sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tái sinh 2 - Chương 08

Hồi thứ nhất

[Thiên giới] Bầu trời thuần sắc trắng bởi những bông tuyết, bên ngoài giá buốt cào xé da thịt, tàn nhẫn muốn xuyên thấu xương tủyNhưng mà trong hoàng cung tráng lệ của Hương quốc lúc này… không khí lại nhẹ nhàng, ấm áp, tiếng cười nói huyên náo không thôiNguyên lai… nhị công chúa Trang Phi Tuyết cùng Thủ lĩnh cấm vệ quân Triệu Chấn Vũ đã trở về!Lối đi ngập hoa hồng, bờ tường phủ những dây thường xuân. Phía xa, các chậu phong lữ rực sắc và đám hoa thủy tiên ngả mình soi bóng cạnh những hồ nước, đài phun trang nhãTẩm cung xa hoa lộng lẫy, trên chiếc giường gấm tinh xảo, một nam nhân đạo mạo hai mắt khép hờ, vờ như đang bình yên chìm vào giấc ngủ sâu. Gương mặt tuấn mỹ, dưới ánh nến mờ ảo toát ra vẻ đẹp yêu mị đến mê ngườiMàn che theo gió khinh động, bên ngoài thuần sắc cổ kính chợt xuất hiện một nữ nhi vận trang phục bằng lụaNàng bước đến gần mới nhìn rõ dung mạo khuynh thành, mái tóc dài xõa xuống ngang eo, da trắng như tuyết, đôi con ngươi phủ một màu trà trầm ấm, chiếc mũi nhỏ và môi hồng nhuận… cùng với khung cảnh nơi đây tự nhiên giao hòa thành bức tranh tuyệt mỹNhìn nam nhân kia thân thể quấn băng trắng toát, vài giọt máu thấm ra ngoài nhưng thần thái vẫn rất phi phàm, mang theo chút cuồng ngạo; mỉm cười, nàng chậm rãi vươn tay ra muốn giúp y thay băngBất chợt ai đó dùng sức lực kéo nàng xuống, còn chưa kịp phản ứng đã bị kẻ ngang ngược quấn lấy bờ môi-Đói quá! Ăn một chút chắc em không phản đối?Minh Vũ lộ ra ý đồ xấu, đem mỹ nhân đè dưới thân mình, tùy cơ tiếp xúc thân mật…………..(nàng tự hỏi mình có cơ hội phản đối sao?)Tự do mút mát chiếc cằm nhỏ xinh, lúc sau cái lưỡi càng quấy di chuyển nhẹ nhàng xuống bờ vai trắng ngần như ngọc-Vũ…-Hm…? – Anh lười nhác đáp lại, vẫn say mê thưởng thức mùi hương trên người cô-Anh bị thương, không nên…Nhẹ giọng cười, Minh Vũ mềm mại tiếp tục hôn, trầm thấp nói-Đã khỏe lại rồi, chứng minh cho em xem!Dáng người yểu điệu uyển chuyển, eo nhỏ vô cùng, chân dài thẳng tắp, anh xấu xa trượt tay mình lên từng chỗ từng chỗ một Công tử của Nghị trưởng Ngô cao ngạo như thế, 19 năm tồn tại chưa từng mê luyến nữ nhi… nhưng trước mặt Vân Hương trước sau vẫn là hoàn toàn bị thu phục-Quyến rũ như vậy, thật đáng ghét! Phải đóng dấu lần nữaNhướn mi nhìn Vân Hương gương mặt đỏ bừng, nửa người dưới bị anh áp chận lên, chẳng thể nhúc nhích nhưng một chút phản đối cũng không có, anh cười khì-Đùa thôi, ở “địa bàn” của em sao có thể làm càng! Đợi về Ngô gia…-Nơi đây cũng là nhà của anh màDịu dàng đặt tay lên gò má Minh Vũ, hai người tiếp xúc gần như vậy, hương hoa trên da thịt dường như bị hơi thở dồn dập của anh thổi bay...khuôn mặt này… vẫn luôn khiến cô khắc cốt ghi tâmĐã từng tự hỏi, gặp lại nhau là bắt đầu hay kết thúc?