sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cú Sang Đường Cuối Cùng

Tháng trước, chúng tôi nhận được tin vui, Đức đi làm nghiên cứu sinh ở Mỹ với học bổng toàn phần. Chúng tôi là đồng môn lớp 7A cách đây đã hơn hai mươi năm. Bây giờ chúng tôi đều đã trưởng thành, từ công ăn việc làm đến vợ chồng con cái. Còn mỗi Đức, cứ như một hạt Neutron, hết va chạm nọ đến va chạm kia nên chưa dừng lại được. Chúng tôi hy vọng đây sẽ là điểm cuối cùng để Đức cắm chân.

Lớp 7A là lớp chuyên Toán. Chúng tôi đều là những “gạo cội” trong học tập. Đức không phải là “gạo cội” trong “gạo cội” nhưng hay thông minh đột xuất và ngu bất thình lình. Lúc thông minh đột xuất, Đức có thể tìm ra các cách giải toán rất khó, không theo khuôn mẫu của các thầy cô và sách giáo khoa. Còn lúc ngu bất thình lình, một bài toán đơn giản nhất Đức cũng không giải được. Dân chuyên Toán thường không giỏi văn. Vậy mà những bài văn của Đức thường được đọc trước lớp. Một lần, cô giáo dạy Văn đọc trước lớp bài văn của Đức tả cảnh gà mẹ đánh nhau với con rắn hổ mang như sau: Con rắn hổ mang bành lắc lư cái đầu như thôi miên lũ gà con. Bỗng nhiên, nó mổ mạnh vào một con gà con. Con gà con trúng độc, lăn quay ra đất. Gà mẹ xù cánh, lăn xả vào, mổ lấy mổ để lên đầu con rắn. Gà mẹ còn nhảy lên, lấy chân với những cái móng sắc nhọn đạp vào đầu con rắn. Con rắn hổ mang bèn quấn chặt lấy gà mẹ. Gà mẹ liền bấu những cái móng sắc nhọn vào đầu con rắn. Con rắn hổ mang bành đau đớn phải bỏ gà mẹ ra, bò đi. Gà mẹ xõa cánh, lông bay tả tơi, cục cục gọi đàn con. Than ôi, lũ gà con đã chết cả. Gà mẹ nhìn lũ gà con nằm chết trên đất, đau đớn gục cái mỏ xuống ức, chân khuỵu xuống. Gà mẹ từ từ gục xuống đất. Tim gà mẹ đau đớn muốn vỡ tung ra. Bỗng nhiên, gà mẹ nhớ ra một điều. Gà mẹ đứng dậy, đập hai cánh để chỉnh trang nhan sắc, cất cao cái mỏ rồi ngửng đầu lên. Gà mẹ đủng đỉnh đi ra vườn, đến gần những gã gà trống. Điều mà gà mẹ vừa nhớ ra là: Không sao, trong bụng ta còn nhiều trứng, ta sẽ đẻ và ấp ra một ổ gà con.

Cả lớp nghe bài văn của Đức thì cười bò ra. Cô giáo phê vào bài văn của Đức là: Lạc đề (nhưng với tư cách cá nhân, cô thích bài viết của em).

Sau lớp bảy, Đức không học chung với chúng tôi nữa. Nhưng vì Đức đặc biệt như vậy nên chúng tôi vẫn thông báo cho nhau những việc liên quan đến Đức. Ví như khi chúng tôi tốt nghiệp đại học thì Đức đang học qua trường đại học thứ ba. Có nghĩa là Đức thi đỗ Đại học Khoa học Tự nhiên, học được một năm thì chán, bỏ. Năm sau thi đỗ Đại học Kinh tế, học được hai năm, chán, bỏ. Lại thi Đại học Luật. Khi chúng tôi lập gia đình, sinh con đầu lòng thì Đức lại đang học trường đại học thứ tư. Đức tốt nghiệp trường đại học thứ năm là Đại học Bách khoa. Sau đó được học bổng thạc sĩ ở Singapore. Sang Singapore học thạc sĩ, Đức lại chán, bỏ, thi qua một trường khác. Đến nay, chúng tôi cũng không biết chính xác Đức học qua mấy trường đại học rồi.

Nửa đêm, tôi đang chìm đắm trong giấc ngủ say bên vợ yêu, bỗng điện thoại réo nhức tai. Tôi tỉnh giấc trong sự nhồn nhột của con tim đang đập mạnh. Tôi nhấc máy. Tiếng thằng Quân hớt hải: “Này, thằng Đức chết rồi!” Tôi bỗng cáu với thằng Quân: “Nó chết thì cũng chết rồi, quan trọng gì mà ông phải đánh thức tôi lúc nửa đêm như vậy?” Giọng Quân chùng xuống: “Xin lỗi ông, ừ đúng là tôi không nên đánh thức ông lúc nửa đêm như vậy, thằng Đức vô tích sự ấy mà. Nhưng tôi cứ nghĩ nghĩa tử là nghĩa tận.” Quân dập máy.

Ngày đưa ma Đức, chúng tôi đều có mặt. Sau lớp kính, mặt Đức rất thanh thản. Cái chết của Đức là cái chết vô nghĩa nhất. Đức sang đường và bị xe máy tông. Đó là lần sang đường cuối cùng của Đức. Nhưng dường như Đức vẫn chưa tìm ra con đường nào định đi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx