sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tái sinh 2 - Chương 07

Hồi thứ nhất

[Ma giới] cùng với [Thiên giới] giao tranh, thân làm Thái tử [Ma giới] lại một mình xuất hiện ở địa phận Lạc Hà quốc, đúng là hành động ngu ngốc nhất thiên hạNhưng hắn chỉ vì…muốn nhìn thấy một người…………………Phía dưới, bọn họ vây lấy thể xác của nàng, gió đưa âm thanh tang tóc, buồn thương chậm rãi truyền đến tai hắnHắn nhìn thấy tuyết trắng tinhHắn nhìn thấy máu đỏ tươiHắn nhìn thấy lưỡi kiếm ánh xanh sắc bénNhìn thấy cả nước mắt của nàngDiệp Hạ Đan Thanh………….đã quyên sinh thật sao?-------------------------------------o0o------------------------------------Mùa Thu nơi đây, [Ma giới] của hắn căn bản không thể so sánh đượcDiệp Hạ Đan Thanh tâm tình rất tốt, bên bờ suối đem giọng hát và điệu nhảy của mình cho hắn thưởng thức. Giọt sương trên ngọn cỏ bị góc váy nàng cuốn lên tạo thành từng áng sương trong suốt. Nụ cười của nàng còn đẹp hơn ánh nắng ban maiThẫm Lạc nằm trên dài thảm cỏ, chậm rãi thưởng thức một chén rượu hoàng kim. Khí chất đế vương của hắn, trước mắt nàng một chút cũng không giá trị. Thân chén phản chiếu vũ điệu rung động tâm can kia, hắn say nàng chứ không say men rượuThu qua, Đông tới…Hoàng hôn dần buông, tuyết phủ đầy mặt đất, mùa đông nơi đây thật rất lạnh nhaNàng vừa nghịch tuyết vừa hùng hồn tuyên bố-Ta yêu Tư Đồ Kiến Nam! Nguyện vì chàng từ bỏ mạng sốngLúc đó hắn giương mi nhìn nàng, môi nhếch lên cười pha chút giễu cợt-Chết kinh khủng lắm nha! Đau ghê gớm! Nàng chẳng phải rất sợ đau?Đan Thanh gật gù, đôi con ngươi đen láy to tròn tựa thủy tinh-Ờ…ta sợ đau! Kim đâm vào tay đau 1, kiếm đâm vào thịt đau 10000 >_<Nhìn nàng lẩm bẩm tính toán, Thẫm Lạc cười to, nàng luôn thật thà như thế, ngây ngốc như thế nên hắn mới si mêĐan Thanh đăm chiêu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng ngộ ra một phương thức, vỗ ngực tràn đầy quyết tâm-Cho nên có chết cũng là uống thuốc độc, nhất quyết không đâm vào trái tim…Mà ta chết bằng cách gì mặc xác ta, tóm lại ngươi không được làm hại chàngNàng chỉ vào mặt Thẫm Lạc, đầy ngang ngược như ra quân lệnhCông chúa Lạc Hà quốc quả nhiên kiêu ngạo, đối với Thái tử [Ma giới] như hắn một chút cũng không kiêng nể-Ta làm sao cản được Mẫu hậu mình? Hắn cười, hỏi ngược lại nàng, ánh hoàng hôn đem con ngươi của hắn nhuộm thành một màu đỏ thẫm...-Chỉ cần không phải ngươi thì được rồiNước da của nàng hệt bạch ngọc, tóc dài tựa tấm màn đen, mơ hồ tỏa ra một tầng ánh sáng đặc thù diễm lệ………….Bị dung nhan khuynh quốc kia mê hoặc, hắn hình như không nghe rõ nàng nói gì nữa, bâng quơ hỏi lại-Vì sao?-Ta không muốn hận ngươiCái lạnh tràn ngập khí trời, xuyên qua da thịt, thoảng trong gió mùi hương trên người nàng xộc vào mũi hắnThanh âm của nàng trầm ấm đáng yêu, ngọt ngào rót cảm xúc vào lòng hắn………………….