Tào Tháo lui về Tà Cốc, Khổng Minh biết Tào sắp bỏ Hán Trung nên sai Mã Siêu đánh phá hoài. Vì thế
Tào ở lâu không được. Còn ba quân thì măt hết tinh thần.
Binh Tào Tháo chạy, hai bên lửa cháy, binh Mã Siêu rượt theo.
Tào hối quân chạy mau, đến Kinh Triệu mới an lòng.
Huyền Ðức thấy Tào bỏ Hán Trung, bèn sai Lưu Phong, Mạnh Ðạt, Vương Bình đi chiếm các quận.
Các quận nghe tin Tào bỏ chạy liền vội đầu hàng.
Lấy xong Hán Trung, ai nấy đều vui vẻ nên muốn tôn Huyền Ðức lên ngôi hoàng đế.
Khổng Minh liền dắt bọn Pháp Chánh vào, thưa rằng:
- Nay Tào Tháo chuyên quyền, bá tánh không chúa, chúa công nhân đức trải khắp thiên hạ, nay lại được cả
Lưỡng
Xuyên, vậy nên theo mệnh trời, thuận lòng người mà lên ngôi hoàng đế.
Huyền Ðức nói:
- Ta tuy là hoàng tộc, song cũng là đạo tôi con, làm thế hóa ra phản Hán chăng?
Khổng Minh nói:
- Nay thiên hạ phân tán, ai ai cũng muốn tìm minh chúa mà thờ. Nếu chúa công e ngại như vậy sợ phụ lòng
người.
Chư tướng lại thưa:
- Nếu Chúa công thối thác e lòng người phân ly.
Khổng Minh thưa:
- Chúa công thường lấy nghĩa làm gốc.Nay đã có đất Kinh Châu và Lưỡng Xuyên thì nên xưng làm Hán
Trung Vương đã, sau sẽ tính.
Huyền Ðức nói:
- Các ngươi muốn tôn ta làm Hán Trung Vương; nhưng không có chiếu thiên tử thì khác chi tiếm ngôi. Ðây
là điều không nên.
Khổng Minh thưa:
- Chúa công phải tòng quyền chứ!
Trương Phi vùng kêu lớn:
- Nhưng kẻ khác họ, mà còn muốn làm vua, huống chi đại ca là tông phái nhà Hán!
Khổng Minh lại nói:
- Xin ngài hãy tòng quyền mà tức vì Hán Trung Vương, rồi hãy làm chiếu dâng lên thiên tử.
Huyền Ðức từ chối mãi không được đành phải lên ngôi.
Năm Kiến An thứ 24, lập đàn Miêu Dương, nhi trượng đầy đủ quần thần đứng hầu, Hứa Trịnh, Pháp Chánh
thỉnh Huyền Ðức đăng đàn, dâng áo mão, đai ấn xong, Huyền Ðức xưng hiệu Hán Trung Vương.
Con Huyền Ðức là Lưu Thiện (tức á Ðẩu) lập làm thế tử, phong Hứa Trịnh làm Thái phó, Pháp Chánh làm
Thông Thư lịnh, Gia Cát Lượng làm quân sư, Vân Trường, Trương Phi, Triệu Vân, Huỳnh Trung, Mã Siêu
làm ngũ hổ đại tướng. Phong Ngụy Diên làm Hán Trung thái thú, còn kỳ dư chư tướng đều luận công, phong
tước.
Sau khi lên ngôi, Huyền Ðức sai người về Hứa Ðô dâng biểu chương.
Tào Tháo đang ở Nghiệp Quân nghe tin cả giận nói rằng:
- Cái thằng bán dép đó mà cũng làm trời sao?
Liền truyền lệnh đánh Lưỡng Xuyên. Bỗng có kẻ can:
- Ðại vương chớ nên giận một lúc mà làm hư việc lớn. Tôi có một kế, không cần binh giáp mà quân Thục
phải mang họa.
Ðó là Tư Mã Ý.
Tào Tháo nói:
- Lưu Bị mà dám xưng vương ngang ta. Há ta chịu sao?
Tư Mã Ý nói:
- Ðại vương mới bại binh, tướng sĩ mất tinh thần, cử binh đánh nữa e mang hại.
Tào Tháo tuy cả giận, nhưng nghĩ lại trận vừa qua thì hoảng sợ. Bèn nghe lời Tư Mã Ý bỏ việc đánh Lưỡng
Xuyên.
Lát sau, quay hỏi Tư Mã Ý:
- Trọng Ðạt có kế chi hay?
Tư Mã Ý nói:
- Bên Giang Ðông, Tôn Quyền gả em cho Lưu Bị, rồi tự ý đem về. Còn Lưu Bị chiếm Kinh Châu không
trả. Hai bên ắt thù nhau. Nay Ðại vương nên đốc Tôn Quyền đánh Kinh Châu ắt Lưu Bị sẽ đem quân Tây
Xuyên về cứu ứng, chừng đó đại vương lấy Tây Xuyên khó gì.
Tào Tháo cả mừng bèn sai Mãng Lũng qua Giang Ðông ra mắt Tôn Quyền.
Ðược thư của Tào, Tôn Quyền hỏi Trương Chiêu.
Y thưa:
- Ngụy với Ngô không thù oán, nhưng vì nghe lời Khổng Minh mà sinh đánh nhau. Nay có sứ Ngụy sang ắt
là muốn cầu hòa.
Tôn Quyền bèn lấy lễ trọng mà đãi Mãng Lũng.
Lũng thưa:
- Ngô với Ngụy vốn không thù hận bởi Khổng Minh nên mới sanh hiềm khích nhau. Nay Ngụy Vương sai
tôi đến giao ước với ngài, hễ ngài chiếm Kinh Châu thì bên Ngụy sẽ đánh Hán Xuyên. Ðánh ép như vậy,
Lưu Bị sẽ thất thủ. Lúc đó, lấy được Kinh Châu, Hán Xuyên, hai bên chia đôi lương thảo và thề không
xâm phạm nhau nữa.
Tôn Quyền chưa quyết định, sai quân dẫn Măng Lung ra nghỉ tạm nới quán dịch, rồi cùng chư tướng bàn
luận.
Cố Ung nói:
- Tuy là thuyết kế, nhưng cũng hay.
Gia Cát Cẩn nói:
- Binh Tào mới thua nơi Hán Xuyên, mượn ta để trả thù, chờ hai đàng đánh nhau để chúng thủ lợi. Việc này
chưa chắc đã nên làm. Từ khi qua Kinh Châu, Huyền Ðức đã cưới vợ cho Vân Trường, sinh được một trai,
một gái. Nay ta đến xin cầu hôn cho thế tử. Nếu chịu tức Vân Trường có ý hòa với Ðông Ngô, lúc đó sẽ
hiệp binh đánh Tào. Bằng không, sẽ cùng Tào đánh Kinh Châu.
Tôn Quyền khen phải bèn khiến Gia Cát Cẩn đến Kinh Châu.
Tới nơi, Vân Trường hỏi Cẩn:
- Tử Du qua có việc chi?
Cẩn đáp:
- Tôi đến có ý kết giao hai nhà. Chúa tôi có con trai thông minh, nghe ngài có con gái tuyệt sắc, nên muốn
cầu thân. Nếu ưng thuận, chúng ta sẽ hiệp nhau đánh Tào.
Vân Trường bỗng nổi giận:
- Con gái ta ví như loài hổ, há lại gả cho loài khuyển?
Sau đó truyền tả hữu đuổi Cẩn ra.
Cẩn về thuật lại câu chuyện.
Tôn Quyên cả giận muốn tấn binh ngay.
Bộ Chắc nói:
- Tào Tháo muốn soán Hán đã lâu, song còn sợ Lưu Bị, nay lại thuyết chúng ta đi dánh Lưu Bị, ý muốn gây
họa cho ta đó. Hơn nữa Tào Nhơn đóng binh đã lâu tại Tương Dương, đi bộ qua ló Kinh Châu rất dễ, sao
hắn không đi lấy, lại thuyết Chúa công động binh? Bấy nhiêu đó đủ thấy lòng hắn rồi. Chúa công hãy sai sứ
qua Hứa Ðô gặp Tào Tháo, bảo y sai Tào Nhơn đánh Kinh Châu trước. Vân Trường chắc sẽ tới chiếm
Phàn Thành. Vân Trường rời khỏi, Chúa công sai tướng đi lấy Kinh Châu nào khó gì.
Tôn Quân nghe lời, sai sứ đi ngỏ ý với Tào Tháo.
Tào cả mừng bèn sai Tào Nhơn hiệp cùng Ðông Ngô chiếm lấy Kinh Châu.
Ngày kia bỗng có tin báo:
- Tào Tháo cùng Ðông Ngô đánh Kinh Châu.
Huyền Ðức thất kinh cho mời Khổng Minh đến để bàn luận.
Khổng Minh nói:
- Tôi biết mưu ấy, song Ðông Ngô mưu sĩ nhiều, chắc sẽ xúi Tào Tháo sai Tào Nhơn tấn binh trước.
Huyền Ðức hỏi:
- Vậy phải tính sao?
Khổng Minh đáp:
- Khiến Vân Trường đi lấy Phàn Thành trước để làm cho binh Tào vỡ mật tất nó phải tan.
Huyền Ðức bèn sai Phi Thí đến nói với Vân Trường:
- Chúa công khiến tướng quân dẫn binh đánh Phàn Thành.
Vân Trường bèn sai Mê Phương dẫn quân đóng trước thành Kinh Châu. Trong lúc bàn chuyện với Phi Thí,
bỗng lửa phát cháy. Thì ra Mê Phương và Phó Sĩ Nhơn mải uống rượu nên để lửa cháy hỏa pháo. Binh khí
lương thảo đều bị thiêu rụi.
Vân Trường cả giận đòi Mê Phương và Phó Sĩ Nhơn đen quở trách truyền đem 2 người ra chém.
Phi Thí can ngăn hết lời, Vân Trường mới thôi. Sau đó, truyền hai người đem quân trấn nơi Nam Quận và
Công An. Còn mình lãnh trung quân, Mả Lương và Y Tịch làm tham mưu, Liêu Hóa đi tiên phong, Quan
Bình làm phó tướng,
tất cả kéo binh ra đi.
Khi đến Tương Dương, Tào Nhơn nghe báo có Vân Trường thì thất kinh, ý muốn cố thủ không ra đánh.
Phó tướng là Diệu Ngươn nói:
- Ðại Vương giao ước với Ðông Ngô chiếm Kinh Châu. Nay chưa đánh mà Vân Trường đã đến. Ấy là ý
muốn nạp mình cho tướng công. Tại sao Ngài lại cố thủ?
Mãng Lũng nói:
- Vân Trường đâu phải tay thường. Hãy coi chừng!
Hạ Hầu Ðôn nói:
- Nay binh giặt mới đến, còn mệt mỏi, không đánh thì đợi chừng nào?
Tào Nhơn nghe theo, sai Mãng Lũng thủ thành còn mình đích thân đi đánh Vân Trường.
Hai bên bố trận xong. Liêu Hòa ra khiêu chiến, Diệu Ngươi ra cự địch. Một lát, Liêu Hóa giả vờ bỏ chạy,
Diệu Ngươn lại rượt theo. Binh Kinh Châu lui lại mười dặm. Bỗng phía sau có tiếng quân hét vang, Tào
Nhơn thấy thế vội truyền lui binh cho mau. Phía sau Liêu Hóa và Quan Bình đánh tới. Binh Tào đại bại. Tào
Nhơn biết mình đã trúng kế
vội rút về Tương Dương. Ðến giữa đường thì gặp Vân Trường đang gò ngựa hoành đao chặn lại.
Tào Nhơn vỡ mật, không dám giao phong, cứ nhắm Tương Dương mà chạy riết. Lát sau, Diệu Ngươn và
Hạ Hầu
Ðôn kéo binh về đồn, gặp Vân Trường chém cho mỗi người một đao chết tốt. Binh Tào hổn loạn, té nhào
xuống sông chết như rạ.
Tào Nhơn lui về cố thủ Phàn Thành. Còn Vân Trường chiếm được Tương Dương mở tiệc khao quân. Giữa
tiệc, Tùy Quân là Vương Phủ thưa rằng:
- Nay tuy chiếm được Tương Dương, song Lữ Mông thường hay để ý Kinh Châu, nếu kéo binh đi e bất
tiện.
Vân Trường đáp:
- Ta cũng đang lo việc ấy. Nói xong sai Vương Phủ xây cất phòng hỏa đài dọc mé sông canh giử.Hễ thấy
binh Ngô kéo tới thì đốt lửa làm hiệu, ta sẽ trở về đánh bọn chúng.
Vương Phủ nói:
- Mê Phương và Phó sĩ Nhơn giữ nơi ấy, tôi e không chắc lắm. Vậy xin sai Triệu Lụy đến tiếp ứng mới an
tâm.
Vân Trường đáp:
- Triệu Lụy đang mắc lo lương thảo cũng là việc trọng. Vậy ngươi chớ lo ngại, hãy ráng làm phận sự ấy là tốt
rồi.
Nói xong sai Quan Bình sửa soạn chiến thuyền qua sông đi đánh Phàn Thành.
Tào Nhơn lui về giữ Phàn Thành bèn viết thư báo cho Tào Tháo ở Hứa Ðô xin thêm viện binh.
Tào xem thư cả kinh, nói với Vu Cấm:
- Tương Dương mất, Phàn Thành đang lâm nguy. Ngươi phải đem binh đi tiếp cứu gấp.
Nói xong sai Bàng Ðức đi tiên chuông trong đạo quân của Vu Cấm, trực chỉ Phàn Thành
@by txiuqw4