Từ Quáng qua sông Hán Thủy đóng trại, không nghe Vương Bình can ngăn.
Huỳnh Trung hay tin, thưa với Huyền Ðức xin dẫn quân đánh Tào Tháo.
Ðức chấp thuận. Huỳnh Trung nói với Triệu Vân:
-Từ Quáng ỷ sức mạnh. Ta không thèm đánh, để lúc chúng mệt mỏi, ta đánh một trận xem sức chúng ra
sao?
Hôm sau, Quáng đến khiêu chiến. Quân Thục vẫn án binh bất động. Từ Quáng hạ lệnh bắn bừa vào trại.
Huỳnh Trung cười, nói với Triệu Vân:
-Từ Quáng muốn rút binh về. Vậy, đã đến lúc ta ra quân!
Lát sau, đội hậu quân của Quáng di động. Triệu Vân và Huỳnh Trung tung quân ra. Hai bên đánh úp lại.
Quáng đại bại. Binh lính bỏ chạy, té xuống sông chết như rạ.
Từ Quáng cố thoát được thân, về trách Vương Bình:
-Sao binh ta lâm nguy, ngươi không cứu?
Bình đáp:
-Nếu cứu ông, trại tôi sẽ nguy theo. Tôi can ông,ông không nghe, còn trách gì?
Từ Quáng cả giận, muốn giết Vương Bình.
Ðêm ấy, Bình tức tối nổi lửa đốt hết doanh trại, rồi dẫn quân về hàng Huyền Ðức.
Huyền Ðức mừng, nói:
-Ta được tướng quân thì lấy Hán Trung như chơi.
Từ Quáng vội trở về thưa với Tào Tháo là Vương Bình làm phản, đầu hàng Lưu Bị rồi.
Tào Tháo giận lắm, đích thân đến lấy lại doanh trại.
Triệu Vân sợ quân sĩ ít nên rút qua phía Tây sông Hán Thuỷ đóng trại.
Huyền Ðức đi quan sát địa thế với Khổng Minh, rồi sai Triệu Vân đóng tại khoảng đất nổi lên ở giữa sông
Hán Thủy, dặn kỹ:
-Hễ nửa đêm, nghe tiếng pháo nổ, thì cứ la ó mà không đánh.
Triệu Vân tuân lệnh. Qua hôm sau, binh Tào đến khiêu chiến, nhưng không thấy một tên lính Thục, bèn lui
về.
Ðêm đến, lối canh ba, Khổng Minh thấy trại Tào an giấc, bèn đốt pháo. Triệu Vân khiến quân lính la ó. Tào
thất kinh, tưởng quân Thục tới cướp trại; nhưng khi kéo ra thì chàng thấy gì... Cả đêm Tào không ngủ mà
cứ như thế ba đêm liền. Sợ hãi, Tào lui binh lại 10 dặm.
Khổng Minh cười:
-Tào đã sa vào quỉ kế của ta. Nói xong, truyền quân sĩ qua bên kia sông Hán Thủy đóng trại.
Thấy thế, Tào sinh nghi. Hôm sau, hai bên đều kéo binh dàn trận.
Tào chỉ Huyền Ðức nói:
-Ngươi là tên phản bạn, sao dám xâm lăng HánTrung của ta.
Huyền Ðức nói:
-Mi là đứa gian thần, đã giết mẫu hậu, còn tự xưng là Ngụy Vương, để đoạt cơ nghiệp nhà Hán. Ta dung
ngươi sao được.
Hai bên giao chiến!
Tào ra lịnh:
-Ai bắt được Lưu Bị thì được làm chúa đất Tây Xuyên. Ba quân hô lớn, xông trận.
Binh Thục nhắm sông Hán Thủy chạy dài, bỏ hết binh khí, doanh trại. Quân Tào đua nhau thu lượm.
Tào thâu quân lại. Chư tướng hỏi Tào:
-Chúng tôi đang cố bắt Lưu Bị, sao đại Vương lại lui binh.
