sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Không Biết Lùi

Nơi đây động mưa là ngập. Ngập đường ngập phố. Nước trắng xóa những con đường. Đường ngập tất phải tắc đường. Trời quang mây tạnh. Đường phố khô nỏ thì chỉ tắc đường vào giờ cao điểm. Còn khi mưa, những chỗ ngập ắt xe chết máy. Xe mô tô chết máy thì đã có đội lau bu-gi trực sẵn. Lau xong bu-gi, máy lại nổ bành bạch. Ô tô chết máy thì phải đợi cứu hộ. Gặp chỗ nước sâu, cứu hộ cũng chết máy. Ở ngã tư N., xe cứu hộ nằm ngang ngã tư, chết chềnh ềnh. Thế là ùn tắc. Ngã tư có bốn đường giao nhau. Một con đường ngập trắng nước, vắng xe. Một chiếc ô tô con đen láng đứng chắn ngay lối rẽ. Tình thế này sẽ còn kẹt lâu. Mấy người đi xe máy bèn bàn nhau rẽ vào con đường ngập nước để thoát khỏi đám kẹt xe. Một chị phụ nữ đứng gần chiếc xe nhất được làm nhiệm vụ nói với lái xe lùi xuống một chút, một chút thôi, độ khoảng 20 cm để các xe mô tô lách qua. Chị phụ nữ gõ vào cửa xe. Lái xe hạ cửa kính để nghe chị phụ nữ nói:

- Xin anh làm ơn lùi lại một chút cho chúng tôi rẽ đường này với!

Lái xe nói với chị phụ nữ:

- Xin lỗi, đây không biết lùi.

Rồi lái xe đóng sập cửa lại.

Mọi người không còn cách nào khác, đành đứng chôn chân tại chỗ. Ba phút sau, giọng một phụ nữ nói trong nuối tiếc:

- Thôi xong, bây giờ có lùi cũng chẳng còn chỗ nữa rồi.

Quả là vậy! Cái khoảng trống 20 cm mà những người đi xe máy loay hoay giữ cốt mong người lái chiếc ô tô con đen láng kia lùi xuống để họ có lối thoát vào con đường ngập nước đã bị một chiếc xe mô tô chèn ngang. Dòng người cứ thế tiến lên, lấp kín từng centimét đường. Hai giờ sau, đám kẹt xe mới được giải phóng.

Những người ở đây đã quá quen với việc kẹt xe. Họ đứng trong đám kẹt xe một cách cần mẫn, chăm chỉ, không nóng vội, không bức bối, không nhìn vào tương lai, không mơ về quá khứ.

Tôi là một kẻ lạc loài trong đám kẹt xe đó. Bởi tôi ngoái đầu nhìn lại. Tôi ngoái đầu nhìn lại vì câu nói của người lái xe ám ảnh tôi. “Đây không biết lùi.” Có thể ai nghe câu nói đó sẽ phát khùng lên. Còn tôi, tôi lại tin gã lái xe nói đúng. Trong trường học, trẻ con luôn được dạy rằng: phải tiến lên hàng đầu. Từ “tiến lên” thì đứa trẻ nào đến trường cũng biết. Mà chưa đến trường cũng biết. Chúng biết từ “tiến lên” từ trong bụng mẹ. Nhưng còn “hàng đầu” thì lại là một khái niệm mơ hồ. Tại sao lại là khái niệm mơ hồ? Tôi không phải là nhà nghiên cứu nên tôi không thể giải thích thấu đáo điều này. Trẻ con lại càng mơ hồ. Sự mơ hồ đó được chúng chế thành thơ như sau: “Tiến lên ta quyết tiến lên hàng đầu/ Hàng đầu ta tiến về đâu/ Hàng đầu ta tiến về đâu thì về.”

Và hình như kẹt xe đang trở thành một thứ văn hóa!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx