Huỳnh Cái đuổi theo bị Trương Liêu bắn một mũi tên trúng vai rớt xuống sông.
May nhờ có Hàng Ðương vút tới cứu được Huỳnh Cái đưa ngay về Giang Ðông, rồi quay lại trận địa hiệp với Trương Khâm
đánh mé tả. Châu Thới cùng Trần Võ tấn công mé hữu, cả một phía Ðông Xích Bích lửa cháy ngút trời, tiếng la dậy nước.
Lại thêm Châu Du dẫn Trình Phổ, Từ Thạnh, Ðinh Phụng áp tới giết quân Tào không sao kể xiết, tiếng bại quân kêu khóc thảm thiết, bao nhiêu trại quân của Tào Tháo tiêu tan theo làn khói Trường Giang.
Trên bộ thì Cam Ninh đánh vào trại Tào, vừa vào tới nơi Thái Trung bị ngay một đao chết tốt. Tức thời Cam Ninh nổi hỏa, phục binh của Lữ Mông liền tới tiếp ứng, tất cả doanh trại Tào Tháo trên bờ cũng ra tro. Lại thêm cánh quân Ðổng Tập và Phan Chương kéo ra chận đường, quân Tào chạy đạp lên nhau chết vô số.
Tào Tháo có Trương Liêu bảo vệ cùng hơn trăm quân kỵ chạy được ra ngoài.
Nhìn bốn phía, phía nào cũng có lửa.
Trương Liêu bảo Tào Tháo:
- Xin Thừa Tướng chạy ra phía Ô Lâm, hiện không có lửa, may ra thoát đặng. Vừa chạy tới đã thay Lữ Mông xuất hiện, Trương Liêu vội ra cự địch cho Tào Tháo chạy.
Tào Tháo chạy một quãng lại gặp Lăng Thống.
Tào Tháo sợ hãi rụng rời, may thay có Từ Quáng kịp chạy tới hươi thương đánh với Lăng Thống.
Tào Tháo, liền nhắm hướng núi phía Bắc mà chạy thì gặp hai tướng của mình là Mã Diên, Trương Khải thua trận cũng vừa chạy tới đó. Tất cả liền hợp lại mà tiến, vừa đi một quãng lại bị Cam Ninh xông ra cản đường.
Mã Diên toan chống cự, bị Cam Ninh chém một đao bay đầu, Trương Khải xông lại cũng bị Cam Ninh chém nốt.
Tào Tháo lúc này chỉ còn trông mong đạo quân tiếp cứu từ Hiệp Phi, có biết đâu đường Hiệp Phi đã bị Tôn Quyền chận rồi. Tôn Quyền lại sai Lục Tốn nổi lửa,
Thái Sử Từ tức thời rốc binh đánh tới.
Tào Tháo vội vả chay sang ngả Di Lăng thì gặp Trương Hấp vừa bị đại bại chạy tới.
Tào Tháo nhìn ánh lửa xa xa hỏi tả hữu:
- Ðây là nơi nào?
Quân sĩ thưa:
- Phía Tây là Ô Lâm, phía Bắc Nghị Ðô.
Bỗng Tào Tháo cười lên sằng sặc mà rằng:
- Châu Du, Khổng Minh ít trí, chứ nó mai phục ở đây thì mình nguy.
Nói vừa dứt lời thì trống chiêng vang dậy, một tướng kéo binh ra nạt lớn:
- Có ta là Triệu Tử Long chờ ngươi ở đây đã lâu.
Từ Quáng và Trương Hấp xông đến cự địch cho Tào Tháo chạy.
Tào Tháo thoát nạn lúc trời vừa sáng, mưa đổ xuống như trút.
Quân sĩ thấy đều vừa rét vừa đói, sắp sửa nấu cơm thì có Hứa Chữ, Lý Ðiển ở đâu chạy tới Tào Tháo cả mừng.
Lại chạy một quãng, Tào Tháo hỏi:
- Ðây là đâu?
Quân sĩ thưa:
- Một bên Nam Di Lăng có đường lớn, một bên Bắc Di Lang có đường núi nhỏ.
Tào Tháo truyền theo Nam Di Lang mà đi.
Tới Hồ Lô khẩu, quân sĩ chết ở dọc đường đã nhiều, Tào Tháo liền cho dừng lại nghỉ rồi bày lương thực, nồi niêu ra nấu cơm, ngựa thì cho đi ăn cỏ, y giáp thì đem phơi phong.
Tào Tháo ngồi dưới gốc cây bỗng bật cười dài.
Chư tướng nói:
- Lúc nãy Thừa Tướng cười thì có Triệu Tử Long, bây giờ chẳng hiểu Thừa Tướng cười là ý gì?
Tào Tháo đáp:
- Ta là địch thì đã cho mai phục một đạo quân ở đây, chẳng đánh cũng thắng.
Tức thời tiếng quân lại vang dậy, có tiếng nạt:
- Tào Tháo chớ chạy!
Nhìn ra là Trương Phi, Tào Tháo hồn vía bay lên mây xanh, Hứa Chữ vội nhảy ngựa không yên ra đánh.
Tào Tháo thừa cơ lại chạy tuốt. Các tướng cũng chạy theo, áo mão người nào người nấy tan tành xơ xác.
Ðang chạy lại có quân báo:
- Trước mặt có hai đàng, đàng lớn thì xa hơn mấy chục dặm, đàng nhỏ là Huê Dung đạo, khó đi lắm.
Tào Tháo lên cao nhìn, thấy phía Huê Dung đạo có khói lên, liền truyền quân cứ phía đó mà đi.
Chư Tướng can:
- Có khói lửa là có quân mai phục!
Tào Tháo nói:
- Binh pháp phải hư hư thực thực, Gia Cát Lượng đa mưu nên đốt lửa để ta không đi nẻo Huê Dung, kỳ thực y phục binh ở đàng lớn, đời nào ta mắc mưu y.
Các tướng khen là Thừa Tướng cao kiến.
Ði vào Huê Dung đạo, người ngựa đều mệt le lưỡi, chẳng còn ra hàng ngũ nào hết, kẻ cháy râu, người phỏng mặt trông thật thảm thương!
Ði một lát tới chổ hơi bằng phẳng, Tào Tháo nhìn lại ba quân than rằng:
- Ði mươi ba mươi vạn, về còn trăm quân bịnh hoạn. Trời ơi có thấu!
Ði ít dặm nữa, mọi người lại nghe Tào Tháo buột miệng cười hì hì!
Chư tướng lại thất kinh, không hiểu sao Thừa Tướng lại cười.
Lúc nãy cười thì gặp Trương Phi, nay không biết còn thiên lôi thần tướng nào nữa?
Tào Tháo nói:
- Gia Cát, Châu Du ngu quá, chúng nó mà phục một đạo binh ở đây thì ta chỉ còn nước xuống ngựa xin hàng.
Vừa dứt, tiếng pháo nổ vang, một tướng mặt đỏ râu dài cầm thanh long đao xông ra chặn đường.
Mọi người nhìn nhau đứng chết trân, Tào Tháo giục:
- Xuống ngựa hết!
Các tướng xin liều đánh một trận.
Tào Tháo hét:
- Ta truyền hạ mã tất cả, rồi nói nhỏ với mọi người:
- Vân Trường là hổ tướng, chúng ta đều hết hơi sức rồi, đánh thì bị giết, bị bắt hết, chi bằng để ta dùng lời hơn lẻ thiệt giải bày cùng y. Y là người luôn luôn trọng nghĩa, trước kia ta đã hậu đãi y, lẽ nào y chẳng còn chút tình sao?
Nói rồi xuống ngựa, bước tới gần Vân Trường vái mà hỏi:
- Lâu không đặng gặp, tướng quân vẫn mạnh giỏi?
Vân Trường hét lên:
- Không có chuyện gì nói cả. Ta vâng lịnh quân sư chờ đây, hãy giơ tay chịu trói!
Tào Tháo khẩn khoản xin:
- Tôi đã thế cùng lực tận, mong Vân Trường nghĩ tới ngày trước mà vị tình chút nào.
Vân Trường nói:
- Thừa Tướng quả đãi tôi rất hậu. Song chém Nhan Lương trảm Văn Xú cũng đủ đền đáp rồi. Nay không thể nghĩ tình riêng mà bỏ phép công được!
Tào Tháo lại tha thiết kể lể:
- Nhưng còn qua ngũ quan, trảm lục tướng của tôi thì sao? Vậy mà tôi một dạ không oán, lại chạy theo giã biệt hầu mong tặng lễ vật lộ phí đi đường. Tướng quân há quên chuyện Du Công Chi Tư đuổi theo Tử Trạc Nhu Tủ thời xuân thu sao? Hôm nay, tôi hoàn toàn là bại tướng xin được cầu an vào phút cuối cùng, Vân Trường là bậc đại tướng khoan dung há không một chút niệm tình ư?
Vân Trường suy nghĩ, thấy việc Tào Tháo kể ra không phải là không đúng, nhìn binh Tào người nào người nấy như muốn bật khóc thì Vân Trường động lòng bảo quân dang ra.
Tào Tháo cả mừng, kéo cả đoàn vừa chạy qua khỏi, bỗng Vân Trường hét lên một tiếng, bao nhiêu binh Tào đều quì xuống van xin.
Vân Trường lại càng không nỡ, nhìn ra bạn cũ của mình là Trương Liêu cũng tơi tả chạy tới, Vân Trường động tình cố cựu thâm giao, than dài một tiếng tha cho đi hết!
Tào Tháo về đến Nam Quận chỉ còn hai mươi bảy quân kỵ, được Tào Nhơn ra rước.
Tào Tháo than:
- Ta đã ngỡ không còn nhìn thấy ngươi nữa! Rồi về Hứa đô, đưa một cẩm nang cho Tào Nhơn ở lại giữ Nam Quận, dặn khi nguy cấp hãy mở ra xem.
Sau đó dặn Tào Nhơn phải quản lãnh luôn Kinh Châu, Hạ Hầu Ðôn coi Tương Dương, Trương Liêu, Nhạc Tấn, Lý Ðiển cai quản Hiệp Phì.
Nói về Vân Trường trở về, thấy ai cũng thâu được lương thảo khí giới, bắt được hàng binh, duy có mình chẳng có chi.
Vừa thấy Vân Trường, Khổng Minh tay cầm chén rượu bước tới chúc:
- Mừng Tướng quân lập đuợc công đầu, trừ nguy cho thiên hạ.
Vân Trường làm thinh, Khổng Minh nói:
- Hay là tôi đoán sai, Tào Tháo không chạy đường dó?
Vân trường liền thưa:
- Tôi xin về chịu thác!
Khổng Minh hỏi vì sao?
Vân Trường nói:
-Tào Tháo có chạy qua, song tôi đã để cho y chạy thoát mất rồi!
Khổng Minh lại hỏi:
- Có bắt được ai khác không?
Vân Trường thưa:
- Chúng chạy qua được hết.
Khổng Minh nạt lớn:
- Vậy là Vân Trường vì ơn nghĩa Tào Tháo mà tha hết cho bọn nó rồi. Nhưng ta có tờ cam đoan đây, cứ y theo mà xử. Ðoạn, hô tả hữu dẫn Vân Trường đi chém.
@by txiuqw4