sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4 -

Mặt trời đứng bóng. Khi hơi nóng quá trong phòng học thì lớp tạm nghĩ. Temple đứng núp dưới bóng mát ở hành lang phía sau, nhìn cô giáo đi qua bãi cỏ, mỗi tay dắt một cô bé, mấy cánh tay đung đưa, váy sột soạt. Sau lưng họ, mấy cậu bé đi theo thành một hàng.

Chiều nào Temple cũng đứng nhìn Eliza Hall vui đùa với bầy trẻ. Mỗi lần như thế, cô giáo trông thật vô tư, hạnh phúc như bầy học trò của mình, rất khác với thái độ nghiêm chỉnh khi cô dạy trong lớp. Nhớ lại mỗi lần lên giảng một vấn đề gì hấp dẫn, mắt cô sáng lên, Temple lại nhận ra chỉ khi ở bên nàng và mẹ nàng, cô Eliza mới tỏ ra nghiêm nghị và dè dặt.

Nửa giờ sau, Temple cởi con ngựa cái từ chuồng ngựa đi ra. Đi quanh hai dãy nhà của người da đen ở, nàng rẽ sang một con đường hẹp trên đồng. Con ngựa phóng lên, né tránh các vật chướng ngại, sẵn sàng phi nhanh, không muốn chậm bước.

Chạy được một đoạn ngắn, con đường men theo một con suối do nước phun cung cấp, con suối róc rách chảy băng qua đồn điền Gordon Glen. Xuyên qua chỗ trống trong đám liễu, Temple lén nhìn Eliza Hall ngồi xổm ở bờ bên kia, đám trẻ đang bu quanh cô để xem cô đang chỉ cho chúng cái gì. Đôi bốt thấp đã mở dây buộc, nằm trơ vơ trên đống sỏi cao giữa dòng suối, đôi vớ trắng dài lòi ra bên trên. Nhìn kích cỡ, Temple biết đôi bốt của cô Eliza. Nàng ước sao đến sớm hơn một chút để chứng kiến cảnh cô Hall lội trong khe.

Men theo phía bóng mát của con đường mòn hẹp, Temple cho ngựa chạy chầm chậm. Trước mắt nàng, cánh đồng luá mạch lóng lánh như tấm lụa vàng dưới ánh mặt trời. Thuốc lá trồng ở khoảng trống bên cạnh đó, vươn những ngọn lá rộng dài lên để đón nhận ánh mặt trời. Xa hơn nữa, những tua bông bắp vàng đung đưa dưới làn gió nhẹ thổi từ phía nam đến. Cho ngựa đến gần hơn, Temple thấy đám nô lệ đang phát cỏ dại, phụ nữ cùng làm việc với đàn ông, lưng cúi xuống theo nhịp cuốc đung đưa đều đều trên tay họ.

Bố nàng đang ngồi dang chân trên lưng con ngựa thiến mặt có đốm trắng, dưới bóng cây hồ đào. Nàng cho ngựa đến bên ông, luôn luôn cảm thấy niềm tự hào trỗi dậy trong lòng vì ông là bố nàng. Nàng cho ngựa dừng lại bên cạnh con ngựa thiến to lớn của bố và đưa mắt nhìn cánh đồng phía trước hai người. Nàng nghĩ hai cha con rất gắn bó thông cảm nhau nên không cần phải nhiều lời. Thế nhưng nàng vẫn lên tiếng:

− Con nghĩ bố chắc đang ở đây. Bắp đã cao rồi.

− chúng ta chắc chắn sẽ được mùa.

− Năm nay chúng ta có tổ chức lễ Được Mùa không?

− Không - ông Will Gordon chợt thấy vẻ thất vọng trên mặt con gái, ông ước gì có thể trả lời khác đi, nhưng ông lại nghĩ rằng năm nay mà tổ chức một lễ hội như vậy rất tốn kém, vì ông đã bỏ ra nhiều tiền để xây dựng trường học, mua sắm sách vở và các đồ dùng cần thiết, lại trả lương và chi phí chuyển đi cho cô giáo. Thế nhưng ông lại ân hận vì đã trả lời như thế. Trong số con cái, ông yêu thương Temple nhất. Việc này đã làm cho ông ngạc nhiên. Ông thường nghĩ đáng lẽ ông phải thương yêu đứa con trai nhiều nhất chứ. Nhưng chính Temple lại nhắc ông nhớ đến bố ông. Nàng giống bố ông. Nàng giống bố ông ở chỗ là nàng có niềm tự hào, có tinh thần sắt đá, có lòng can đảm, có nghị lực và có nụ cười có thể chinh phục lòng người ngay lập tức. - Có phải con chỉ cưỡi ngựa ra đây để hỏi bố về lễ Được Mùa thôi không?

− Dạ không. Con bồn chồn không yên. - Nàng đưa tay vuốt ve cái cổ láng mướt của con ngựa và mơn trớn cái bờm phất phơ trong gió của nó.

Nhìn nàng, ông Will thấy nàng đã lồ lộ dậy thì, lớp vải chúc bâu trên chiếc áo váy căng ra quanh bộ ngực tròn trịa, rắn chắc. Không để cho nàng kịp hỏi những chuyện bất thường, ông lên tiếng:

− Con nên ở nhà tốt hơn. Hôm nay nên ở trong khuôn viên của Gorden Glen, vì lính cảnh vệ Georgia đang có mặt trong vùng ta.

− Làm sao bố biết được?

Ánh mắt thăm dò của nàng trông gay gắt, không lộ vẻ sợ sệt mà chỉ kinh ngạc thôi. Thấy thế ông rất hài lòng:

− Chúng có mặt trong buổi họp của Hội Đồng Quốc gia ở New Echota.

− Chúng có quấy nhiểu không?

− Không. Chúng đứng nhìn thôi, như bầy quạ đen đang khệnh khạng trên hàng rào kìa. - Ông Will chỉ bầy chim đen đang đậu trên hàng rào cách đấy một đoạn ngắn.

Temple cười:

− Bố, bố nói đúng đấy. Chúng như bầy quạ cướp bóc. - Nàng phi ngựa đến đuổi bầy quạ đậu trên hàng rào đi. - Giống như bọn quạ này, rồi chúng ta sẽ xua đuổi chúng ra khỏi lãnh thổ ta.

Ông Will không muốn chỉ bầy quạ bay vòng trở lại.

− Chúng có thể giống bầy quạ, nhưng chúng vẫn là người, Temple à. Con hãy nhớ điều bố nói.

− Dạ.

Nàng cho ngựa chạy đi, con ngựa cái vùng vằng phi nhanh lên. Ông Will nhìn con, tin là nàng sẽ nghe theo ý kiến mình. Nàng hiểu lý do rồi. Có lẽ nàng mạnh mẽ đấy, nhưng không được coi thường. KHi thấy nàng đã phi ngựa đi khuất, ông lại quay mặt nhìn ra cánh đồng. Cảm thấy mặt trời chiếu nóng cả lưng, Temple quay người trên yên ngựa để nhìn mặt trời, nàng đưa tay lên mắt che bớt ánh sáng chói chang để xem cho rõ mặt trời ở đâu. Nàng thở dài khi thấy trời đã ngã về chiều chứ không như nàng tưởng.

Nàng miễn cưỡng quay ngựa về nhà, phi qua vườn cây ăn trái để ra đường chính. Chuyện cưỡi ngựa buổi chiều không làm cho nàng bớt nôn nao như nàng đã mong đợi. Không những thế, nàng còn cảm thấy bất an nữa.

Khi ra đường chính, con ngựa hí lên và nép sang một bên đường như có cái gì đó làm cho nó hoang mang. Một lát sau, nàng nghe tiếng vó ngựa gõ trên mặt đất cứng, tiếng vó nho nhỏ. Nhớ lại lời cảnh báo của bố về lính cảnh vệ Georgia, nàng quay ngựa ra khỏi đường đến núp sau một khu rừng rậm gần đường. Một con heo đực thiến gặp nàng, chạy nhào ra, kêu vang lên khiến những người cưỡi ngựa kia phi nhanh đến chỗ rừng cây.

Một con ngựa kéo một cổ xe xuất hiện, kèm theo hai người cưỡi ngựa nữa. Temple cảm thấy sung sướng khi nhận ra Blade và người hầu da đen. Deutoronom. Nàng luôn luôn cảm thấy mến phục người thanh niên cao khoẻ kia, nhưng hôm nay nhìn cách ngồi tuyệt vời của anh ta trên lưng ngựa, nàng cảm thấy hân hoan vô cùng.

Từ khi Temple bằng tuổi Sandra em gái nàng, Temple đã thích cặp mắt xanh của anh nhìn nàng, để ý đến nàng. Ngay cả khi anh trêu chọc nàng, mà thường thì anh trêu chọc rất ác. Temple vẫn nghĩ không có ai tuyệt vời bằng Blade.

Cách đây ba năm khi anh rời nhà để theo học đại học ở miền Bắc, Temple lấy làm tự hào về thành quả của anh, mặc dù lúc ấy nàng rất nhớ anh. KHi Blade chống đối chế độ cấm túc và kỷ luật nghiêm khắc của nhà trường và sau một năm học tập, anh bỏ học, thì nàng chỉ nghĩ đến việc anh trở lại mà thôi. Việc anh bỏ học là một vố đau cho bố anh, ông Shawno Stuarts, người luôn luôn cùng đồng quan điểm với ông Will Gordon về học vấn.

Nếu Blade bỏ học mà về nhà ở với bố anh thì Temple có thể tha thứ cho anh tội làm bố thất vọng. Nhưng đàng này anh chỉ về nhà một thời gian ngắn, rồi lại đi khắp nơi từ Tennessee, Kentucky, cho đến hai miền Bắc - Nam Califorina và cuối cùng thì đến các khu khai thác mỏ vàng ở trong núi.

Bây giờ anh lại trở về, nhưng về có lâu không. Liệu anh có ở lâu để làm tròn bổn phận với gia đình, với xứ sở không? Có thể chịu lấy vợ và sinh con không? Liệu anh có vì nàng mà ở không?

Temple thở dài bực tức, cho ngựa chạy ra khỏi lùm cây chặn ngựa và xe lại. Cho ngựa dừng lại ở bên xe, Temple cố tình giả vờ không để ý đến Blade, nàng cười chào người đàn ông trên xe. Mái tóc đen của ông Shawno Stuarts đã nhuốm bạc. Khuôn mặt chữ điền của ông đã hằn lên nhiều nếp nhăn, nhưng cặp mắt xanh vẫn còn sắc sảo và lanh lẹ như còn trai trẻ.

− Từ lâu rồi cháu không gặp bác, bác Shawno Stuarts. Bác trông trẻ đấy chứ? - Nàng chào ông ta bằng tiếng Cherokee. Ông nghe hiểu tiếng Anh khá sỏi, nhưng nói thì cứng.

− Cháu Temple, chào cháu. - Ông Shawano Stuarts đáp, đưa hai tay chào theo kiểu Cherokee chính thống trông rất duyên dáng. - Cháu lớn hẳn rồi, duyên dáng và đẹp như một con thiên nga.

− Bố à, cô ấy cũng có giọng báng bổ của một con thiên nga. - Blade nói chen vào châm chọc. - Có lẽ vì thế mà không ai dám đến cầu hôn cả.

− Làm sao anh biết được thế, khi anh sống xa cách với chúng tôi? - Temple hỏi thách đố.

Ông Shawano cười khi nghe hai người đối đáp nhau.

− Còn nhiều thì giờ cho hai người châm chọc nhau đấy nhé. Chúng tôi đến thăm bố cô đây.

− Cháu vừa gặp bố cháu ngoài ruộng bắp. Trước khi đến nhà, bác hãy ra xem thử coi có bố cháu ở đó không đã.

Nàng quay ngựa ra khỏi cỗ xe.

− Cô đi đâu đấy. - Blade cau mày hỏi.

− Đến vườn cây ăn trái. - Mùi táo thơm phảng phất theo cơn gió nhẹ, nàng liền nghĩ nên đến đấy trước.