Tào nói:
-Ta thấy binh Thục đóng trại quay mặt xuống sông. Ðó là điều đáng nghi, lại chạy bỏ ngựa và nhiều binh
khí. Ðây là hai điều đáng nghi lắm đó. Nói rồi truyền lịnh:
-Phải tức tốc thu binh, kẻ nào còn tiếc lấy vật gì ta chém đầu.
Tào vừa lui binh thì Khổng Minh ra hiệu Huyền Ðức lãnh trung quân, Huỳnh Trung lãnh tả quân, Triệu Vân
hữu quân áp đến.
Binh Tào bỏ chạy.
Tào truyền quân sĩ về Nam Trịnh. Chạy được một quãng thì gặp Trương Phi và Ngụy Diên, lập tức kéo
quân lên Nam Trịnh. Lúc Tào chạy về thì Nam Trịnh đã mất rồi, bèn khiến quân chạy về Dương Bình.
Quân Huyền Ðức vào Nam Trịnh an dân xong, bèn hỏi Khổng Minh:
-Sao Tào Tháo bại binh nhanh thế.
Khổng Minh thưa:
-Tào tuy dụng binh hay, nhưng đa nghi nên bị bại. Vậy nên tôi dùng nghi binh mà đánh nó.
Huyền Ðức nói:
-Nay Tào đã về Dương Bình Quan thì thế của nó đã có rồi. Vậy phải đuổi nó đi chứ?
Khổng Minh thưa:
-Tôi đã chuẩn bị! Nói xong sai Trương Phi và Ngụy Diên đi chận đường vận lương của Tào, khiến Huỳnh
Trung và Triệu Vân đi nổi lửa đốt núi.
Tào Tháo sai quân đi thám thính, được tin báo:
-Binh Thục đã kéo đến ngăn nơi hiểm yếu, đốt rừng núi. Sau đó. Tháo lại được tin:
-Trương Phi, Ngụy Diên đón đường cướp lương.
Tào thất kinh sai Hứa Chữ đi hộ tống Giải Lương Quan.
Giải Lương Quan được Hứa Chữ hộ tống mừng rỡ nói:
- Nếu không có ông theo thì lương thảo sẽ mất hết. Nói xong truyền quân lấy ít rượu thịt dâng Hứa Chữ.
Hứa Chữ trong lúc say sưa, nói:
-Trương Phi, Ngụy Diên là những kẻ bất tài, nếu tôi gặp ắt chỉ một đao là chúng rụng đầu.
Giải Lương Quan nghe nói phục lăn.
Khi qua tới Bao Châu trời gần tối. Hứa Chữ thúc quân đi mau, Giải Lương Quan can:
-Trời gần tối, đường hiểm trở, nên hoãn binh.
Hứa Chữ cả giận:
- Ta sức cự muôn người, binh Thục là lũ chuột có chi phải sợ.
Ði được nửa đường, bỗng có pháo nổ, rồi thấy Trương Phi xông ra. Tay cầm xà mâu, hét như sấm.
Hứa Chữ thất kinh, giục ngựa đến đánh, bị Trương Phi đâm trúng bả vai lăn nhào. Quân sĩ vội khiêng Hứa
Chữ về. Còn xe lương thực bỏ chạy tán loạn.
Trương Phi không thèm rượt theo, đoạt hết lương thực đem về.
Hứa Chữ được Tào Tháo khiến lấy thuốc băng bó, rồi tiến binh đánh quân Thục.
Huyền Ðức thấy Tào Tháo tới liền dẫn binh ra cự địch cùng với Lưu Phong.
Tào thấy vậy mắng:
-Cái thằng bán dép, sai cái thằng con giả ra múa may. Nếu thằng con râu vàng của ta ra nó sẽ bầm nát
thằng con giả của mi.
Lưu Phong nghe nói, tức lắm, xông tới đánh mạnh.
Tào sai Từ Quáng ra cự. Phong đánh một hồi, rồi trở lui. Mạnh Ðạt nhào tới. Một lát sau, hậu quân Tào
bỗng dấy động. Tào nghi có binh phục liền thâu quân.
Khổng Minh ra lệnh đuổi theo. Quân Tào Tháo đạp lên nhau chết như rạ.
Tào Tháo chạy đến Dương Bình Quan mới dám nghĩ yên. Binh Phục bèn nổi lửa bên phía Ðông, la ó bên
phía Tây thành. Tào Tháo sợ quá bỏ cả Dương Bình Quan mà chạy.
Ðang chạy gặp Trương Phi đón đường, phía sau lại có Triệu Vân rượt đến. Rồi Huỳnh Trung dẫn quân từ
Bao Châu nhào tới một lượt.
Tào hoảng chạy, áo mão tơi bời.
Còn đang sợ sệt, bỗng một đạo binh từ xa kéo đến, Tào thất kinh:
-Binh Thục đâu mà đông vậy? Nhìn kỷ thì ra binh của Tào Chương, con thứ Tào Tháo, hiệu Tử Vân, sức
mạnh vô song.
Tào thường nói:
-Ngươi là đứa con dõng phu, đâu phải người tài.
Tào Chương đáp:
-Làm trai phải như Vệ Khanh, Hoắc Quang lập công trên yên ngựa, cứ bo ho thư loại nho sĩ, đọc sách tối
ngày, làm được việc gì.
Năm Kiến An thứ 26 có Ô Hườn làm phản, Tào sai Chương đi dẹp giặc. Dẹp yên giặc, nghe tin Tào Tháo
bại trận, đến cứu.
Tào Tháo thấy Tào Chương kéo binh đến cả mừng. nói:
-Có thằng con râu vàng của ta đến thì Lưu Bị sẽ chết. Bèn khiến Tào Chương đóng nới Tà Cốc mà cự
địch.
Huyền Ðức thấy Tào Chương thì sai Lưu Phong và Mạnh Ðạt ra cự.
Lưu Phong đánh một vài hiệp, chống không nổi, bỏ chạy. Mạnh Ðạt lên tiếp ứng. Ðằng sau, quân Mã Siêu,
Ngô Lan đánh một lượt, binh Tào đại bại.
Ngô Lan lại gặp Tào Chương. Hai bên giao chiến.
Tào Chương chém Ngô Lan nhào xuống ngựa. Ba quân hổn chiến. Tào liệu thế không xong, rút binh, đồn
trú tại Tà Cốc, ý muốn tan binh, nhưng bị Mã Siêu ngăn đánh. Chống không nổi, lui không xong, bỗng quân
sĩ đem dâng tô cháo có gân gà, Tào Tháo nhân đó như kẻ mê sảng. Lại gặp Hạ Hầu Ðôn tới xin khẩu hiệu.
Tào bèn luôn miệng:
-Gân gà! Gân gà!
Hạ Hầu Ðôn tưởng thật, cho ba quân khẩu hiệu " gân gà ".
Khi đó Dương Tu nghe truyền tiếng " gân gà" bèn truyền quân trở về. Chuyện đến tai Hạ Hầu Ðôn.
Ðôn thất kinh hỏi Tu:
-Tại sao ông có ý đó?
Tu nói:
-Khẩu hiệu "gân gà" báo hiệu Ðại Vương sẽ trở về vì gân gà ăn thì vô vị, bỏ thì uổng. Nay tới thì không
thắng nổi, mà lui thì sợ người chê cười. Ở đây vô ích, thà rút còn hơn!
Hạ Hầu Ðôn nghe nói khen thầm, bèn truyền lịnh lui binh.
Ðêm ấy Tào Tháo lo đến mất ngủ, bèn đích thân đi tuần tứ phía, đến trại Hầu Ðôn thấy quân tình như thế,
bèn hỏi:
-Tại sao lại có ý ấy?
Ðôn thuật lại lời Dương Tu. Tào khâm phục, song lại ghét nên đòi Dương Tu đến hỏi, Tu trả lời như thế.
Tào nạt lớn:
-Ngươi đã dùng lời lẽ làm xao động ba quân, tội đáng chém! Nói xong truyền chém đầu Dương Tu.
Nguyên khi xưa, Tào còn làm thừa tướng, sai lập sở hoa viên. Khi xong, Tào viết chữ "Hoạt" nơi cửa.
Không ai tỏ ý gì chỉ có Dương Tu nói:
-Chữ Hoạt viết ngay cửa. Cửa là môn, thêm chữ Hoạt là cửa rộng, Thừa Tướng có ý chê cửa hơi rộng.
Thợ sửa lại. Tào đến thăm, ngạc nhiên hỏi:
-Ai biết được ý ta?
Thọ đáp:
- Quan Dương Tu. Tào Tháo nghe qua có ý ghét, song giả bộ vui mà khen.
Tào Tháo vốn đa nghi sợ bị thích khánh nên thường dặn kẻ hầu:
-Lúc ngủ, ta hay mơ thấy giết người, bọn bây chớ lại gần.
Ðêm kia, đang ngủ, làm rớt mền, tên quân lượm lên đắp lại, Tào Tháo liền vung gươm chém chết, rồi leo
lên ngủ lại, khi thức giấc giả đò quát lớn:
-Ai đã giết kẻ hầu cận của ta?
Mấy người biết chuyện cứ ngay tình mà kể hết, Tào khóc rống, dạy chôn cất tử tế. Ai cũng tin Thao nằm
mơ thấy giết người, duy có Dương Tu là rõ ý Tào. Ðến khi chôn, Tu chỉ hòm nói:
-Không phải Thừa Tướng chiêm bao, nhưng thiệt ngươi chiêm bao mà ra. Tào biết thế càng ghét Tu hơn.
Con thứ Tào là Tào Thực lại ưa Dương Tu. Nhân vụ Tào Tháo định lập thế tử.
Tào Phi nghe được, lén thương nghị cùng Ngô Chất nhưng sợ người ngoài biết bèn giấu Ngô Chất vào cái
thùng lớn, giả thùng đựng lụa.
Dương Tu biết, tâu vời Tào xin đem quân rình bắt. Phi sợ lậu bèn bưng vô thùng khác. Quân lính khám thấy
toàn lụa. Tào sinh nghi Dương Tu là kẻ gièm xiểm để cha con sát hại nhau, lại càng sinh ghét Tu.
Muốn thử Tào Phi và Tào Thực, Tào Tháo sai hai người vào bảo, rồi lại sai người ra cửa Nghiệp Thành
chận không cho vào. Phi thấy vậy trở về.
Tào Thực thấy thế đến hỏi Dương Tu.
Dương Tu nói:
-Ngài vâng lệnh Ngụy vương. Ai ngăn cản thì chém.
Tào Thực nghe lời đến cửa quả gặp quân cản lại, bèn nói:
-Ta vâng lệnh Ngụy Vương lại, sao ngươi dám cản. Nói xong chém đi.
Tào Tháo thấy vậy khen Tào Thực ngoan. Nhưng khi biết chuyện Dương Tu bày mưu thì ghét luôn Tào
Thực.
Nay, nhân vụ "gân gà" mà giết Dương Tu để tướng sĩ khỏi hoang mang. Sau đó, truyền lệnh ngày mai tan
binh.
Rạng ngày binh Tào Tháo vừa ra khỏi Tà Cốc thì gặp quân của Ngụy Diên đón đầu, bèn sai Bàng Ðức ra
đánh.
Hai tướng đang lâm trận thì trại của Tào lửa dậy, có kẻ thưa:
-Mã Siêu đem quân đoạt trại.
Tháo ra lệnh tiến tới. Ngụy Diên giả vờ bỏ chạy.
Tào Tháo truyền quân trở lại đánh Mã Siêu.
Khi đang xem hai bên giao chiến, bỗng có đạo binh kéo tới. Tào Tháo toan chạy xuống thì Ngụy Diên đã la
lớn:
-Hãy mau xuống ngựa. Nói xong, giục ngựa tiến tới chém đầu Tào Tháo, Bàng Ðức la lên:
-Chớ có hại Chúa ta!
Nói xong phò Tào Tháo mà chạy.
Về đến trại, coi lại, Tào Tháo thấy mũi tên trúng miệng, làm gãy 2 răng cửa.
Tào cho mời lương y lại chữa. Lúc đang nằm trong xe, bỗng có quân báo:
-Trên núi Tà Cốc có lửa cháy, quân Thục đang rượt theo. Binh Tào nghe nói thất kinh, khiếp đảm.
@by txiuqw4