Đã từng hy vọng… cũng từng quyết định dập tắt tất cả Bao nhiêu năm qua, những tưởng nhắm mắt rồi sẽ không nhìn được gì cả, những tưởng giả vờ không nghĩ đến thì một ngày cũng quên… Tưởng có thể vĩnh viễn chôn vùi tình yêu này nơi đáy timNgày tương ngộ ở Địa Cầu mới phát hiện, thì ra đậm sâu đến mức không thể cứu vãn…Cuối cùng vẫn là ích kỷ, vẫn là muốn chiếm lấy anh… một lần nữa có lỗi với Tử QuỳnhMinh Vũ ngạc nhiên, cúi đầu nhìn cô gái đang ôm trong lòng, đôi mắt màu trà như đong đầy những hạt sương mỏng manh… chỉ trực trào khỏi khóe mi-Anh nói gì khiến em giận à? Môi đào khẽ mím, cô lắc đầu phủ nhận khiến anh chạnh lòng-Xin lỗi… Ngoài vài mảnh ký ức rời rạc ra, anh chẳng lưu lại gì nhiều… đối với nơi này có chút không quen… Đừng giận…-Em không có giận... Bá phụ bá mẫu cũng vậy… Đều rất yêu thương anh, từng ngày từng ngày mong đợi anh quay về [Thiên giới]Trái tim Minh Vũ đột nhiên tĩnh lặngNhớ lại hôm đó Vân Hương đuổi theo cứu anh, không ngờ thoáng chút tất cả bị lôi đến [Thiên giới]Anh, Vân Hương và người con trai tên Đông Hoàng kia đường đường chính chính bước vào hoàng cung Hương quốc, đem Bạch Tà cùng Thủ lĩnh độc cung giam ở Đại laoChỉ không ngờ… Vân Hương lại thuộc dòng dõi quý tộc ngự trị trên caoHóa ra tiền kiếp, anh là thuộc hạ của cô =.=!Sau khi tái sinh, xuyên xuống Trái Đất trở thành trẻ con, nhiều năm như vậy mới có thể trưởng thành, có thể lấy lại hình hài thiếu niên này, nhưng ở [Thiên giới] chỉ như mây gió thoáng qua…vừa vặn 2 năm trời sau biến cố Đan Thanh công chúa quyên sinhHai năm… Gặp lại song thân xa cách, vẫn dáng dấp quen thuộc đó, ngỡ như vừa tỉnh cơn mộng, trở về chốn cũ…Chỉ là giấc ngủ thật sự quá dài, thành ra một số thứ không còn khắc ghi như trướcNgô gia đối với anh rất tốt, 19 năm trời yêu thương hết mực, một nhà ba người ấm áp sum vầy… nếu rời đi họ sẽ thế nào?Nhưng song thân ở [Hương quốc] cũng là cốt nhục tình thâm, xa cách 2 năm ròng rã… Một mảnh tư lự chìm trong đáy mắtHai năm [Thiên giới]… đảo lộn thời không, ở Địa cầu chính là trải qua 1/3 đời ngườiĐâu chỉ mình anh… Tử Phong, à không, Tư Đồ Kiến Nam của [Lạc Hà] quốc cũng đã thay đổi đấy thôiNgẫm lại Minh Vũ từng nể phục hình ảnh cậu thiếu niên 17 tuổi cưỡi ngựa vào cung nhận chiếu chỉ phong tước Thủ lĩnh Cấm Vệ Quân, đôi mắt kia thoáng nét tinh anh nhưng cũng hoang dã khó thuần… từ sau khi Đan Thanh tự sát, liền biến thành trầm mặc giá băngChỉ là gặp được tiểu thư Châu gia… mọi thứ lại trở về bình lặng, lãnh đạm thế nào cũng như nước rớt xuống, tan loãng vào hư khôngTử Phong cười, không phải chỉ một lầnCàng không phải… vì Đan ThanhThay đổi này đến tột cùng là đúng hay sai, không ai biết được (t/g : *chỉ chỉ* em biết nè anh)Đá cẩm thạch trắng lát dưới nền dường như tương tác với ánh sáng trong từng khoảnh khắc thay đổi của thời gian, sắc màu luân phiên chuyển tiếp, chỉ là… vẫn không thu hút, không quyến rũ, càng không huyền ảo bằng công chúa Hương quốc!Nhẹ nhàng, hết sức ôn nhu, nhưng ánh mắt anh đục ngầu một mảnh, hơi thở ngày càng dồn dập... -Chuyện của Tử Phong tính sau! Làm đại sự cái đã=__________=!

Hồi thứ hai

Hương hoa dịu dàng vương vào từng góc nhỏ nơi tẩm cung, chẳng khác gì tơ nhện quấn quanh lòng người. Ban mai, vài tia nắng vờn quanh cửa sổ, nhảy múa reo vui trên những phiến lá non, như muốn xua tan đêm dài ướt át và lạnh lẽo của ngày hôm quaVân Hương nằm trên chiếc giường rộng lớn thuần sắc lam, rèm lụa theo gió tung bay, chăn bông che đi đôi phần thân thể, quyến rũ đến nao lòngMinh Vũ cuộn mình trong chăn, vừa tỉnh giấc đã với tay ra, đem phu nhân ôm vào lòng-Sáng nào cũng như vậy thiệt là thích!Đáy mắt tĩnh lặng kia, trong một khắc có chút phản ứng-Anh dậy rồi à?Minh Vũ vuốt ve những sợi tóc mềm mượt của Vân Hương, ôn nhu hôn lên vầng trán-Ừm, chào buổi sáng, vợ kính yêu ^^-Mau thay y phục rồi đến Ngọc Hương Cung, mọi người đang đợi chúng ta - Nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt chứa chan mối tình dịu ngọt, thanh âm trầm thấp theo gió uốn lượn giữa không trung-Ý em là Nữ Hoàng cùng Phụ thân, Mẫu thân anh?-Sao lại gọi nữ hoàng? Mẹ em chẳng phải cũng là mẹ anh hay sao? – cô dụi đầu vào lồng ngực anh, thỏ thẻ-^^! (khỏi phải nói ai đó cười tít mắt vì vui sướng)Lúc vận xong y phục, ngước nhìn Vân Hương ngồi trước bàn trang điểm chờ đợi mình, vẻ mặt anh ẩn chứa cơn đau nhè nhẹCuộc sống vợ chồng ngọt ngào… Bầu trời cao và trong xanh, hoa gió reo vui báo hiệu một ngày mới bình yên và hạnh phúc…Cùng song thân dùng bữa, một nhà rộn rã tiếng cười…Đây quả thật là điều anh hằng mong ước, cũng là lời hứa còn chưa trọn vẹn khi xưa dành cho Phi TuyếtNhưng suy cho cùng, có những chuyện nhất thiết phải nói ra-Hương… Chúng ta… không thể lưu lại [Thiên giới] thêm nữa, Tử Quỳnh sống chết chưa rõ, tình hình bên Tử Phong cũng không biết thế nào…Lời còn chưa dứt, cô đã cho anh sẵn một đáp án-Tối nay chúng ta sẽ lên đườngLúc này mới chợt ngẫm ra, Vân Hương cũng như anh, mấy ngày qua luôn lo nghĩ cho mọi người. sở dĩ nán lại nơi đây lâu đến vậy trước là để thăm hỏi song thân, sau cũng tiện việc chữa trị thương tíchNói đến tấm lòng, sự chu đáo và cẩn trọng, anh làm sao so được với cô-Nhưng còn… cha mẹ của anh…Đáy mắt Minh Vũ có chút thẫn thờ, đầu óc đôi khi trống rỗng, rất nhiều sự việc mơ hồ lướt qua nhưng lại không tài nào nắm bắt đượcMất đi ký ức về người mình yêu thương, quả nhiên rất khổ sở-Minh Vũ, anh đừng nghĩ ngợi nhiều… Mọi người sẽ không ngăn cản đâuÁnh lệ từ đôi tròng mắt như nước thu lấp lánh phát sáng, nỗi đau kia của anh, cô cũng cảm nhận được…-Chúng ta sau này nhất định có rất nhiều, rất nhiều thời gian phụng dưỡng phụ mẫu. Chỉ cần anh… lưu lại mạng sống… cùng em… trở về [Hương quốc]Đôi gò má tuyệt mỹ có chút sắc hồng e thẹn nâng niu dòng lệ vừa rơi xuốngMinh Vũ một lần nữa ôm cô vào lòng, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thân thuộc, phát giác ra giọt nước mắt ấm áp thấm vào cổ mình. Chua xót lắm… chỉ là… chỉ là vụng về không biết làm thế nào lau đi những tổn thương quá khứ-Vân Hương, anh hứa mà………………………..Cha của Minh Vũ - Triệu Chấn Thiên – Đại học sĩ – một quan Văn trong triều rất hiểu đại nghĩa, tấm lòng yêu nước sâu hơn biển, luôn ủng hộ và dõi theo đứa con trai duy nhất của mình từ lúc anh bắt đầu gia nhập quân đội Hoàng gia bảo vệ đất nướcMỗi một bước đi, mỗi một quyết định của Minh Vũ, chỉ cần không trái đạo nghĩa, thì gia đình luôn là hậu phương vững chắc cho anhNhớ lại ngày trước, Triệu Chấn Vũ (tiền kiếp của Minh Vũ) chấp nhận từ bỏ mạng sống đổi lấy Thủy Châu… phụ mẫu anh kẻ đầu bạc khóc người tóc xanh, trên dưới trong phủ thuần sắc trắng tan tóc, người ngoài nhìn thấy cũng không khỏi đau lòngNhưng Triệu đại nhân vẫn là nghĩ cho đại cuộc, không lời oán trách, biến đau thương trở thành sức mạnh, cùng [Hương quốc] vững vàng trải qua những ngày tăm tối nhấtNghĩ đến đây, ánh mắt màu trà lấp lánh như mảnh gương vỡ, bao phủ một màn sương huyền ảo nhưng cũng chưa đựng xót xaMà…Đêm nay cô không gấp rút rời đi, e rằng tỷ tỷ sẽ…Thời khắc ấy, bầu trời phảng phất như nổi gió………….Đại công chúa Trang Phi Phụng, nhan sắc tuyệt thế, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, chỉ tiếc không có duyên với ma thuật, từ sau khi kết hôn với người Địa Cầu, pháp lực lại thêm phần tiêu giảmHôm nay lại quyết tâm dùng một nửa sinh mạng mở ra “Cánh cổng thời gian” nối kết hai thế giới, mong muốn đem nhóm người Thủy Nguyệt vô sự trở về

Hồi thứ ba


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx