sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hồi 49 - Ðàn Thất Tinh Cầu Gió Phương Nam

Các tướng vực Châu Du về dinh, một mặt kêu lương y, mặt khác báo ngay cho Tôn Quyền.

Lỗ Túc nói:

- Giặc còn cả trăm vạn mà Ðô Ðốc bịnh thế này, thiệt đáng lo! Mọi người đều băn khoăn lo sợ.

Lỗ Túc tới thăm Khổng Minh nói về bệnh của Châu Du.

Khổng Minh nói:

- Bệnh Ðô Ðốc tôi có thuốc chữa đặng. Lỗ Túc vội vã dắt Khổng Minh đi ngay.

Vào tới nơi, thấy Châu Du lấy mền trùm cả đầu lại.

Hỏi thăm bịnh tình, Châu Du đáp: Ðau trong tâm nên hóa hôn mê.

Khổng Minh nói:

- Cũng như trời mưa gió bất thường, ai mà liệu được trước.

Nghe câu đó, Châu Du lại rên rỉ.

Khổng Minh nói tiếp:

- Phải làm cho thuận khí trước rồi mới chữa bịnh sau.

Châu Du hỏi muốn khí thuận thì phải làm sao?

Khổng Minh đáp:

- Tôi có cách. Nói đoạn truyền cho tả hữu lui ra hết rồi viết trên giấy bốn câu:

Ðánh Tào Mạnh Ðức,

Phải dùng hỏa công,

Mọi sự chẳng thiếu,

Thiếu vì gió Ðông.

Viết xong, khoát màn trao cho Châu Du.

Châu Du đọc rồi thất kinh, thú thực:

- Quả tình như vậy, tiên sanh có cách nào giúp chăng?

Khổng Minh đáp:

- Ngày trước, có bậc dị nhơn dạy tôi cách hú gió cầu mưa. Vậy Ðô Ðốc hãy truyền xây ngay một đài thất tinh ở chân

núi Nam Bình, cao bảy trượng, chia ba tầng, có hai trăm quân cầm cờ phướng, tôi sẽ cầu gió luôn ba ngày ba đêm để giúp Ðô Ðốc phá Tào được chăng?

Châu Du nói chỉ xin gió một ngày là đủ.

Khổng Minh nói:

- Ngày Giáp Tý tháng mười một, tức là ngày hai mươi, gió sẽ bắt đầu, ngày Bính Dần tức hai mươi hai, gió hết, vậy

đủ chăng?

Châu Du ngồi ngay lên như hết cả đau.

Lập tức Châu Du sai cất đài như lời Khổng Minh dặn, xong rồi giao cho Khổng Minh hai trăm quân sĩ cầm cờ quay theo các

phương hướng. Chính giữa có cái đàn để Khổng Minh lên cầu gió.

Ngày Giáp Tý, Khổng Minh tắm gội sạch sẽ, mặc áo đạo, đi chân không lên đàn, lại dặn Lỗ Túc mau về với Châu Du để lo việc quân binh.

Sau đó Khổng Minh truyền không ai được rời chỗ đứng của mình, không được nói, không được sợ hãi, ai trái lịnh sẽ bị chém. Rồi một ngày Khổng Minh lên đàn thắp nhang, làm phép cầu ba lần, vẫn chưa có gió.

Châu Du đã phân công đâu đấy cho các tướng, chờ ra lịnh là tiến quân liền.

Lại báo Tôn Quyền xin chuẩn bị đại quân đi sau tiếp ứng,

Huỳnh Cái thì sắp đặt xong mấy chục hỏa thuyền đầy rơm và cỏ khô có tẩm dầu dẫn lửa. Cam Ninh, Hám Trạch theo dõi Thái Trung, Thái Hòa nhứt cử nhứt động. Ngoài ra binh sĩ đều chỉnh tề như một bộ máy, chỉ chờ ra tay.

Lúc ấy binh Tôn Quyền cũng hạ trại cách đó hai mươi dặm.

Chiều tối hôm đó, vẫn im lìm không một chút gió. Sang canh hai bỗng nhiên gió ở đâu vù vù thổi đến, rồi chỉ chốc lát gió Ðông Nam thổi tới ào ào.

Châu Du vừa mừng vừa sợ bèn sai Ðinh Phụng, Từ Thạnh đi ngay tới núi Nam Bình để lấy đầu Khổng Minh. Tới nơi thấy

quân sĩ ai nấy còn đứng im, đèn nến sáng choang, duy Khổng Minh đã biến mất. Còn đang ngơ ngác thì có người nói đã thấy Khổng Minh xuống thuyền từ lâu rồi.

Từ Thạnh vội lấy thuyền rượt theo, rượt thật xa mới thấy Khổng Minh từ một thuyền mé trước nói vọng lại:

- Tướng quân về nói dùm với Ðô Ðốc là ráng dùng binh cho thần tốc, sau này sẽ có ngày gặp lại.

Nhìn cạnh Khổng Minh thấy có một dũng tướng là Triệu Tử Long nên Từ Thạnh không dám đuổi nữa, quay về thuật lại với Châu Du.

Châu Du đành nuốt hận, lo điều binh.

Trước hết cho Cam Ninh dẫn Thái Trung đến rừng Ô Lâm, chổ đồn lương của Tào Tháo, nổi lửa làm hiệu. Thái Hòa thì giữ lại dưới trướng. Cho Thái Sử Từ dẫn mấy ngàn binh tới Huỳnh Châu để chận binh tiếp ứng của Tào Tháo từ Hiệp Phi qua. Sai Lữ Mông đi theo tiếp ứng cho Cam Ninh, truyền Lăng Thống đem quân tới Di Lăng, hễ thay Ô Lâm có lửa là phải tới tăng viện. Ðổng Tập đi ngã Hớn Xuyên đánh vào trại Tào. Phan Chương theo sau tiếp ứng cho Ðổng Tập. Lại loan báo hễ có cờ hồng là binh Ngô Hầu đã tới. Huỳnh Cái thì sắm sửa xong hỏa thuyền rồi sai người lén sang bên Tào dâng thư cho Tào Tháo hẹn đêm nay sang hàng.

Châu Du có Trình Phổ đi theo ngồi trên soái thuyền chỉ huy, có Ðinh Phụng và Từ Thạnh hộ vệ hai bên. Lỗ Túc ở lại giữ trại.

Huyền Ðức ở Hạ Khẩu dang mong chờ Khổng Minh chợt có quân báo:

- Gió Ðông Nam thổi và một chiếc thuyền đang lướt mau tới Hạ Khẩu.

Huyền Ðức lên địch lâu xem thì quả là Khổng Minh đã về, bèn ra mé sông tiếp đón.

Khổng Minh nói:

- Trước kia tôi đã dặn sửa soạn binh mã và chiến thuyền, chẳng hay có chưa?

Huyền Ðức đáp có.

Khổng Minh bèn truyền:

- Tử Long đem binh mai phục ở rừng Ô Lâm, chờ Tào Tháo chạy qua mà đánh. Dực Ðức thì dẫn binh qua sông chặn ngả Di Lăng, chờ mai có mưa, khi tạnh binh Tào sẽ tới đó thổi cơm thì ùa ra mà giết.

Mê Trước, Mê Phương và Lưu Phong dẫn thủy binh đi thuyền nhẹ theo dọc sông bắt bại binh và thâu khí giới.

Khổng Minh nói với Lưu Kỳ:

- Còn công tử phải đón ở Ngạn Khẩu, hễ binh Tào chạy qua thì ráng bắt cho hết để dùng sau này.

Sau đó lại mời Huyền Ðức:

- Chúa công nên tới Phàn Khẩu đêm nay coi Châu Du hành binh.

Vân Trường không được cắt cử vào một việc gì, tức lắm, trách cứ Khổng Minh.

Khổng Minh nói:

- Có một chỗ thực quan trọng định dành cho tướng quân, đó là ngả Huê Dung, thế nào Tào Tháo cũng chạy qua, nhưng tôi e tướng quân sẽ tha hắn nên không dám sai đi.

Vân Trường nói:

- Tôi đã chém Nhan Lương, Văn Xú để trả ơn Tào Tháo rồi, bây giờ há lại tha cho hắn hay sao?

Khổng Minh bảo phải làm tờ cam đoan.

Vân Trường làm ngay rồi đưa cho Khổng Minh.

Khổng Minh dặn:

- Vân Trường phải đợi ở mé tiểu lộ, chọn cho núi cao đốt lửa lên ngồi chờ.

Vân Trường hỏi:

- Có hỏa làm sao nó dám tới?

Khổng Minh đáp:

- Làm vậy mới gạt nổi Tào Tháo.Thấy lửa thì nó cho là nghi binh mà thôi nên sẽ tiến vào tiểu lộ không sai.

Vân Trường liền dặn Quan Bình và Châu Thương đi.

Huyền Ðức ở nhà hỏi Khổng minh:

- Tại sao lại sai Vân Trường đi, vì em tôi khẳng khái, lại không quên ơn bao giờ lỡ tha Tào Tháo thì sao?

Khổng Minh đáp:

- Tôi cũng biết thế, vả lại số Tào Tháo chưa hết, nên cử Vân Trường đi là để lưu chút nhơn tình với Tào tháo đó thôi.

Sau đó hai người cùng nhau đi xem Châu Du dụng binh.

Nói về Tào Tháo đêm đó đang chờ Huỳnh Cái tới hàng bỗng Trình Dục vào thưa:

- Có gió Ðông thổi, dám xin Thừa Tướng đề phòng.

Tào Tháo nói:

- Chắc chỉ một lát thôi, ngại chi.

Bỗng có quân vào dâng thư Huỳnh Cái, xin hẹn canh ba, hễ có chiến thuyền cắm cờ xanh, ấy là thuyền Huỳnh Cái tới hàng. Tào Tháo cả mừng.

Trời vừa tối, Châu Du kêu Thái Hòa nạt:

- Tội ngươi trá hàng, ta sẽ đem ra tế cờ.

Thái Hoà chối cãi không xong, bị dẫn ra cột cờ chém một đao, đầu rơi xuống đất.

Ðoạn Châu Du truyền lịnh tiến quân. Sóng gió đang mạnh Châu Du từ trung quân nhìn thấy đội chiến thuyền của mình lướt như bay, đắc chí vô cùng.

Còn Tào Tháo nghe quân báo có chiền thuyền Ðông Ngô cắm cờ xanh, mừng rỡ nói:

- Huỳnh Cái đã tới!

Thuyền tới gần, Trình Dục nhìn ra có vẻ khả nghi nên trình lại Tào Tháo.

Tào Tháo cho Văn Sánh ra chận xem sao. Văn Sánh nhảy xuống thuyền chiến, dẫn một trăm thuyền nhỏ xông ra, kêu lớn:

- Lịnh Thừa Tướng, thuyền kia dừng lại!

Nói vừa dứt, một mũi tên đã cắm phập vào tay trái, Văn Sách té nhào vào trong thuyền.

Thuyền vội vã quay lại thì chiến thuyền Giang Nam đã lướt tới gần thủy trại Tào Tháo.

Huỳnh Cái giơ đao lên, tức thời hàng trăm thuyền, đều nổi lửa một lượt, nhắm thủy trại Tào Tháo vèo vèo lướt tới!

Gió càng mạnh, lửa càng dữ, giây lát khắp thủy trại Tào Tháo đều bốc cháy, sông Trường Giang chói đỏ ánh lửa, khói bốc mù mịt tới chân trời. Trại trên bộ của Tào Tháo cũng bị cháy luôn.

Tào Tháo đang bị Huỳnh Cái rượt bắt thì may có Trương Liêu tới bảo vệ chạy tuốt lên bờ.

Huỳnh Cái nhảy theo, Trương Liêu liền bắn lại một mũi tên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx