Diệp Trùng nghĩ tới Mục Thương, nếu như không phải họ giúp mình, mình bây giờ sẽ thế nào đây? Nhớ lại ngày tháng ở cùng Mục Thương, một luồng ấm áp chảy qua đầu hắn.
- Về sau ngươi không biết làm sao tới Thiên hà Hà Việt, nói thật, chúng ta tới giờ vẫn không biết ngươi rốt cuộc làm sao vào được. Nụ cười khổ trên mặt La Thập càng đậm hơn.
- Người của chúng ta vẫn luôn tìm ngươi ở năm thiên hà lớn. Khi nhìn thấy ngươi ở thiên hà Hà Việt, bọn họ đều sững sờ. Ha ha, ngươi không biết biểu tình lúc đó của bọn họ đặc sắc thế nào đâu, mặt Diệp Vô Cầm lúc xanh, lúc trắng. Quá đá! La Thập cười lớn, lời nói khoái chí không nói ra lời.
Tiếng cười sảng khoái không khỏi làm Diệp Trùng bị cảm nhiễm, nhưng hắn vẫn không giảm bớt cảnh giác.
- Việc sau đó ngươi cũng đã biết rồi, toàn bộ ba đại thế gia bị ngươi quậy cho thần kinh căng thẳng. Nhưng chúng ta vẫn luôn rất kỳ quái, Tuyết Lai tộc và bộ lạc Hy Phượng tại sao cũng khẩn trương đối với ngươi như vậy?
- Không biết. Diệp Trùng bình tĩnh trả lời.
- Không lo tới bọn họ nữa. Hì, nói ra chúng ta có khả năng là huynh đệ đó. La Thập cực kỳ hưng phấn, “Đám huynh đệ, tỷ muội trong nhà đều đang đoán cha mẹ ngươi rốt cuộc là ai, nhưng tới giờ mọi người đều không có một kết luận thống nhất. Đám lão già trong nhà đó cũng đều đang chú ý ngươi.”
Diệp Trùng thần sắc như thường, trong lòng lại đang dậy lên một loại tình cảm rất kỳ quái. Cha mẹ? Thật là một danh từ xa lạ a.
- Ngươi có để bụng ta kiếm tra máu của ngươi một chút không? La Thập khẩn trương nhìn chằm chằm Diệp Trùng, trong mắt lấp lánh quang mang thân thiết.
- Kiểm tra thế nào? Diệp Trùng hỏi, vấn đề này hắn đã sớm muốn làm rõ.
Thấy Diệp Trùng đồng ý, La Thập không khỏi trở nên thả lỏng, khôi phục sự thoải mái bình thường: “Rất đơn giản, máu của tộc chúng ta nếu như gặp phải dung dịch Bowman Hill thì sẽ biến thành màu xanh da trời.”
Hắn cười hì hì, từ trên eo lấy xuống một ống thủy tinh nhỏ trong suốt, nói: “Cũng may ta mang theo, quả nhiên là ý trời a. Bình thường ai ra cửa mang theo trò chơi này?” Búng tay, mở miệng ống ra. Ống thủy tinh nhỏ chứa đầy dung dịch trong suốt. La Thập đưa ống thủy tinh tới trước mặt Diệp Trùng: “Một giọt máu, chỉ cần một giọt máu thì đủ rồi.” Chăm chú nhìn ống thủy tinh nhỏ trên tay, sắc mặt Diệp Trùng như thường, trong lòng lại sôi sục không ngừng, sục sôi cuồn cuộn. Máu huyết điên cuồng chảy mang tới sự nóng nảy trước giờ chưa từng có.
Có lẽ, mọi thứ đều sẽ có kết quả! Vấn đề quấn lấy hắn bấy lâu này cũng phải có đáp án rồi.
Mình có phải là xuất thân từ Diệp gia?
Cho dù là với sự lạnh nhạt của Diệp Trùng cũng không cách nào giữ được bình tĩnh. Rất nhiều lần, hắn đều từng nói với bản thân, vấn đề đại loại như thân thế, vĩnh viễn không được làm phiền mình. Mấy thứ này nên không có bất cứ liên hệ thực chất nào với mình, huyết mạch chỉ là huyết mạch mà thôi.
Nhưng khi kết quả sắp công bố, Diệp Trùng mới phát hiện, sự bình tĩnh mình vẫn luôn khoe khoang lại yếu ớt thế này! Tim đập nhanh trước giờ chưa từng có, hô hấp trầm ổn, dài nhẹ ngày thường theo sự tăng tốc của máu mà trở nên gấp rút.
Nhắm mắt, Diệp Trùng cố gắng hít một hơi thật sâu! Hắn giống như phải dùng hết sức lực toàn thân trong lần hít thở sâu này. Tiếp đó, hắn lại mang tất cả không khí hít vào trong buồng phổi thở ra! Dường như tất cả phiền não đều theo không khí thở ra này mà rời ra xa.
Khi Diệp Trùng mở mắt ra lần nữa, cặp mắt đã khôi phục sự cứng rắn, bình tĩnh thường ngày.
Để mọi thứ nên đến đều đến đi!
Rút trủy thủ ra, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt qua mũi nhọn sắc bén của trủy thủ. Ngón trỏ đưa tới phía trên ống thủy tinh nhỏ, nặn nhẹ, một giọt máu mau chóng chảy xuống ống thủy tinh phía dưới, tong tong, rơi vào trong dung dịch Bowman Hill trong veo. La Thập mặt đầy khẩn trương, cặp mắt không nháy nhìn chằm chằm ống thủy tinh nhỏ trên tay Diệp Trùng. Ống thủy tinh vừa rồi vẫn còn óng ánh long lanh bỗng thay đổi màu sắc, giọt máu đỏ tươi trong khoảnh khắc tiến vào ống thủy tinh, màu xanh da trời như sương như khói, như tơ như sợi trong thời gian cực ngắn lan ra, làm cả ống thủy tinh nhiễm thành màu xanh da trời xinh đẹp.
Ống thủy tinh màu xanh da trời dưới ánh mặt trời lấp lánh rạng rỡ, giống như bảo vật quý hiếm dùng ngọc bích thuần khiết nhất điêu khắc mà thành. Mặt La Thập bỗng đỏ bừng, hắn hưng phấn tới mức nhảy dựng lên, cả thảo nguyên đều có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của hắn: “Ha ha ha ha… ta lại nhiều thêm một huynh đệ rồi!... Ta lại nhiều thêm một huynh đệ rồi!...” Hắn giống như một đứa trẻ, vui mừng nhảy nhót. Hắn lúc này, so với La Thập bình thường thong dong, phong độ, lanh lẹ hoàn toàn giống như hai người.
Diệp Trùng trừng trừng nhìn ống thủy tinh thuần một màu lam trên tay này. Trong lòng hắn không có chút mừng rỡ nào. Dung dịch Bowman Hill đã bị nhiễm thành màu xanh da trời giống như biển cả không bờ không bến, chiếm từng góc trong đáy lòng hắn, ngay cả những chỗ mềm yếu ngày thường ẩn giấu dưới sự kiên cường, lãnh khốc đó cũng không bỏ qua.
Mặn, đắng, chát.
- Quá tốt rồi, quá tốt rồi! La Thập có chút kích động đến mức nói năng lộn xộn, “Ngươi quả nhiên là người Diệp gia chúng ta. Ha ha, Diệp gia chúng ta lại nhiều thêm một cao thủ! Ta mừng quá! Ài, ta nói này huynh đệ, ngươi thật sự tên là Diệp Trùng à?” Ánh mắt hưng phấn và nóng bỏng của La Thập lại không hề có thể làm cho Diệp Trùng chút kích động nào, hắn vẫn như cũ, gật đầu: “Đúng.” Ngay lập tức, sự mềm mại và yếu ớt trong lòng liền bị hắn dùng sự kiên cường và lạnh lùng che lấp đi.
- Hì hì, nào nào, ta tự giới thiệu một lát, tên thật của ta là Diệp La, ngươi có thể gọi ta là tiểu La, hoặc là tiểu tiểu La, bọn họ đều gọi ta như vậy. La Thập toét miệng lớn giọng tự giới thiệu, nhưng hắn lập tức hỏi: “Bạn bè ngươi bình thường đều gọi ngươi là gì?”
- Diệp tử. Diệp Trùng trả lời đơn giản có sức. “Không phải chứ!” Diệp La dùng một loại ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn Diệp Trùng, cả nửa ngày mới lắc lư đầu nói: “Cái tên không hàm lượng chút kỹ thuật như vậy sao? Ngươi chẳng lẽ không biết ít nhất một nửa người Diệp gia đều có tên mụ là Diệp tử sao?”
- Không biết. Biểu tình Diệp Trùng không chút dao động.
- Thế này không tốt, thế này không tốt, chúng ta chi bằng đổi một cái đi. Diệp La lắc đầu hắn giống như cái trống bỏi, khuyên nói: “Chi bằng gọi là tiểu Trùng, hoặc là tiểu tiểu Trùng cũng được…”
- Ngươi làm sao nhận ra ta? Diệp Trùng cắt ngang Diệp La nói, từ lúc bắt đầu, vấn đề này luôn quanh quẩn trong đầu hắn. “Đó là ta thông minh.” Vẻ mặt Diệp La đắc ý, suýt nữa thì giống như đậu Hà Lan trút toàn bộ suy đoán của mình ra hết, “Ai cũng không ngờ ngươi lại tiến vào tinh khu tự do, bọn họ không chừng vẫn đang đoán ngươi rốt cuộc đang trốn ở đâu. Hì hì, ngươi biết ta từ chỗ nào đoán ra không?”
Diệp La cố ý làm ra vẻ thần bí nhìn Diệp Trùng, trên mặt gần như viết ngươi hỏi ta đi, ngươi hỏi ta đi, ngươi hỏi ta, ta sẽ nói. Diệp Trùng vẫn giống như khúc gỗ, không có chút thay đổi nào.
Diệp La đợi cả mấy phút, thấy Diệp Trùng thật sự không có ý mở miệng, hắn chỉ đành hậm hực nói: “Được rồi, được rồi, ta nói là được rồi. Thật không có ý nghĩa, giống y như mấy khúc gỗ trong nhà đó, thật là không thú vị gì. Thứ thật sự làm lộ ngươi là tàu lượn.”
Diệp Trùng ngớ ra, lúc này mới bừng tỉnh vấn đề ở chỗ nào.
- Hàn Việt từng nói với ta ngươi cưỡi một thứ giống như chim từ trời đáp xuống, lúc đó ta đã lưu ý trong lòng. Dọc đường ta còn đặc biệt đi tới địa điểm lần trước các ngươi gặp phải bầy sói tập kích. Quả nhiên đã phát hiện cái tàu lượn đó, lúc đó ta đã biết ngươi khẳng định giống như ta, là người từ ngoài tới, người nơi này nào biết mấy thứ này.
- Hơn nữa, khi ngươi nhìn thấy ta, không có bất cứ phản ứng nào. Hì hì, ngươi có lẽ không biết, ba đại thế gia ở tinh khu tự do tuy đều có thế lực ngầm, nhưng giữa họ đều có một số hẹn ước ngầm. Dù sao ở chỗ này, chúng ta đều là người đến từ bên ngoài, chúng ta thông thường đều có thể vừa nhìn liền nhận ra đối phương rốt cuộc là thế gia nào. Rất rõ ràng, ngươi không phải là người trong ba đại thế gia. Sau này ngươi lại lộ ra là một tay điều bồi lợi hại, chúng ta đã sớm biết ngươi còn là một điều bồi sư, cho nên ta liền rất tự nhiên liên tưởng tới ngươi.
- Nhưng lúc này ta vẫn không dám khẳng định. Thông đạo tiến vào tinh khu tự do chỉ có ba chỗ, đều phân biệt nằm trên tay của ba đại thế gia, phòng vệ nghiêm ngặt, người ngoài căn bản không thể nào tiến vào. Cho nên suy nghĩ này lúc đó cũng dọa ta nhảy dựng lên.
- Nhưng mấy chiêu vừa rồi đó của ngươi đã lộ tẩy rồi. Hì hì, ta ở phương diện sư sĩ tuy không ra gì, nhưng ở phương diện võ thuật, trong nhà lại không có mấy ai so được với ta. Mấy chiêu vừa rồi đó của ngươi, có phong cách Diệp gia rất nhạt. Ha ha, tuy rất nhạt, nhưng vẫn lừa không được mắt ta. Thế nào? Ta lợi hại không. Ta lúc đó mới thật sự xác định chính là ngươi.
Vẻ đắc ý trên mặt Diệp La lộ ra rành rành.
Diệp Trùng cũng không khỏi khâm phục vô cùng, đừng thấy Diệp La lúc này giống như một đứa trẻ, nhưng tâm tư tinh tế, vượt xa người bình thường.
- Võ thuật của người quả thật rất là lợi hại a! Quả nhiên không hổ là người Diệp gia chúng ta, dựa vào tự học mà có thể đạt tới cảnh giới này. Ngươi không biết, trong nhà có rất nhiều huynh đệ tỷ muội đều rất khâm phục ngươi. Nhưng ngươi phải cẩn thận Diệp Nhân, tên đó rất hẹp hòi. Ở phương diện quang giáp, trong nhà chẳng qua chỉ có hai, ba người có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với hắn, ta thì thua xa rồi. Nhưng nếu là võ thuật, hừ hừ, vậy thì hắn cũng đừng hòng lấy được gì tốt ở ta. Trong lời nói, Diệp La cực kỳ tự tin với võ thuật của mình.
- Diệp Nhân… Diệp Trùng nhỏ giọng đọc cái tên này, nghe nói, hắn là cao thủ số một của Diệp gia.
- Ngươi định lúc nào trở về nhà? Diệp La quay đầu hỏi, “Gia chủ đợi ngươi phỏng chừng sắp đợi tới phát điên rồi.”
- Không đi. Trong giọng nói lạnh nhạt của Diệp Trùng lộ ra vẻ kiên quyết.
- Không đi? Tại sao không đi chứ? Ngươi không muốn về nhà sao?
Diệp La rất tò mò nhìn Diệp Trùng, lập tức hắn lộ ra vẻ tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ ngươi và ta đều thích võ thuật? Ha ha, quá tốt rồi, cuối cùng có người cùng với ta rồi. Hì hì, ngươi không biết, trong nhà hối thúc ta mấy lần rồi, ta đều không trở về. Đám người đó ngày ngày đều chỉ lo đắm chìm trong quang giáp, nào tốt như chỗ này, nơi này chính là chỗ võ thuật mạnh nhất.”
- Ta phải đánh bại tất cả cao thủ võ thuật của tinh khu tự do mới về nhà! Lời của Diệp La âm vang có sức.
Diệp Trùng lại yên lặng, ánh mắt phiêu hốt, làm người ta khó mà đoán được hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Chính ngay lúc này, phía xa xuất hiện mấy chấm đen.
Diệp Trùng và Diệp La không hẹn mà cùng ngẩng đầu, lập tức nhìn nhau, điều khác nhau là Diệp Trùng bình tĩnh, còn Diệp La thì cuồng nhiệt.
@by txiuqw4