Đoạn nàng có biểu cảm làm Thẫm Lạc lần nữa bật cười-Máu chảy ra đầm đìa thì mất thẫm mĩ lắm Thẫm Lạc ngẩng đầu, khẽ mỉm cười với bầu trời. Một dòng nước lạnh lẽo len qua chiếc mặt nạ bằng bạc…chảy xuống cằm, không biết là cái gìBên dưới…cạnh thể xác của nàng…hoàn toàn một màu đỏ tươiKhứu giác nhạy bén bị mùi vị tanh tươi tàn nhẫn quấn lấy, hắn thở dốc, hắn gục ngã, đôi chân không còn chút sức lực để đứng vữngNàng vì Tư Đồ Kiến Nam mà………………………..Rất nhiều mảnh ký ức rời rạc được chắp vá, bao gồm mọi biểu hiện, mọi lời nói hay cử chỉ của nàng-Phong! Phong!Tiếng kêu của Thủy Nguyệt đột nhiên kéo hắn về hiện tạiĐánh tia nhìn sang phía bên kia, khuôn mặt hắn lãnh đạm và hờ hững căn bản nhìn không ra cảm xúc cụ thểTư Đồ Kiến Nam ôm lấy Thượng Quan Ngọc Trúc, tấm lưng máu chảy đầm đìa, nhưng đôi tay mạnh mẽ nhất quyết không buông phu nhân mình raPhía trên kia đám cây tàn độc không chỉ đập mạnh lên thân thể y, mà còn muốn đâm thẳng vào da thịt, để nhìn thấy dòng máu nóng ấm đỏ tươi bắn giữa không trung-Nàng xem…người mà nàng yêu thương đang sống chết cạnh nữ nhi khác! Nhưng ta vẫn là…không muốn nàng hận taNgữ tất, kiếm mạnh mẽ thoát ra khỏi vỏTầm thước tuấn mĩ bức người, hàn khí thoát ra quét ngang không gian làm cho xung quanh cũng theo đó giá băng một mảnhKiếm lóe sáng như một miếng bạc, hướng thẳng lên bầu trời tựa hồ khuấy động tất cả, chọc thủng sự âm u tối tăm của cảnh vậtẦm một cái, tiếng nổ kinh thiên động địa chấn động một vùng rộng lớn……………………….Thủy Nguyệt giật mình ôm lấy Tử Phong, hơi ấm thân thuộc của anh mang đến cảm giác bình yên và ấm áp, vẫn là câu đó, “có chết cùng chết”Mẫn Mẫn bị ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào đồng tử, không khỏi khó chịu lùi lại vài bước, lúc sau hai mắt nhắm nghiền, căn bản không nhận thức được đang diễn ra điều chiLúc cả 3 bình tĩnh lại, từ từ lay động rèm mi, mới phát hiện xung quanh một nhánh cây cũng không cònTrố mắt nhìn về phía Thẫm Lạc, lúc đầu là thập phần kinh hãi, lúc sau đổi thành…ngẩn ngơXung quanh hắn mờ ảo một tầng sương, khiến thân hình tuấn mỹ trông như những đường nét phác họa, hư hư thực thực mị hoặc lòng người. Xích quang từ lưỡi kiếm khúc xạ vào đôi mắt Thẫm Lạc. Nơi đáy mắt tối đen thăm thẳm ấy, trong giây phút chợt vụt qua một ánh lửa…Hắn…cũng nhìn Thủy NguyệtMột cái nhìn xa xăm, nhưng mang theo đôi chút quen thuộc-Đừng nhìn nữa, phu nhânKhông biết tại sao lúc này anh phát sinh cảm giác trẻ con như vậy, nhưng thật khó chịu khi Thủy Nguyệt chằm chằm quan sát người kia, trong ánh mắt hoàn toàn là…ngưỡng mộ-Ai u, các ngươi thật có bản lĩnh ngaThanh âm nữ nhi truyền đến, đồng loạt như thánh chỉ khiến cả trăm nhánh cây khô khốc đột ngột ngưng hoạt động, nhưng mà mọi phiền phức cũng không dừng lại, bởi vì lúc này bầu trời đột nhiên xuất hiện mặt trăngTrăng vừa tròn vừa lớn, chiếu rọi rừng rậm vốn âm u lạnh lẽo, làm cho mọi thứ căn bản đã quỷ dị lại thêm chút thâm trầm

Hồi thứ hai


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx