Trương Chiêu nói tiếp:
- Hiện có anh Khổng Minh là Gia Cát Cẩn làm quan ở đây. Chúa công cứ cho bắt cả nhà Cẩn hạ ngục rồi sai Cẩn đi nói với em y đòi Lưu Bị trả Kinh Châu, nếu không sẽ lụy cả họ. Khổng Minh vì tình máu mủ sẽ phải nói cho kỳ được.
Tôn Quyền nói:
- Gia Cát Cẩn là người đáng quí trọng, đời nào ta làm việc này!
Trương Chiêu thưa:
- Thì chúa công bảo Cẩn đây chỉ là mẹo mà thôi, tất Cẩn sẽ an tâm.
Lúc đó Tôn Quyền mới giả vờ tống giam cả nhà Gia Cát Cẩn, rồi viết thư cho Cẩn mang vào Tây Xuyên. Tới Thành Ðô, nhờ người báo với Huyền Ðức và Khổng Minh.
Khổng Minh nói với Huyền Ðức:
- Anh tôi sang là đòi lại Kinh Châu đấy. Rồi ghé tai Huyền Ðức bảo cứ nói... như vầy, như vầy.
Sau đó Khổng Minh ra nghinh đón Gia Các Cẩn đưa về công quán.
Cẩn khóc òa lên. Khổng Minh lật đật hỏi han.
Cẩn nói:
- Cả nhà ta nguy rồi, em ơi... Rồi đem hết việc cả nhà bị giam kể lại.
Khổng Minh nói:
- Thôi anh chớ lo, em sẽ có kế trao trả lại Kinh Châu.
Cẩn mừng rỡ, yết kiến Huyền Ðức, dâng thư Tôn Quyền lên.
Huyền Ðức xem rồi nổi giận nói:
- Tôn Quyền đã gả em gái cho ta, lại nhân lúc ta đi vắng bắt vợ ta về, Ta sắp đem quân đi hỏi tội y thì y lại còn dám đòi Kinh Châu nữa sao?
Khổng Minh khóc rằng:
- Cả nhà tôi sống chết nơi tay chúa công. Xin chúa công nghĩ lại mà trả Kinh Châu cho tôi được vẹn tình máu mủ.
Huyền Ðức liền viết thư cho Vân Trường dạy trả lại ba quận Trường Sa, Linh Lăng và Quế Dương.
Viết xong trao cho Cẩn mà rằng:
Tiên sinh đưa thư cho em ta rồi lựa lời mà nói. Hắn tánh nóng như lửa, ta cũng còn phải sợ đấy!
Cẩn được thư liền lên đường sang Kinh Châu đưa thư lên Vân Trường xem.
Vân Trường xem xong, biến sắc mặt mà rằng:
- Ta kết nghĩa với anh ta là để khuông phò nhà Hớn. Kinh Châu là đất Hớn. Dù anh ta có thư, ta cũng không trả đâu?
Cẩn nói:
- Cả nhà tôi đều bị bắt giam, nay tướng quân không trả, tất bị giết hết. Nói xong lăn ra khóc...
Vân Trường lại nói:
- Ðây là quỉ kế Ngô Hầu, lừa ta sao được!
Nói rồi lui vào, không tiep Cẩn nữa.
Cẩn đành lủi thủi trở về trình hết mọi việc lên Tôn Quyền.
Tôn Quyền thở dài mà rằng:
- Tử Du vì ta mà đi lại khó nhọc, vẫn không xong việc chắc đây lại là mẹo lừa dối của Không Minh rồi!
Sau đó Quyền nghĩ ra một cách là Huyền Ðức đã trả 3 quận thì cứ cho người đi trấn nhậm xem sao.
Mấy hôm sau, các người này về thưa:
- Quan Võ không cho trấn nhậm và đuổi chúng tôi về hết!
Mấy hôm sau, Lỗ Túc lại nghĩ ra một kế, trình với Tôn Quyền:
- Nay tôi đang đóng binh ở Lục Khẩu, nên sai người mời Vân Trường qua phó hội. Y sang, tôi sẽ dùng lời hơn lẽ thiệt bảo y trả lại đất. Nếu y không nghe, tôi sẽ cho đao phủ ra đao giết luôn. Còn y không sang, tôi cũng tình nguyện đi đánh mà lấy cho được Kinh Châu.
Quyền chấp thuận.
Túc trở về Lục Khâu, gọi Lã Mông, Cam Ninh vào bàn, bày tiệc yến nơi Lâm Giang Ðình, rồi sai mang thư đi mời Vân Trường.
Vân Trường xem thư nói ngay:
- Tử Kính có lòng tốt, vậy mai ta sẽ sang ngay.
Sứ giả bái từ ra về. Quan Bình vội hỏi:
- Chắc chẳng phải Lỗ Túc có lòng tốt đâu! Cha đi làm gì?
Vân Trường cười nói:
- Ta không lạ gì đâu, Lỗ Túc mời ta sang là đòi Kinh Châu đó.Tuy nhiên, ta sẽ chỉ một đao, một thuyền tới dự xem có ai dám đến gần ta không?
Mã Lương khuyên:
- Dù sao cũng xin tướng quân tự bảo trọng, chớ quá khinh xuất.
Vân Trường mới bằng lòng dùng mười thuyền nhẹ, 500 quân thiện thủy ẩn bên trong, phòng nếu có hiệu cờ của Vân Trường ở bờ bên này thì hãy sang cứu ứng.
Lỗ Túc được tin Vân Trường nhận lời, bèn bàn định với Lã. Nếu Vân Trường đem theo nhiều quân mã thì nhất tề đổ ra đánh, nếu không cứ y kế cũ, phục đao phủ ở bàn tiệc, khi ra hiệu thì cứ nhẩy vào mà giết.
Hôm sau quá giờ thìn, trên sông có một chiếc thuyền xuất hiện. Thủy thủ chỉ có vài người, bên trên có lá cờ thêu chữ Quan phất phới. Vân Trường khăn xanh, áo bào lục ngồi ở giữa, có Chu Thương và tám chín người khoanh tay đứng hầu.
Lỗ Túc tiếp đón Vân Trường vào đình, thi lễ xong hai bên ngồi vào tiệc uống rượu.
Rượu nửa chừng Lỗ Túc nói:
- Túc một lời, mong Quân Hầu nghe cho. Số là trước đây việc Hoàng thúc mượn đất Kinh Châu tạm trú có cả tôi bảo lãnh với chúa công tôi. Hoàng thúc hẹn lấy được Tây Xuyên sẽ trả. Nay Tây Xuyên đã lấy rồi mà chưa chịu trả Kinh Châu, chẳng là thất tín hay sao?
Vân Trường cười gạt đáp:
- Ðó là việc quốc gia, chẳng nên bàn ở tiệc vui này!
Túc lại thưa:
- Dĩ chỉ khi Hoàng thúc dạy trả ba quận, ngài cũng không trả, e như vậy không xuôi?
Ván Trường đáp:
- Trận Ô Lâm, anh tôi xông pha cực khổ, hết sức diệt thù, chẳng lẽ không cho mảnh đất làm công! Té ra túc hạ gọi tôi sang uống rượu là để đòi đất sao?
Lỗ Túc lại đem lời hơn lẽ thiệt ra nói, Vân Trường thoái thác:
- Ðó là việc của anh tôi, tôi không can dự tới!
Chu Thương đứng hầu sau lưng Vân Trường đột nhiên nói:
- Trong thiên hạ, ai có đức thời giữ! Ðâu phải của Ðông Ngô mà đòi!
Vân Trường tức thời sa sầm nét mặt, giật cây đao ở trong tay Chu Thương mà mắng Chu Thương:
- Việc quốc gia, sao mi dám nói leo!. Cút ngay ra ngoài kia! Thế là Chu Thương ra ngoài, phất cờ làm hiệu, Quan Bình ở bên kia sông lập tức dẫn mười chiếc thuyền sang tiếp ứng.
Trong bàn tiệc, Vân Trường giả vờ say rượu, một tay cặp đao. Một tay nắm chặt tay Lỗ Túc từ tạ rằng:
- Xin đa tạ về bữa tiệc vui hôm nay. Ðể mai kia tôi sẽ mời Ngài sang Kinh Châu cùng họp tiếp.
Nói rồi nắm tay Lỗ Túc mà đi ra phía bờ sông. Lỗ Túc bạt cả hồn vía, cứ phải đi theo.
Lã Mông, Cam Ninh muốn xông lại sợ cho tánh mạng của Lỗ Túc nên đành phải bó tay.
Tới thuyền, Vân Trường mới bỏ tay Lỗ Túc ra, thuyền Vân Trường lập tức rời bến, lướt đi như gió, Lỗ Túc và tướng sĩ Ðông Ngô cứ ngây người ra mà ngó theo!
Tơn Quyen được tin mưu kế bất thành, toan cử binh đi đánh Kinh Châu. Chợt có tin Tào Tháo khởi đại binh lăm le đánh Giang Nam nên chẳng dám xuất quân nữa.
Lúc đó Tao Tháo ở Hứa Ðô toan đi đánh Giang Nam, nhưng có quan Tham Quân Phó Cán ngăn cản nên tạm thời bãi cuộc Nam chinh, lại lo chấn chỉnh việc nước, mở trường học, ưu đãi bọn học trò văn sĩ.
Một số các quan bàn luận tôn Tào Tháo lên chức Ngụy trang.
Tuân Du can ngăn.Việc này Tào Tháo nghe được, nói rằng:
Chắc lão muốn đi theo Tuân Húc đây. Tuân Du sau đó phát bịnh nặng rồi chết. Tháo cho chôn cắt long trọng:
Một bữa Tháo vào cung hỏi vua, lúc đó đang ngồi bên Phục Hậu:
- Tôn Quyền, Lưu Bị làm loạn, bệ hạ nghĩ sao?
Vua đáp: - Mọi việc đó tùy Ngụy công định liệu.
Tháo nói:
- Bệ hạ nói vậy, ngưi ta chẳng cho là tôi chuyên quyền sao?
Vua nói:
- Ngụy công phò tôi thì may lắm, bằng không cũng xin khoan dung.
Tháo lại lui ra.
Có kẻ tâu vua: - Gần đây có tin Tháo muốn làm Ngụy vương, ắt chẳng bao lâu sẽ tiếm ngôi.
Vua và hoàng hậu đều khóc. Sau đó Phục Hậu nói:
- Cha thiếp có lòng muốn trừ Tào Tháo đã lâu.Để thiếp viết thư nhờ người lo mà trừ hắn.
Bèn triệu kẻ thân tín 1à Mục Thuận vào sau bình phong rồi vua và hoàng hậu đều khóc mà đem việc ra nhờ Thuận, Thuận dập đầu xin lãnh mạng.
Hoàng hậu bèn viết thư trao cho Thuận, Thuận giấu vào trong búi tóc, đội mão kín rồi tới nhà Phục Hoàn trao thư. Phục Hoàn đem rồi bàn với Thuận phải gọi cả Tôn Quyền, Lưu Bị cùng khởi binh và trong ngoài cùng đánh mới nên việc.
Bàn xong, Phục Hoàng liền viết thư phúc đáp cho Thuận mang.
về trao Phức Hậu, Thuận lại giấu thư vào búi tóc rồi vào cung.
Không ngờ có kẻ mách Tào Tháo, Tháo ra cửa cung chặn Thuận lại hỏi:
Ai tâu?
- Thưa đi tìm thấy thuốc cho hoàng hậu.
Tháo hỏi: Thầy đâu? Bẩm tới sau
. Tháo cho lục xét khắp người Thuận mà chẳng thấy chi, liỀn cho đi. Nào ngờ một cơn gió làm bay chiếc mão Thuận đội. Tào Tháo cho lấy mão xem kỹ cũng không có chi, bèn cho lại Thuận. Thuận đội mão
lên đầu, đội đi đội lại có vẻ cẩn thận nên Tháo nghi ngờ cho khám trên đầu Thuận thì tìm ra bức thư của Phục Hoàn.
Tháo giận lắm, giam Thuận lại tra khảo rồi ngay đêm đem giáp binh vây nhà Phục Hoàng bắt hết ba họ nhà Phục Hậu.
Sáng hôm sau, Tháo sai cầm cờ tiết vào cung, thu lại ấn tín của hoàng hậu.
Lúc đó có mặt Hiến Ðế, Hiến Ðế vội hỏi việc chi thì Khích Lự cầm cờ Tiết tâu:
- Vâng mạng Ngụy Công, thâu ấn tín hoàng hậu.
Vua biết việc bại lộ, thất kinh hồn vía. Phục Hậu trốn vào sau điện, giữa hai lần vách.
Lát sau Thượng Thư lệnh Hoa Hâm kéo năm trăm giáp binh vào tìm hoàng hậu, xô các cửa, tìm khắp nơi, tới chỗ hai bức vách thì bắt được. Chính Hâm túm đầu hoàng hậu kéo ra!
Phục Hậu kêu xin tha mạng! Hoa Hâm cứ điệu Phục Hậu ra ngoài điện. Vua níu lấy Hậu mà khóc, Hâm giục:
- Ngụy công đang đợi, xin đi mau.
Hiện Ðế đập tay vào ngực, khóc thảm thiết, rồi nói với Khích Lự còn đứng đây:
- Khích công, trong thiên hạ sao lại còn có việc thế này được!
Tả hữu liền đỡ vua vào cung.
Phục Hậu được đưa tới trước mặt Tào Tháo, Tháo mắng:
- Ta lấy lòng tử tế đãi chúng mày, mà chúng mày mưu hại ta. Ta không giết chúng mày, chúng mày sẽ giết ta!
Nói rồi thét tả hữu lấy gậy đánh kỳ chết. Lại cho vào cung bắt hai hoàng tử do Phục Hậu sinh, phục thuốc độc cho chết nốt. Ba họ nhà Phục Hoàn, Mục Thuận cũng đều bị đưa ra chợ chém, ai nấy kinh hãi.
Hiến Ðế thì nằm liệt mấy ngày liền, không ăn uống.
Tháo bèn vào cung tâu rằng:
- Xin bệ hạ đừng phiền, thần không có lòng dạ nào. Con gái thần hiện là quí nhân của bệ hạ, tánh tình hiền thục, nên lập làm chánh cung.
Vua chỉ còn biết tuân lịnh, sách lập Tào Quí Nhiễm làm chánh cung hoàng hậu. Triều thần chỉ biết im lặng. Thế là uy thế của Tháo ngày càng lớn.
Ít ngày sau, Hạ Hầu Ðôn về tới kinh. Tháo liền bàn việc chinh phạt, Ðôn bàn:
- Ngô Thục chưa dễ đánh ngay. Nay hãy đánh Trương Lỗ để chiếm Hán Trung, sau đó đánh Thục.
Tháo gật đầu, cho quân đánh Hán Trung.
@by txiuqw4