sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hồi 65 - Mã Siêu Vây Khổn Hà Mạnh Quan

Người vừa nói là Mã Siêu, Trương Lỗ cả mừng, cho Hoàng Tuyền về trước báo tin, rồi giao hai vạn binh cho Siêu.

Siêu cùng Mã Đại tiến binh. Bàng Ðức bị bịnh ở lại Hán Trung.

Lỗ lại sai Dương Bách làm Giám Quân đi theo Mã Siêu.

Nói về bên Huyền Ðức, Khổng Minh bàn:

- Phải đánh Miên Trúc lấy, chiếm xong sẽ lấy được Thành Ðô. Rồi sai Hoàng Trung, Ngụy Diên đi đánh. Bên Thục, Lý Nghiêm ra đón đánh. Hoàng Trung đánh với Lý Nghiêm chưa phân thẳng bại, bỗng Khổng Minh cho thu quân về và bảo Hoàng Trung:

- Lý Nghiêm võ nghệ rất khá. Ngày mai ông giả thua chạy vào hang núi, ta sẽ có kế bắt được.

Hôm sau hai bên lại đánh nhau, được với hiệp Hoàng Trung giả thua chạy vào hang núi. Lý Nghiêm đuổi theo vào không thấy ai, lật đật rút lui đã bị Ngụy Diên chặn lối ra.

Rồi có tiếng Khổng Minh:

- Hàng ngay nếu không sẽ bị tên nỏ bắn chết để rửa thù cho Bàng Thống!

Lý Nghiêm lành phải đầu hàng, rồi hứa sẽ dụ Phí Quan về hàng một thể. Về sau Phí Quan nghe lời, dâng thành Miên Trúc cho Huyền Ðức, Huyền Ðức liền bên kế lấy Thành Ðô, chợt có quân báo Mạnh Ðạt, Hoắc Tuấn giữ ải Hà Manh bị Mã Siêu đánh phá tối nguy cấp!

Khổng Minh nói:

- Phải nhờ hai tướng Trương, Triệu mới địch nổi.

Bấy giờ chỉ có Trương Phi ở trong quân, còn Tử Long thì chưa về nên Trương Phi tình nguyện xin đi đánh.

Khổng Minh nói khích Trương Phi:

- Có lẽ phải mời Vân Trường tới mới chống cự được.

Phi hô lớn:

- Sao khinh tôi thế, nếu không hạ được Mã Siêu tôi xin chịu tội theo quân lịnh.

Phi liền viết quân lệnh trạng và được cử làm tiên phong, Ngụy Diên cũng được đi theo.

Huyền Ðức lãnh hậu đội tiếp ứng.

Quân hai bên gặp nhau, Dương Bách đánh cùng Ngụy Diên, Bách thua chạy, Ngụy Diên trông thấy Mã Ðại lại ngỡ là Mã Siêu nên xông vào đánh lại giả thua, Diên đuổi theo bị Mã Ðại quay lại bắn một mũi tên trúng tay, Diên phải chạy về. Vừa lúc đó Trương Phi xông tên hỏi Mã Ðại:

- Mi là ai, nói mau rồi ta mới thèm đánh.

Ðại đáp:

- Ta là Mã Ðại ở Tây Lương.

Phi hừ một tiếng mà rằng:

- Ta không đánh với mi. Hãy về gọi Mã Siêu ra có Trương Dực Ðức đang chờ hắn.

Ðại tức lắm xông vào đánh, nhưng đánh hồi lâu phải thua chạy.

Phi toan đuổi theo thì Huyền Ðức ra lịnh thu quân. Về trại Huyền bức bảo Phi:

- Em hay táo bạo nên ta ngăn không muốn em đuổi theo Mã Ðại nữa. Chờ ngày mai đánh Mã Siêu hãy hay.

Mờ sáng hôm sau, Mã Siêu đã ra trận. Huyền Ðức nhìn sang thấy Mã Siêu đội mão Sư Tử, thắt đai Hổ Phù, bào trắng giáp bạc lóng lánh, cầm giao giục ngựa đi lại như bay, vừa cốt cách lại vừa thanh lịch uy nghi, Huyền Ðức khen rằng:

- Cầm Mã Siêu, tiếng đồn quả không sai.

Huyền Ðức thấy Mã Siêu đang hăng cứ giữ Trương Phi lại không cho xuống, chờ tới quá trưa thấy bên trận địa Mã Siêu có phần rời rạc, mới cho Trương Phi xuống đánh.

Mã Siêu nhận ra Trương Phi cầm giáo vẫy một cái, quân lui cả ra phía sau hơn tầm bắn của mũi tên. Trương Phi dàn quân xong, xông lại phía trước Mã Siêu mà hỏi:

- Mi đã thấy Trương Dực Ðức nước Yên chưa?

Siêu đáp:

- Như ta đời đời khanh tướng, nào có biết đứa thất phu đó là ai!

Phi đùng đùng nổi giận xông vào đánh, thế là hai cọp giao tranh, rung chuyển cả núi non, quân sĩ hai bên đều trợn mắt mà nhìn.

Ðánh cả trăm hiệp, chưa phân thẳng bại, Huyền Ðức liền đánh chiêng thu quân. Hai bên về trận địa nghỉ chốc lát rồi Trương Phi vứt luôn cả mão, chỉ buộc một chiếc khăn lên đầu, xông ra thách Mã Siêu đánh nữa. Mã Siêu cũng hăm hở nhảy ra, rỗi hai bên lại giao tranh hơn một trăm hiệp nữa, hai con ngựa đều mệt lừ mà hai tướng lại càng hăng hơn trước! Huyền Ðức lại đánh chiêng thu quân. Hai tướng lại về trận mình nghỉ.

Lúc đó đã về chiều, Huyền Ðức nói:

- Ðể sáng mai hãy đánh tiếp.

Trương Phi quyết liệt:

- Giết tôi, tôi cũng không về đâu! Hãy đốt đuốc lên cho tôi đánh.

Bên kia Mã Siêu cũng thay xong ngựa, chạy ra trước trận kêu lớn:

- Tên thất phu đâu, có dám đánh đêm không?

Phi giựt ngay con ngựa của Huyền Ðức phóng ra, giơ xà mâu hét:

- Phen này không bắt được mi, quyết không về trại!

Siêu cũng hô:

- Không giết được người thì ta cũng không về ải nữa.

Thế là quân hai bên lại hò reo vang trời dậy đất, trăm cây đuốc được đốt lên, hai hổ tướng lại xông vào nhau tranh thủ một còn một mất, dưới ánh đuốc chập chờn rồi lại lóe sáng, thực là một bức tranh hùng tráng tột cùng.

Ðang đánh Siêu nghĩ ra mặt mẹo, liền chạy, Phi đuổi theo thì Siêu ngầm rút cây trùy đồng bên mình mà vụt lại. Phi tuy đuổi mà vẫn đề phòng nên tránh kịp cây trùy nặng cả ngàn cân. Phi lại quay ngựa chạy về. Siêu lại đuổi theo, bất ngờ Phi bắn một phát, nhưng Siêu cũng nhanh như chớp tránh thoát.

Sau đó hai tướng tạm buông nhau ai về trận nấy.

Hôm sau Trương Phi sắp sửa ra đánh bỗng có tin quân sư tới.

Khổng Minh nói với Huyền Ðức:

- Cứ để Trương Phi đánh mãi với Mã Siêu, hai cọp ắt hỏng mất một. Lượng nghĩ được một cách khiến Mã Mạnh khỏi phải qui thuận chúa công.

Huyền Ðức nói:

- Quả thật ta rất mến yêu Mã Siêu, làm thế nào mà thâu phục?

Khổng Minh nói:

- Trương Lỗ đang muốn xưng Hán Minh vương. Mưu sĩ của y là Dương Tùng rất tham của đút. Vậy nên hối lộ Dương Tùng trước, đưa thư cho Trương Lỗ sau nói rằng: ta đánh Lưu Chương là báo thù cho Trương Lỗ đấy. Ta sẽ bảo tấu để phong cho Lỗ làm Hán Minh Vương. Như vậy Lỗ sẽ gọi Siêu về. Khi có lịnh triệt thoái, tôi sẽ có mẹo làm Siêu qui thuận.

Huyền Ðức y kế thi hành.Quả nhiên Lỗ gọi Siêu phải bãi binh về.

Siêu chưa chịu thì Lỗ lại sai sứ gọi về nữa. Siêu vẫn khăng khăng:

- Việc chưa xong chưa về

Dương Tùng bèn bảo Lỗ:

- Ý hắn muốn làm phản đó!

Lỗ hỏi phải lập kế gì?

Tùng nói:

- Vậy hạn cho Mã Siêu nội trong một tháng phải chiếm Tây Thục, lấy đầu Lưu Chương, đẩy lui quân Kinh Châu. Nếu xong thì thưởng, không thì ta sẽ giết.

Lỗ nghe lời, truyền cho Mã Siêu phải làm các việc trên.

Lúc đó, Lỗ lại nghe lời Dương Tùng cho Trương Vệ đi giữ chặt quan ải không cho quân Mã Siêu về.

Siêu tiến thoái lưỡng nan... Giữa lúc đó Khổng Minh toan từ biệt Huyền Ðức để đi chiêu dụ Mã Siêu Chợt có thư của Triệu Vân tiến cử một người mới hàng tên Lý Khôi tự Ðức Ngang.

Lý Khôi tình nuyện đi thuyết cho Siêu về hàng.

Khổng Minh bằng lòng, Lý Khôi đi ngay tới xin yết kiến Mã Siêu.

Nghe tên, Mã Siêu biết Lý Khôi đi làm biện sĩ, liền sai hai mươi quân đao phủ phục sẳn, hễ hô: chém! thì xông ra mà băm vằm Lý Khôi.

Lý Khôi được mời vào. Mã Siêu nạt:

- Người đến làm gì?

Khôi đáp:

- Làm thuyết khách.

Siêu nói:

- Thử nói ta nghe. Nghịch tai ta sẽ thử gươm.

Lý Khôi ung dung nói:

- Tướng quân với Tào Tháo đang có mối thù lớn, nhìn về Lũng Tây lại có hận bầm gan xé ruột.

Nay ở đây, trước mặt không đẩy lui được quân Kinh Châu, sau lưng không trị nổi Dương Tùng. Rõ ràng bốn bể không nhà, bơ vơ không chúa!

Mã Siêu nghe rồi thở dài.

Lý Khôi tiếp:

- Lưu Hoàng Thúc là bậc nhân nghĩa, còn đợi gì không theo người để trả thù cha lưu danh muôn thuở?

Siêu liền bằng lòng qui thuận. Huyền Ðức đích thân đi đón rước, đãi vào bậc thượng tân.

Huyền Ðức kéo binh đi đánh Thành Ðô. Mã Siêu nói:

- Chúa công khỏi mệt sức. Tôi xin đi khuyên dụ Lưu Chương hàng.

Huyền Ðức cả mừng. Mã Siêu đi tới Thành Ðô, mời Lưu Chương ra nói chuyện.

Siêu nói:

- Ta vốn thừa lệnh Trương Lỗ đi cứu Ích Châu này cho ông, không ngờ Dương Tùng dèm pha khiến Lỗ mưu hại ta. Nay ta theo Lưu Hoàng Thúc rồi, thiết nghĩ ông cũng nên qui hàng cho dân khỏi khổ. Nếu không nghe, ta đánh thành liền!

Lưu Chương sợ quá, ngã ngất trên mặt thành. Các quan xúm vào cứu.

Chương tỉnh lại, mếu máo:

- Hối sao kịp nữa! Thôi thì đầu hàng để cứu trăm họ.

Mọi người đều sa nước mắt. Tiêu Chu vốn có tài xem thiên văn nói:

- Lời chúa công thích hợp ý Trời.

Hôm sau lại có quân báo:

- Lưu Hoàng Thúc sai Giản Ung tới.

Chương cho vào, Giản Ung ngồi xe có vẽ ngạo nghễ.Một người chợt tuốt gươm, mắng rằng:

- Ðồ tiểu nhân đắc chí, ngươi dám khinh khi mọi người nước Thục này chăng?

Giản Ung vội vã xuống xe xin lỗi.

Thì ra người đó là Tần Bật.

Sau đó cả hai cùng vào ra mắt Lưu Chương.

Giản Ung nói rõ Huyền Ðức không có ý gì làm hại Lưu Chương cả, Chương mới vui vẻ nhận qui hàng.

Hôm sau Lưu Chương mang ấn thụ, sổ sách ra khỏi thành, Huyền Ðức ra ngoài trại đón, ứa nước mắt mà rằng:

- Chẳng qua vì sự vạn bắt đắc dĩ mà thôi!

Hai người cùng vào dinh, trăm họ nghinh đón dọc đường. Các quan vào lạy mừng, duy có Hoàng Quyền, Lưu Ba không tới.

Huyền Ðức không giận, lại còn ra lịnh ai cư phạm tới hai người này sẽ bị tội.

Hai người này cảm đức mới chịu qui hàng.

Sau đó, bàn với Khổng Minh, Huyền Ðức phong cho Lưu Chương làm Chấn Uy tướng quân, được đưa hết gia quyến, gia thuộc của cải riêng sang hết Nam Quận ở. Rồi Huyền Ðức tự lãnh chức Ích Châu Mục.

Các quan đều được ân thưởng khắp lượt. Lại sai sứ đem gấm vóc, vàng bạc sang Kinh Châu ban cho Vân Trường. Lại truyền khao quân, mở kho lấy lương thực phân phát cho trăm họ, ruộng đất quanh Thành Ðô lại toan đem phân chia cho các quan, nhưng Triệu Vân ngăn cản bảo nên trả lại cho dân, Huyền Ðức nghe theo.

Gia Cát quân sư lại định luật trị nước, trước đây Lưu Chương uy vũ không nghiêm, nay luật lệ được chấn chỉnh lại, các châu huyện đều được bình định.

Một bữa, chợt có Quan Bình từ Kinh Châu tới trình với Huyền Ðức:

- Ba cháu nghe đồn Mã Mạnh Khởi võ nghệ tuyệt luân nên muốn thử tài cùng Mạnh Khởi, xin Bá phụ cho phép.

Huyền Ðức lo ngại, bàn với Khổng Minh.

- Khổng Minh nói:

- Không sao đâu. Ðể tôi phúc thư cho Vân Trường là mọi sự đều êm.

Nói rồi viết thư, đưa cho Quan Bình đem về.

Vân Trường mở thư ra xem, đại ý nói:

- Mạnh Khởi hùng kiệt thực, nhưng chẳng qua như Kính Bố, Bành Việt mà thôi. Còn như đọ sức thì có thể đọ với Trương Dực Ðức, chớ làm sao sánh với ông Râu đẹp (Mỹ Nhiệm Công) được?

Vân Trường cười rồi xếp việc định so tài với Mã Siêu lại.

Nói về Tôn Quyền nghe tin Huyền Ðức đã lấy Tây Xuyên bèn triệu các quan vào bàn luận về việc đòi Kinh Châu.

Trương Chiêu thưa:

- Tôi có kế này khiến Huyền Ðức hai tay phải dâng Kinh Châu lai cho Chúa Công.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx