sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thế Giới Phẳng

Tôi sống ở thành phố, đất chật người đông. Đi trên đường phố, xe máy người nọ húc vào xe máy người kia. Ánh mắt nhìn nhau gầm ghè, miệng phun phì phì như rắn. Thì thôi, không đánh được nhau thì phì ra cho đỡ tức. Tôi dành dụm được một khoản tiền, mua một mảnh đất ở quê để hưởng cái hương đồng gió nội. Tôi xây một căn nhà âm lịch để trăng, gió lùa vào. Còn thừa ít đất, tôi trồng một khóm tre đằng ngà để nghe lá tre xào xạc và chim hót líu lo. Tôi hạnh phúc trên mảnh đất quê của tôi.

Bỗng năm ấy, thành phố lụt to lắm. Thì trời làm mưa to thì ắt lụt thôi. Năm nào vào mùa mưa mà thành phố chẳng lụt. Nước không thoát kịp thì nước dâng ngập phố. Mà bấy giờ đã là cuối thu, đầu đông, không còn là mùa mưa nữa mà sao trời đổ nước xuống lắm thế. Mưa như trút nước cả ngày cả đêm. Nước dâng ngập phố. Nước ngập vào tận nhà. Thành phố mênh mông nước. Trời tạnh mưa. Nước không biết chảy đi đâu, vẫn đọng lại trên nhà, trên phố.

Tôi không thấy thương cái thân tôi lội mưa đi làm, ướt hết trôn. Tôi lo cho đống sách tôi để trong ngôi nhà âm lịch ở quê. Trời hưng hửng, tôi đi xe máy về quê. Là quê nhưng thực ra theo đường chim bay, nó chỉ cách Bờ Hồ chưa đầy hai mươi cây số. Đường có chỗ khô, chỗ còn ngập sâu trong nước. Tôi về số một, tăng ga, rẽ nước mà phóng. Đến đầu làng thì tôi đầu hàng. Nước ngập ngang yên xe. Tôi tìm chỗ gửi xe máy, bì bõm lội vào nhà, mở cửa. Những thứ dập dềnh trong nhà ào ra. Mấy cái ván tôi kê làm giá sách. Và thế giới phẳng. Nó dang ra, dập dềnh trên mặt nước. Tôi vớt nó lên. Nó ướt nhoẹt. Tôi đặt nó lên bàn thờ, chỗ cao ráo nhất. Tôi chán ngán đóng cửa, đi về. Tôi nhìn nước và nghĩ thầm. Thế giới phẳng. Nước ngập đến đâu, thế giới phẳng đến đó.

Mười ba ngày sau, điểm ngập cuối cùng của thành phố đã bay hơi hết nước, tôi về quê. Nước ở quê vẫn còn xâm xấp. Tôi quay về, không vào nhà nữa.

Sau trận lụt, trời đền bù cho thành phố một đợt nắng thủy tinh trong veo. Thời tiết của thành phố chưa bao giờ đẹp đến thế. Buổi sáng, trời se se lạnh rồi nắng vàng hanh hao cuối thu bừng lên đến tận cuối chiều mới tắt. Thời tiết đẹp như vậy kéo dài tận gần tháng trời.

Tôi căn thời gian để mảnh vườn ở quê đã khô đất. Tôi về quê. Đường làng rắc đầy vôi bột, trắng xóa. Đấy là cách dân quê phòng chống dịch sau lũ. Trước cổng nhà tôi trắng vôi bột. Quả là mảnh vườn đã khô. Tôi mở cửa, vào nhà dọn dẹp. Cái chăn, cái chiếu ngâm lâu ngày trong nước, bở bục. Tôi quẳng ra vườn. Sách ngâm nước tả ra, tôi cũng quẳng ra vườn. Tôi nhổ cỏ, quét lá. Tôi gom tất cả lại để đốt. Lửa cháy bùng lên. Tôi với tay lấy thế giới phẳng trên bàn thờ. Không bị ngâm lâu trong nước nên không tở nhưng quăn queo hết cả. Tôi quăng luôn vào đống lửa. Dọn dẹp một hồi, mảnh vườn đã sạch sẽ.

Nắng vẫn đẹp rực rỡ. Tôi về mảnh vườn của tôi. Trên mảnh vườn, ngải cứu đã nảy mầm. Hai cây cau vẫn nặng buồng cau. Hai cây trầu thì chết. Thế giới phẳng vẫn không chịu cháy, chỉ lẹm vài chục tờ. Cũng chẳng sao đâu. Mấy nữa mưa phùn gió bấc rồi sẽ tở hết. Tôi bắc một chiếc ghế, ngồi trước thềm nhà để ngắm nắng. Tôi ngắm no những bóng nắng rúc qua tán lá. Tôi tấm tắc tán thưởng bụi tre đằng ngà tốt um cả một góc vườn. Tôi bỗng nghe thấy tiếng chim líu lo. Tôi rón rén đi đến bụi tre để tìm con chim đang hót. Tôi ngửa cổ để tìm chim. Tôi chưa nhìn thấy chim nhưng đã nhìn thấy những bọc nylon treo lủng lẳng trên các cành tre vàng. Tôi rùng mình và lấy hai tay che đầu theo phản xạ. Tôi đã biết trong cái túi nylon kia là thứ gì rồi. Thật may, lúc đó trời im gió.

Chắc hẳn người phát minh ra túi nylon cũng không bao giờ nghĩ được rằng, túi nylon còn có một công dụng vô cùng hữu ích. Đó là phóng uế vào đó rồi ném sang vườn nhà người khác.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx