Hoa Hâm và các quan văn võ ra mắt Hiến Ðế.
Hoa Hâm tâu:
- Từ ngày Ngụy vương tức vị, đức trải bốn phương, dẫu Ðướng, Ngu cũng không hơn được. Nay nhà Hớn
đã hết rồi. Vậy xin bệ hạ hãy theo Nghiêu Thuấn mà nhường ngôi cho Ngụy Vương. Ấy là thuận theo lẽ trời,
hợp lòng dân vậy.
Hiến Ðế nghe tâu thì thất kinh, hồi lâu mới nói:
- Trẫm nghĩ. vua Cao Tổ khởi nghĩa, bình Tần, dẹp Sở, xây dựng cơ đồ đã 400 năm nay. Ðến trẫm, tuy bất
tài, song chưa có lầm lỗi gì, há đem nghiệp Tổ Tông mà bỏ đi sao?
Vương Lãng tâu:
- Từ xưa đến nay, có hưng ắt có phế. Nay nhà Hớn đã hết rồi. Vậy bệ hạ hãy lui để tránh hậu họa.
Hiến Ðế liền bỏ vào trong.
Qua hôm sau các quan lại đến, Hiến Ðế không ra mắt.
Tào hoàng hậu hỏi:
- Cớ sao bệ hạ không lâm trào?
Hiến Ðế đáp:
- Anh của hậu muộn soán ngôi, khiến các quan ép trẫm, nên trẫm không dám ra.
Tào hoàng hậu cả giận:
- Cha ta ơn đức rải khắp mà chưa hề có ý soán nghịch. Nay anh ta mới nối nghiệp mà có ý vậy, ấy cũng tại
bọn triều thần sinh ngụy.
Lúc ấy Tào Nhơn và Tào Hồng xách gươm vào thỉnh Hiến Ðế lâm trào.
Hoa Hâm tâu:
- Nếu bệ hạ chẳng nghe triều thần, ắt mang hậu họa.
Hiến Ðế cả giận:
- Ai dám giết trẫm!
Hoa Hâm hét lớn:
- Thiên hạ đâu cho rằng bệ hạ thiếu ân đức nên bốn phương đại loạn. Nếu không có Ngụy Vương làm sao
bệ hạ còn ngồi trên ngai vàng này?
Hiến Ðế thất kinh vùng đứng dậy.
Hoa Hâm đứng dậy níu áo, nói lớn:
- Chịu hay không xin cho biết!
Tào Hồng và Tào Hưu rút gươm dọa:
- Ngọc tỷ ở đâu?
Tào Bật hét lớn:
- Ngọc tỷ là báu của vua. Mi dám hỏivậy sao?
Tào Hồng liền sai chém Tào Bật.
Hiến Ðế khóc ròng nói:
- Thôi để trẫm truyền ngôi cho.
Giả Hủ tâu:
- Vậy, xin bệ hạ hãy giáng chiếu.
Hiến Ðế núng thế truyền Trần Quân thảo chiếu và dâng cả ngọc tỷ cho Tào Phi.
Chiếu rằng:
" Trẫm ở ngôi đã 32 năm, gặp lúc nhiểu nhương, nay nhờ Ngụy Vương bảo giá. Vận Hớn đã hết.
Hạn vận chuyển sang họ Tào. Bởi lẽ đó, trẫm nhường ngôi cho Ngụy Vương xin Ngụy Vương chớ từ
".
Tào Phi muốn lãnh chiếu ngay nhưng Tư Mã Ý can nên từ chối ba phen để tránh sự đàm tiếu.
Tào Phi nghe theo; rốt cuộc Hiến Ðế phải nài ép đôi ba lần mới nhận.
Lại khiến Hiến Ðế phải lập Thọ Thiên Ðài mà truyền ngôi cho minh bạch.
Ngày kia, Hiến Ðế thỉnh Ngụy Vương đăng đài mà truyền ngôi.
Vua bưng ngọc tỷ dâng Tào Phi.
Tào Phi lãnh ấn rồi, dưới hết thảy các quan đều lạy mừng và nghe đọc chiếu.
Tào Phi lên ngôi lấy hiệu Diên Thượng Nguyên Niên, đổi quốc hiệu là Ðại Ngụy, tôn hàm ân cho Tào Tháo
là Thái tổ Võ Hoàng đế.
Hoa Hâm tâu:
- Trời không có hai mặt, nước không có hai vua, xin bệ hạ giáng chỉ an trí Hiến Ðế cho khỏi sanh hậu họa.
Tào phi nghe theo, phong Hiến Ðế làm San Dương Công, phải đi nội ngày ấy.
Hiến Ðế rơi lụy, từ tạ ra đi. Quan quân ai nấy đều thương cảm.
Sau đó Tào Phi đáp tạ trời đất.
Vừa cúi lạy, trước đài nổi cơn cuồng phong,đèn đuốc trên đài tắt hết.
Tào Phi cả sợ té xỉu. Tào Phi đau trọn ngày hôm ấy không lâm trào được.
Khi bình phục Tào Phi dời đô đến Lạc Dương và cất cung điện rất huy hoàng.
Tin Tào Phi tiếm ngôi lan khắp nơi.
Huyền Ðức khóc ròng cả ngày, mọi việc nội chính đều giao cho Khổng Minh.
Khổng Minh bèn thương nghị với Hứa Tịnh rằng:
- Một ngày không có vua không yên!
Hứa Tịnh thưa:
- Mới đây có điềm lành. Ðế tinh xuất hiện nơi sao Vị, sao Tất: ấy là điềm ứng Hớn Trung Vương tức vị
Hoàng Bé, nối nghiệp nhà Hớn.
Nghe xong, Khổng Minh cùng Hứa Tịnh dâng biểu lên xin Huyền Ðức tức vị hoàng đế.
Xem xong, Huyền Ðức cả kinh nói:
- Chư khanh muốn ta làm kẻ bất trung, bất hiếu sao?
Khổng Minh tâu:
- Không phải Tào Phi đã soán ngôi nhà Hớn. Còn chúa thượng là dòng dõi Hớn trào. Lẽ nào không tức vị
để khôi phục cho nhà Hớn?
Huyền Ðức truyền:
- Ta há bắt chước bọn phản tặc! Nói rồi, rũ tay áo vào trong.
Các quan khuyên giải sao cũng không nghe.
Khổng Minh bèn lập kế lâm bịnh.
Huyền Ðức đến thăm, Khổng minh giả đò nằm yên, đến Huyền Ðức hỏi 2, 3 bận mới thưa:
- Lòng tôi lo như lửa đốt ắt khó sống nổi!
Huyền Ðức hỏi:
- Lo việc chi vậy?
Khổng Minh đáp:
- Tôi từ Mao Lư ra giúp nước, trừ gian, diệt nịnh, phò Hớn. Nay Tào Phi soán ngôi nhà Hớn, mà đại vương
khăng khăng không chịu tức vị hoàng đế khiến quần thần nản chí, tứ tán hết, chừng đó Ngô Ngụy kéo binh
đến đánh thì chống sao lại, vậy làm sao tôi khỏi lo.
Huyền Ðức nói:
- Ta chỉ ngại thiên hạ dị nghị.
Khổng Minh tâu:
- Nay Ðại vương danh chánh ngôn thuận thì còn ngại gì nữa.
Huyền Ðức nói:
- Thôi để chờ quân sư mạnh rồi hãy tính!
Khổng Minh bèn từ từ ngồi đậy mà nói:
- Chúa thượng bằng lòng rồi.
Sau đó, một mặt sai lập đài tại Thành Ðô, một mặt sắm sửa loan giá thỉnh Hớn Trung vương đăng đàn tế
cáo thiên địa.
Khổng Minh liền truyền dâng ngọc tỷ.
Hớn Trung vương lãnh rồi, khiêm nhượng đứng trên đài. Phía dưới, tung tung hô Vạn tuế vang trời.
Triều bái xong, bèn cải niên hiệu là Chương Võ Nguyên Niên, lập Vương phi là Ngô thị làm Hoàng hậu,
Lưu Thiện làm Thái tử, Lưu Vinh làm Lỗ Vương, Lưu Ký làm Lương vương, Gia Cát Lượng làm Thừa
Tướng, Hứa Tịnh làm Tư Ðồ; kỳ dư đều được thăng thưởng.
Qua hôm sau tiên chúa lâm trào hạ chiếu rằng:
- Trẫm từ kết nghĩa với Quan, Trương nơi vườn đào,nay không may Vân Trường đã chết vì Ðông Ngô ám
hại, nếu trẫm không báo thù là phạm lời thề. Ý Trẫm muốn cất binh đánh Ngô, trả thù nhị đệ.
Vừa dứt lời, Triệu Vân tâu:
- Không nên! Không:nên!
@by txiuqw4