− Người ta thấy có lính bảo vệ Georgia quanh vùng đấy. - anh cảnh cáo.

− Thế thì anh đi theo bố anh đi. - Không đợi anh trả lời. Temple thúc ngựa phi nhanh. Khi nàng nghe có tiếng vó ngựa vang lên phía sau, nàng mỉm cười, lòng thầm vui.

Nàng dừng lại dưới một gốc cây, xuống ngựa để hái một trái xanh nơi cành thấp. Blade nhảy xuống ngựa, cương cầm tay. Khi nàng cắn vào trái táo, bỗng nàng cảm thấy mọi sự đều có vẻ nồng nàn hơn: mùi vị chua chua của trái táo, mùi thơm trái cây phảng phất trong không khí... và tiếng chân anh. Nàng quay lại nhìn vào mặt anh, lòng cảm thấy hăng hái lên.

− Đáng lẽ ra anh phải đi với bố anh. Em ở tại Gordon Glen là yên ổn rồi. - nàng nói, rồi nhìn vào trái táo xanh và vứt đi. - Em phải nói cho mẹ biết táo còn xanh chưa hái được. - Nàng bước đi, dẫn con ngựa cái theo.

Blade ngần ngừ một lát rồi cất bước đi theo nàng. Trông nàng có vẻ xa lạ với anh, mặc dù trên người nàng vẫn còn những nét của thuở thiếu thời, anh nhớ lại cái dáng nghiêng đầu kiêu hãnh và đôi mắt ánh lên vẻ thách thức của nàng. Nhưng những phần khác trên cơ thể nàng - bộ ngực lép, tính năng nổ của thời thơ ấu, nét đẹp ngây thơ - thì nay đã biến mất rồi. Thay vào đó là sự trưởng thành lồ lộ làm lay động lòng người.

− Em không nên quá tin về việc em có thể bình an, không sợ bọn người Georgia vào Gordon Glen. - Anh nói, không ngờ mình lại có vẻ cộc cằn như thế. - Không phải chúng không xông vào nhà người ta đâu.

− Em biết, - nàng đáp, vẻ bình thản. - Em đã đọc trên báo nhiều bài viết về tình hình này rồi. Tờ Cherokee Phoenix đăng nhiều bài viết về cảnh nhà cửa bị cướp bóc, súc vật bị lấy trộm, mùa màng bị đốt, đàn ông bị đánh đập, đàn bà bị tấn công - bị hãm hiếp - mà người ta không có quyền khiếu nại.

Tờ báo của xứ sở ra số đầu tiên cách đây hai năm rưỡi là niềm tự hào của người Cherokee. Chuyện đăng trên báo in bằng hai thứ chữ, tiếng Anh và tiếng Cherokee đã được người thợ bạc tên Sequoya sáng tạo ra cách đây đã chín năm, ông này thỉnh thoảng lại ký tên bằng tiếng Anh là George Guess. Số người Cherokee biết đọc biết viết tiếng mẹ đẻ được phỏng đoán là khá nhiều. Một vài người cho con số này chiếm đến 90%, số người khác thì lại tuyên bố chỉ gần 50%. Nhưng tất cả đều nhất trí rằng bất kỳ ai biết nói tiếng Cherokee thì có thể đọc và viết được tiếng Cherokee chỉ trong vòng một thời gian ngắn.

Chẳng cần biết số phỏng đoán này có đúng hay không, nhưng tỷ lệ biết chữ của dân Cherokee vẫn cao hơn người Georgia nhiều, họ là số người bị lưu đày đến thuộc địa Anh này quá lắm ba thế hệ là cùng.

− Em chỉ đọc những chuyện như thế mà thôi, - Blade lại nói - Trên đường phiêu bạc của anh, anh đã chứng kiền nhiều hành động của chúng. Anh nói cho em biết rằng người Georgia thích làm nhục đàn bà con gái của ta. - Nàng thấy anh lộ vẻ giận dữ vì chắc anh đang nghĩ đến chuyện có người Georgia vũ phu đã sờ tay vào Temple.

Nàng dừng lại, quay mặt nhìn anh.

− Thế thì anh phải cùng với những người khác tìm cách ngăn chặn chúng lại.

− Ít có người làm nổi.

− Vậy là anh chẳng làm quái gì hết!

Khổ sở trước những lời chỉ trích, anh đáp lại:

− Em muốn anh phải làm gì?

− Làm như bố em và bố anh đang làm: họp nhau lại bàn bạc tìm ra phương pháp để chấm dứt chuyện này đi. Nhưng anh nào bận tâm đến - Nàng quay người định bước đi. - Lần này khi nào anh lại đi?

− Có lẽ anh sẽ ở nhà một thời gian.

− Thật không?

− Em quan tâm lắm sao?

− Anh thật lạ lùng, - Temple giận dữ đáp lại. - Anh không chịu hy sinh cho một mục đích nào, anh tránh trách nhiệm. Anh về rồi đi mà không bao giờ nghĩ đến ai hết ngoài mình.

Anh chụp lấy cổ tay nàng, giữ nàng đứng lại.

− Nếu anh ở nhà thì sao? - anh cảm thấy mạch máu của nàng dưới mấy ngón tay anh đập nhanh, anh thả sợi dây cương ra để quàng cánh tay quanh lưng nàng, kéo nàng đến gần anh. - Thì nàng thiên nga đen có thôi không công kích anh nữa không?

− Có lẽ thôi. - Nàng thì thào đáp qua hơi thở.

Blade cảm thấy bộ ngực tròn trịa rắn chắc của nàng áp vào người anh và thấy đôi môi mọng đỏ của nàng kề bên anh. Nàng thở nhanh, đôi môi he hé mở. Khi anh cúi đầu xuống để hôn, anh tự nhủ mình chỉ nếm thử mà thôi.

Anh không ngờ môi nàng lại mềm mại như thế, nhưng đăng đắng với mùi vị của táo còn xanh. Anh muốn liếm hết lớp vị chát đắng đi để tìm vị ngọt, thế nhưng anh cảm thấy chính anh mới là trái chín để cho nàng thưởng thức.

Ngồi trên khúc cây khô, Eliza mang chiếc vớ dài vào. Chiếc vớ dính vào bàn chân ướt, cô phải chật vật mới kéo lên được. Khi kéo lên được rồi, cô cảm thấy nóng và người rít rát như trước khi họ lội xuống con suối mát lạnh.

Cô mang đôi giày cao cổ vào. Khi cuối xuống buộc dây, chiếc kim găm trên đầu rơi xuống. Cô sợ mái tóc dày búi cao xổ tung ra liền vội vã lượm cái kim găm lên để kẹp vào chổ cũ.

Tiếng bánh xe lăn và tiếng vó ngựa vang lên từ con đường bên suối. Eliza cau mày, cô nghĩ bây giờ còn quá sớm, chắc những người nô lệ ngoài đồng chưa về. Khi cô nhìn lên, chiếc xe ngựa không phải là xe của nông trại cô ở, đấy là một chiếc xe độc mã, có hai người cưỡi ngựa đi theo.

Một trong hai người là ông Will Gordon... Eliza ngượng ngùng thất vọng vì cô cảm thấy tóc xổ tung quanh đầu. Ôi, tại sao cô lại để bọn trẻ đòi xuống dưới chơi nhỉ? Cô thật lộn xộn.

− Bố! Bố! - Sandra chạy ra đón chào ông ta. Kipp và mấy chú bé khác liền bỏ con rùa chúng bắt được, chạy theo cô bé.

Khi ông Will Gordon nhìn sang phía cô, Eliza biết mình không thể thoát được rồi. Cô liền vội cúi xuống cột dây giày, cố vớt vát hy vọng khi thấy cô không để ý đến ông, ông sẽ thấy không cần thiết nói chuyện với cô.

Cô nghe bầy trẻ tranh nhau nói để lôi cuốn sự chú ý của ông về phần mình, nhưng cô càng lo lắng hơn vì không nghe có tiếng vó ngựa. Ông đã dừng lại. Cô vẫn không nhìn lên, mặc dù cô cảm thấy máu dồn lên đầu khiến mặt cô nóng bừng.

Cô buộc dây giày thật chặt đến nỗi hai bàn chân chật cứng. Thấy mình để mất quá nhiều thì giờ buộc giày là điều khác thường, Eliza bèn miễn cưỡng ngồi thẳng lên, nhìn ông Will Gordon. Bé Sandra đang ngồi trên yên ngựa trước mặt ông.

− Con không học buổi chiều à?

Mặc dù ông hỏi cô gái út, nhưng Eliza biết ông đang nhắm vào mình. Lòng bảo, cô nhận ra rõ ràng ông Will Gordon nghĩ rằng mình đã lơ là nhiệm vụ - hay tệ hơn, cố ý trốn tránh trách nhiệm.

− Thưa ông Gordon, khi buổi chiều nào quá nóng bức, phòng học quá ngột ngạt thì học trò rất khó mà tập trung vào bài học.

− Bố này, bố biết làm sao con kêu dế được không?

Sandra ngửa đầu lui nhìn ông, mặt lộ vẻ háo hức, khoe một ít kiến thức bé biết. - Nó cào hai chân vào nhau và thế là phát ra tiếng kêu, như tiếng cưa xẻ gỗ vậy. Cô Hall đã nói thế. Cô biết rất nhiều điều. - Sandra nói rồi dừng lại, vẻ ngượng ngùng vì thấy nhiều người đang lắng nghe.

− Cô ấy nói khi nào vậy?

− Chiều nay, - Mary Murphy đáp thay. - Kipp bắt một con dế và định xé chân nó ra. Cô Hall bảo anh ấy đừng làm như thế vì chân chúng "lờ" nhạc cụ của chúng - như đàn pi-a-nô vậy.

− "Là" chứ không phải "lờ", - cô giáo sửa lại. - Chúng "là".

− Chân chúng "là" nhạc cụ, - Marry vâng lời chữa lại.

Ông Will nhìn Eliza Hall, ông muốn thừa nhận rằng chiều nay như thế này thì không phải là hoàn toàn đi chơi. Cô đã thành công trong việc làm cho đứa con gái út của ông chú ý. Từ lâu, ông Will không tin là Sandra kém thông minh hơn anh và chị nó. Ông tin Sandra cũng nghĩ thế và vì nó mặc cảm mình chậm hiểu nên cô bé trở nên rụt rè, e lệ.

Chiếc xe chạy lên một chút rồi dừng lại. Ông Shawano, - ông Will quay qua người khách. Vì vừa là bạn vừa là lắng giềng, ông nói bằng tiếng Cherokee, - Đây là cô gia sư tôi vừa mời dạy, cô Eliza Hall, ở Massachusetts, - Ông dịch snag tiếng Anh cho cô giáo nghe rồi nói tiếp - Cô Hall, đây là ông Shawano Stuart, người bạn tốt của gia đình tôi từ nhiều năm. Ông và con trai tối nay sẽ cùng ăn cơm với chúng ta.

− Chào ông Stuart, thật sung sướng được biết ông.

− Con trai tôi đã nói cho tôi nghe về cô, cô Eliza Hall à, - Ông Shawano đáp bằng tiếng Anh kiểu cách, ông ngước cặp mắt xanh lơ nhìn cô, ánh mắt hóm hỉnh quen thuộc. - Nó nói tóc cô cuộn lên như vỏ bào. Bây giờ thấy cô tôi mới tin lời nó.

Nhìn nét thất vọng hiện trên khuôn mặt cô giáo, ông Will cố nín cười. Ông nói:

− Cô Hall biết đánh đàn dương cầm. Có lẽ tối nay chúng ta mời cô đàn để chúng ta thưởng thức mới được.

− Tôi... rất sung sướng được đàn hầu ông, thưa ông Stuart, - Eliza nói, lòng buồn rười rượi. - Bây giờ xin ông thứ lỗi cho. Đã đến giờ học sinh học lại rồi.

Ông Will để Sandra xuống đất.

− Chào cô Hall, chúng tôi sẽ gặp lại cô vào giờ ăn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx