùng Lái Thiêu Bình Dương mới phải.

Một cậu nữa lại cải chính:

- Chưa đủ, chưa đủ, cô Thủy phải là hoa khôi các tỉnh miền Đông này mới xứng đáng. Tôi dám đánh cuộc.

- Cuộc cái gì?

- Nếu tôi bại, tôi sẽ chịu mất cả cái gia tài.

- Gia tài nào? Lớn hay nhỏ?

- Rất lớn, mà ông thân sẽ sang tên cho tôi trong tương lai, chưa biết gần hay xa…

Cả bọn cười phá lên.

- Vì một người đẹp, cậu sẵn sàng hy sinh cả một gia tài rất lớn, kể cậu cũng là người có chí khí đấy chứ!

- Ồ! Đã thấm thía gì. Thế cậu quên ở thế kỷ hai mươi này, cái ông Hoàng nước Anh đã dám hy sinh ngôi báu vì một người đẹp đã có một đời chồng hay sao?

- Chúng mình tán phét từ nãy đã mang lại nhiều chuỗi cười cho buổi tiệc vui mừng hôm nay. Nói về sắc đẹp, đó là vấn đề tương đối và tùy “gu”. Các cậu không thấy trong nhiều cuộc thi hoa hậu, kể cả quốc tế lẫn quốc nội, ban giám khảo đã bị khán giả la ó um sùm, vì người đẹp xứng đáng đội vương miện hoa hậu theo con mắt của công chúng, lại được các ngài giám khảo đánh tụt xuống hàng á hậu hay sao? Vậy bây giờ tụi mình bàn chuyện đứng đắn hơn.

Thanh niên vừa nói vội quay sang một vị thực khách đã đứng tuổi hỏi:

- Thưa bác, từ nãy bác vẫn ngồi nghe tụi em tán dóc và bác chỉ mỉm cười, bây giờ xin bách cho phép chúng em được phỏng vấn chớp nhoáng về vẻ đẹp của người phụ nữ, có được không ạ?

Ông khách cười đáp:

- Trong tiệc cưới hôm nay, nó đánh dấu một ngày thiêng liêng nhất đời của đôi tân hôn, lại tụ hội biết bao nhiêu là người đẹp chung quanh chúng ta mà các chú bàn cãi về vẻ đẹp của người phụ nữ thì là hợp tình, hợp cảnh quá đi rồi. Vậy tôi sẵn sàng đóng góp ý kiến sơ thiển để rộng đường dư luận. Nhưng vì tôi đã được may mắn nghiên cứu về khoa tướng mặt, nên quan điểm của tôi về sắc đẹp có hơi khác các chú.

- Thưa bác khác ở chỗ nào?

- Là ngoài cái vẻ đẹp hoặc sắc sảo, hoặc ngây thơ hoặc nghiêng nước nghiêng thành, vân vân… mà các chú nhận thấy trên diện mạo các cô, cần phải thêm yếu tố “Vượng phu ích tử”.

- Nghĩa là gì ạ?

- Là chồng con được hưởng sự thịnh vượng tốt đẹp. Yếu tố này mới là ưu tiên số một và có tính cách trường cửu.

- Sao vậy, thưa bác?

- Hảo cách đó, tuy nó cũng hiện ra nét mặt của giai nhân, nhưng chính nó lại tiềm tàng bên trong. Sắc đẹp có thể bị phai tàn với thời gian, nhưng yếu tố số một kia lại có tính cách vững bền, và nó chỉ có thể mất đi khi mà người phụ nữ mang nó xuống… tuyền đài…

- Úi trời, bác hạ một câu đó làm chúng em lạnh cả người.

- Thế các chú có đồng ý không?

- Ông anh cả đã dạy thì tất nhiên tụi em phải đồng ý, nhưng chỉ sợ nhiều khi tụi em không kháng nổi những tiếng sét…

- Vậy thì các chú phải hãm bớt những cái thanh niên tính lại, nhất là cái tính hiếu sắc ấy! Các chú có nghe đại danh của Trụ Vương không nhỉ?

- Dạ có, Trụ Vương với Đát Kỷ phải không ạ?

- Đó, đó! Chỉ vì ông “con trời” hiếu sắc ấy quá say mê cái sắc đẹp khuynh thành của nàng Đát Kỷ mà quên khuấy đi, không đòi hỏi ở nàng cái yếu tố “vượng phu ích tử”, đến nổi mắc phải biết bao nhiêu tội ác, sát hại trung thần rồi mất nước. Các chú thấy chưa? Và từ cổ chí kim, từ các vì Vua Chúa, Quốc Trượng, Thủ Tướng, đến các nhà doanh nghiệp tỷ phú đều phải trông cậy vào cái tướng vượng phu ích tử của quý phu nhân cả đấy.

- Thưa bác, thế cô Thủy bác coi thế nào?

- Cô Thủy là cô nào?

- Cái cô phù dâu ngồi kế bên cậu Vinh phù rể ấy. Mái tóc có điểm cái nơ hồng đó.

- À, cô ấy thì bây giờ tôi nhắm mắt cũng nói được tường tận.

- Lạ quá, bác nhắm mắt cũng nói được?

- Phải, bây giờ nhắm nhưng ban nãy đâu có nhắm. Tôi đã quan sát cô ấy từ lúc mới khai tiệc kia rồi, trước cả các chú. Con người như thế ai mà không phải chú ý.

- Chịu bác thật, không ngờ bác lại còn tinh hơn bọn con trai đầy thanh niên tính này.

- Méo mó nghề nghiệp mà lại.

- Vậy thế ý kiến bác ra sao ạ?

- Một thiếu nữ tuyệt tác, cả hai yếu tố đều siêu đẳng. Chú nào tự xét có đủ phúc đức thì nên nạp đơn đi.

Tới đây bỗng ghế xô đẩy báo hiệu tiệc tàn. Mọi người đứng dậy ra về. Tiến sau cặp tân hôn, Vinh và Thủy sóng bước ra cửa, dưới sự chú mục của hàng trăm cặp mắt thán phục. Nhiều thanh niên quen biết ghé tai Vinh nói: “Cậu hên quá!”

Từ lúc đám cưới tới giờ, Thủy không thấy mình là con bé khổ cực ở cù lao Reng nữa. Bỗng nàng quên hết dĩ vãng để tận hưởng những giờ phút hiếm có này.

Trên con đường về nhà, Vinh và Thủy thủng thẳng đếm bước dưới ánh trăng huyền ảo của một đêm thu. Làn gió nhè nhẹ đưa tới mùi thơm phức của những cây dạ hương. Đôi bạn tưởng như họ đang đi vào cõi mộng và ước mong họ cứ như vậy mãi trên con đường vô tận.

Bỗng Vinh cúi nhìn Thủy nói:

- Tôi xin lỗi Thủy trước đây đã đối đãi với Thủy không được nhã nhặn lắm. Từ nay trở đi, Thủy tin là tôi mến Thủy lắm. Trong tiệc cưới hôm nay, Thủy đã tỏ ra xinh đẹp, duyên dáng, dễ thương gấp mười cô Liên.

Thủy ngượng ngùng, bối rối, không biết trả lời làm sao. Vinh nói tiếp:

- Hôm nay tôi rất vui được ngồi bên cạnh Thủy và hiểu rõ Thủy hơn. Thỉnh thoảng chúng mình sẽ cùng đi dạo chơi vùng đồng quê nhé.

Thủy thở dài đáp:

- Thưa Cậu, em không dám nghĩ đến chuyện đó, vì em còn phải lo công việc cho bà Phủ.

- Thủy đừng ngại, má cưng anh lắm, nếu anh xin phép chắc má sẽ cho.

Những phút vui tươi chẳng được đầy gang, hai người đã về tới nhà lúc nào không biết.

Thủy vào chào bà Thảo rồi bỏ áo và đồ trang sức ra. Nàng nhìn chúng một cách luyến tiếc, miệng lẩm bẩm:

- Bây giờ thế là hết… Hình như ta đã sống một giấc mơ đẹp, một giấc mơ quá đẹp.

Và nàng không ngăn được hai giọt lệ chảy từ từ trên má. Nhưng nàng lại nghĩ ngay đến cậu Vinh và lời hứa của cậu sẽ dẫn nàng đi chơi trong vùng quê. Lúc đó đêm đã khuya, nàng mở cửa sổ để nhìn ra ngoài trời. Nàng đứng đó rất lâu để hít thở không khí dịu mát của đêm thu. Nàng cố kéo dài cái ngày hôm nay cho đến lúc phải đi ngủ, nàng tưởng chừng như còn thấy những ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, những cử chỉ hào hoa kèm theo lời nói êm dịu của cậu Vinh.

Rồi nàng lại nghĩ đến thời thơ ấu, đến chiếc đò con đã mang nàng đến cù lao Reng, đến sự bí mật bao trùm nguồn gốc của nàng mà ba Từ đã không trối trăng lại được rõ ràng. Nàng không dám tin vào hiện tại, và cho rằng nàng chỉ là đứa con một gia đình nghèo khó, muốn bỏ rơi nàng vì không đủ sức nuôi một bầy con quá đông.

Cúi xuống, nàng bỗng nhìn thấy bộ quần áo xuềng xoàng đang mặc. Thôi thế là hết, hết bộ áo kim tuyến phù dâu. Sáng mai, những đóa hoa trên bàn tiệc cưới sẽ khô héo, và trong con tim của Thủy những kỷ niệm tươi đẹp cũng sẽ phai tàn…

Nàng lên giường nằm và trước khi chìm vào giấc ngủ cô miên, nàng còn nghĩ đến cậu Vinh, nhớ nụ cười đầy âu yếm của cậu.

Nàng chắp hai tay lại, mắt nhìn qua cửa sổ lên những ánh sao trên trời, nàng lâm râm cầu nguyện Trời Phật cho nàng được sung sướng mãi, sung sướng như ngày hôm nay.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx