Hai người mau lẹ ngồi xổm xuống, cỏ rậm cao nửa người nhanh chóng che dấu bóng dáng hai người, nếu không tới gần xem, tuyệt khó mà phát hiện trong này mai phục hai người.
Mấy mươi người hốt hoảng lướt qua chỗ hai người không xa. Xuyên qua khe hở của bụi cỏ, Diệp Trùng có thể nhìn thấy sự kinh hoảng và không cam lòng của mấy người này.
Là mấy Lược đồng giả đó! Trên người rất nhiều người bọn họ đều mang vết thương, có vài người mặt nạ cũng rơi mất không thấy.
Bị đánh bại thật nhanh! Diệp Trùng và Diệp La nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau. Thế công của mấy Lược đồng giả này vừa rồi hung mãnh, hơn nữa nhân số đông đảo, ưu thế rõ ràng phi thường. Không ngờ sự tham gia của đội ngũ đó lại mau chóng lật ngược thế trận như vậy.
Điều này cũng thật là quá nhanh đi, Diệp Trùng nghĩ thầm.
Đám Lược đồng giả bại trận này, mỗi người đều cố sức bỏ chạy, chốc chốc lại có người ngã xuống, nhưng không có một ai nhìn ngó họ. Kẻ ngã xuống muốn bò dậy, gương mặt méo mó đã rất khó phân biệt được biểu tình của họ, chỉ có nét bi ai trong mắt lại càng thêm nồng đậm, giống như mây đen đè lên đầu. Đôi môi mím chặt lại, vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch, bọn họ không hề kêu cứu.
Bọn họ biết vận mệnh của mình, cũng biết mấy người bên cạnh lúc này đây không ai sẽ lo tới mình. Nếu như đổi lại là chính bọn họ, bọn họ cũng tuyệt không vì người khác mà dừng bước chút nào.
Rất mau, trừ mấy người bị thương té ngã trong bụi cỏ, mấy người khác đã trốn ra xa.
Phía xa chỉ còn lại một vài điểm đen nhỏ.
Hai người Diệp Trùng và Diệp La đứng dậy.
- Mấy người này bại thật là nhanh! Tinh nhuệ của Hàn gia quả nhiên phi phàm, nếu như chỉ nói tới võ thuật, phỏng chừng không thua kém mấy người trong nhà đó. Đại thế gia chính là đại thế gia, không động thì thôi, vừa động thì như sấm sét. Diệp La có chút cảm khái.
Mấy người bị thương té ngã trong bụi có đó nhìn thấy Diệp Trùng và Diệp La, lập tức nhận ra hai người bọn họ, sắc mặt không khỏi thay đổi đồng loạt.
Diệp Trùng gật đầu, ra dấu tán đồng.
Hai người đều không để ý tới mấy tên Lược đồng giả bị thương đó, cứ mãi nói chuyện, giống như bọn họ không tồn tại.
- Chúng ta đuổi theo đi. Diệp La nói, vẻ mặt hắn hưng phấn.
- Tại sao? Diệp Trùng kỳ quái nhìn Diệp La.
- Trong tình báo điều tra truyền về trong nhà lần trước nói, sau lưng Lược đồng giả rất có khả năng là bộ lạc Hy Phượng, trong nhà hy vọng có thể xác nhận. Thế lực sau lưng Lược đồng giả vẫn luôn rất thần bí. Còn nữa, đám không có tính người đó ta đã sớm không vừa mắt. Hì hì, lần này không phải là cơ hội tới tận cửa sao? Diệp La xoa tay, trong mắt lấp lánh quang mang nóng bỏng.
Diệp Trùng nghĩ tới Hoàng Bạch Y.
Âm thanh ầm ầm từ xa truyền tới, mặt đất hơi rung động, mấy Lược đồng giả bị thương đó ai nấy sắc mặt đều kịch biến, thần sắc thê thảm.
- Ta nói mà, đám này làm sao có thể không đuổi tận giết tuyệt. Cũng thật là không giống phong cách của bọn họ. Cuối cùng cũng tới rồi. Hì hì, chúng ta cũng đúng lúc thuận đường đi nhờ xa. Hai mắt Diệp La phát sáng, nhìn đội ngũ xông tới trước mặt.
Một đội kỵ binh lao tới trước mặt, giống như hồng thủy. Cơn hồng thủy màu đen chẳng qua chỉ hơn hai trăm người, thanh thế lại không thua kém thiên quân vạn mã, tiếng đạp chỉnh tề giống như gõ vào trong lòng, mỗi cú đều mang theo áp bức vô cùng, trầm muộn mà cực kỳ mạnh mẽ.
Hai người Diệp Trùng và Diệp La trong thảo nguyên mênh mông quả thật chói mắt vô bì.
Chỉ thấy dưới mệnh lệnh của người dẫn đầu đó, đội kỵ binh này nhẹ nhàng ngoặc lại, lao tới trước mặt hai người.
Tiếng vó thú dày đặc như mưa bão mang theo uy thế lệch trời lao tới trước mặt hai người. Tốc độ không giảm đi chút nào. Bốn chân mạnh khỏe của Mãng Xung thú mỗi lần đều mang tới vô số bùn đất và cỏ vụn, mạnh mẽ cày nên một đường sâu hoắm trong thảo nguyên này.
Cảm giác áp bức mạnh mẽ!
Diệp La kiêu ngạo đứng, vẻ hi ha trên mặt đã sớm thu lại, khôi phục phong độ thong dong khi mới gặp Diệp Trùng. Diệp Trùng yên lặng đứng, vẻ mặt không có biến hóa gì. Tuy cảnh tượng thế này vô cùng chấn nhiếp lòng người, nhưng đối với người đã thấy quen sự mênh mông của vũ trụ, trăm ngàn cái quang giáp chiến đấu kịch liệt trong vũ trụ mà nói, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ.
Hai bên mau chóng tới gần. Tốc độ của đội ngũ này vẫn không hề giảm xuống, giống như sắp đạp lên người hai người mà đi qua.
Nhưng vô luận là Diệp Trùng hay là Diệp La đều vẫn bảo trì tư thế ban đầu, không thay đổi chút nào.
Hai bên càng lúc càng gần.
Năm trăm mét… bốn trăm mét… ba trăm mét…
Tay phải của người dẫn đầu ở trước tiên đội ngũ nhẹ nhàng nâng lên.
Một cú dừng gấp hoàn mỹ. Cả đội ngũ đột ngột dừng lại ở chỗ chỉ cách hai người mười mét, Giữa động và tĩnh này, đội hình của cả đội ngũ vẫn giữ được hoàn chỉnh.
Tiếng vó vừa rồi vẫn còn như mưa bão bỗng biến mất, cả thảo nguyên yên lặng như chết.
Mỗi một chiến sĩ trên lưng Mãng Xung thú đều có vẻ lạnh lùng, mặt không chút biểu tình. Còn Mãng Xung thú vẫn luôn cuồng bạo lúc này cũng ôn thuận giống như cừu non.
Hàn Việt đang đứng bên cạnh người đứng đầu đó.
Nhìn thấy Diệp La, mặt Hàn Việt không khỏi lộ ra nụ cười: “Thì ra La huynh ở chỗ này a, vừa rồi vẫn phải cám ơn La huynh ra tay tương trợ.” Hắn vừa rồi nhìn thấy rõ ràng, chính là La Thập quấn lấy một phần lực lượng trong đó mới làm cho bọn họ có thể chống đỡ lực lượng chi viện tới.
Hàn Việt lại giới thiệu kỵ sĩ dẫn đầu đó: “Vị này chính là cao thủ La Thập trong lứa tuổi trẻ, nghĩ chắc là Ca Hoành nhất định từng nghe tên của hắn rồi nhỉ.”
Gã được gọi là Ca Hoành đó không khỏi biến sắc: “La Thập! Thì ra là cao thủ Tông hội, thất kính thất kính!”
Diệp La cười nhẹ: “Khách khí rồi. Không biết vị đại ca này xưng hô thế nào?” Nhìn Diệp La nho nhã lễ phép trước mắt này, Diệp Trùng thế nào cũng không sao liên hệ hắn với Diệp La giống như đứa trẻ vừa rồi. Thay đổi trước sau này cũng thật sự là quá lớn, rõ ràng là giống như đổi một người khác.
- Tại hạ Hàn Ca Hoành! Giọng nói khàn khàn trầm thấp chọc vào tai. Gương mặt lạnh lùng làm người ta có cảm giác khó mà tới gần, sát khí không tự giác lộ ra càng làm cho người mẫn cảm giống như Diệp Trùng, Diệp La thầm kinh ngạc.
Đây là một cái tên rất xa lạ, Diệp La không khỏi nhìn về phía Hàn Việt, Hàn Việt giải thích: “Ca Hoành vẫn luôn theo bên cạnh tộc trưởng, rất ít lộ mặt ra ngoài.” Diệp La lúc này mới lộ ra chút vẻ hiểu ra, nhưng Diệp Trùng ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng chút cảnh giác trong mắt Diệp La.
- Vị này là? Giọng nói khàn khàn lại vang lên lần nữa, ánh mắt Hàn Ca Hoành rơi trên người Diệp Trùng, cặp mắt lạnh lùng lấp lánh chút ngạc nhiên. Dáng vẻ Diệp Trùng lúc này cực kỳ quái dị, trên tay nhấc một cái mâu gỗ, còn cạnh chân đặt một cái rương gỗ. Khi ánh mắt của Hàn Ca Hoành rơi trên mũi mâu màu đen sẫm của mâu gỗ, đồng tử bỗng nhiên co lại, lộ ra một đốm quang mang như lưỡi đao lóe lên.
Diệp Trùng giữ yên lặng.
Hàn Việt bị hù dọa, đây chính là một người không đắc tội được a, vội vàng nhẹ giọng bên tai Hàn Ca Hoành: “Hắn chính là vị điều bồi sư đó.”
Hàn Ca Hoành không khỏi nhìn Diệp Trùng thêm lần nữa.
Sự yên lặng do Diệp Trùng yên lặng mang lại cực kỳ kiềm nén, Hàn Việt vội vàng mở miệng: “Chúng tôi đang muốn truy kích Lược đồng giả bỏ trốn, không biết hai vị định thế nào?”
Vẻ mặt Diệp La chính khí bừng bừng, nói: “Lời này của Hàn huynh thật quá khách sáo rồi. Đừng nói tới tình nghĩa của ta và Hàn huynh, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa, Lược đồng giả trước giờ thanh danh xấu xa, việc đã làm không cái nào không làm người ta vô cùng phẫn nộ. Chúng tôi trước chỉ cố hết sức sức nhỏ nhoi, chỉ là vẫn xin Hàn huynh cho mượn hai con Mãng Xung thú dùng, đến lúc đó tự nhiên sẽ trả lại.” Câu cuối cùng, Diệp La nói thật hào hùng, không hề có chút xấu hổ nào.
Hàn Việt ngạc nhiên liếc Diệp Trùng, La Thập bằng lòng đã sớm nằm trong ý liệu của hắn, nhưng không ngờ Diệp Trùng cũng đi. Ngoài ra, từ ngữ khí của La Thập, hai người hình như quan hệ có đột phá, trong câu này của La Thập dùng từ “chúng tôi”, với lại còn cần hai con Mãng Xung thú, Hàn Việt không khỏi xoay chuyển các loại suy nghĩ trong lòng.
- Được. Hàn Ca Hùng hào phóng đồng ý, giọng nói khàn khàn vẫn đâm chọc vào tai: “Có hai vị cao thủ hỗ trợ, phần thắng của chúng ta lại nhiều thêm vài phần.”
Hai kỵ sĩ ngồi sau lưng đồng bọn, để trống hai con Mãng Xung thú.
Diệp La xoay người ngồi trên lưng Mãng Xung thú, động tác như nước chảy mây trôi, tiêu sái tự nhiên.
- Kỵ thuật khá thật! Hàn Ca Hùng la lên.
Diệp Trùng nhìn Mãng Xung thú trước mắt, không khỏi có chút khó khăn, đây vẫn là lần đầu tiên hắn cưỡi Mãng Xung thú, dùng lời của năm thiên hà lớn mà nói, hắn hoàn toàn không có bất cứ kinh nghiệm điều khiển gì, càng đừng nói tới bằng lái gì đó.
Mãng Xung thú to cỡ tê giác, bốn chân mạnh khỏe, toàn thân đầy lông màu xám đen, cổ to ngắn. Trong hai con mắt to cỡ chuông đồng lộ ra sự ngang ngược, sừng màu đen trên trán, Diệp Trùng vừa nhìn liền biết nhất định là cực kỳ cứng rắn. Cố định trên lưng rộng bản của Mãng Xung thú là một bộ yên màu đen.
Từ góc độ chuyên nghiệp của Diệp Trùng mà nói, đây chỉ sợ chỉ được coi là công cụ giao thông thô sơ nhất, nguyên thủy nhất.
Không hề do dự, Diệp Trùng xoay người ngồi lên Mãng Xung thú. Mãng Xung thú hơi nhấp nhỏm, Diệp Trùng chỉ cảm thấy hơi lắc lư, nhưng trong mắt người ngoài, nửa thân trên của hắn lại không hề động đậy.
Cặp mắt nửa đóng nửa mở của Hàn Ca Hoành lập lòe tinh mang, trong lòng hắn lại không khỏi vô cùng tò mò vị điều bồi sư này. Từ động tác của hắn mà xét, rõ ràng là lần đầu tiên cưỡi Mãng Xung thú, nhưng cú vừa rồi đó lại có thể nhìn ra lực eo khá bất phàm của vị điều bồi sư đó.
Ánh mắt lại một lần nữa rơi trên cây mâu gỗ trên tay Diệp Trùng đó, trong lòng Hàn Ca Hoành đầy nghi hoặc.
Điều bồi sư? Hắn thật sự là một điều bồi sư ư?
Nhưng lúc này đã không có thời gian để họ dây dưa thêm nữa, tay phải Hàn Ca Hoành phẩy xuống, trầm giọng nói: “Đi!”
Lập tức toàn bộ Mãng Xung thú đều cử động. Diệp Trùng chỉ cảm thấy Mãng Xung thú ở dưới xông tới trước, người hắn suýt nữa thì ngã ra sau. Nhưng lực eo của hắn mạnh mẽ, cứng rắn giữ được tư thế.
Chỉ là tư thế giống như khúc gỗ của hắn trong mắt đám kỵ sĩ rõ ràng là cứng nhắc vô cùng.
- Thả lỏng chút, ngươi chỉ cần để mình không rơi xuống là được. Mấy con Mãng Xung thú này huấn luyện kỹ càng, tự mình sẽ đi theo đội ngũ. Diệp La ở một bên vội vàng nhẹ giọng truyền thụ kinh nghiệm.
Một đoàn người, cưỡi Mãng Xung thú, thuận theo dấu vết Lược đồng giả để lại mà đuổi về phía trước.
@by txiuqw4