Triệu Vân can rằng:
- Quốc tặc là Tào Tháo, không phải Tôn Quyền. Nay Tào Phi soán Hớn, xin bệ hạ phải đánh Quang Trung trước.
Sau đó đánh bọn phản nghịch. Nếu bệ hạ đánh Ngô, binh đã giao chiến rồi khó thối ngay được.
Tiên chúa nói:
- Tôn Quyền hại em trẫm, lại thêm Phó Sĩ Nhơn, Mê Phương, Phan Chương, Mã Trung là kẻ thù của trẫm, nếu không giết bọn chúng, lòng trẫm không an.
Triệu Vân tâu:
- Thù của nhà Hớn là chung, của anh em là tư. Xin hãy lấy thiên hạ làm lòng.
Tiên chúa nói:
- Ta biết, song thù của ta chưa trả, thì ta không thể sống được. Nói đoạn, khởi binh đánh Ðông Ngô. Một mặt sai sứ qua Ngu Khê mượn thêm binh Phiên, mặt khác sai Mân Trung đến phong cho Trương Phi làm Xa Kỵ tướng quân; lãnh Tư Ðồ Hiệu Húy Tây Hương Hầu.
Còn Trương Phi, từ khi nghe Quan Công chết, thì khóc đến chảy máu mắt, cả ngày uống rượu. Quân sĩ sai lầm thì đánh đến chết.
Trong lúc Trương Phi đang mắng chửi, bỗng có sứ đến.
Trương Phi ra rước vào, nghe đọc xong chiếu chỉ bèn qua phía Bắc mà lạy tạ, rồi hỏi Sứ rằng:
- Ngươi có nghe thiên tử phát binh đánh Ðông Ngô, trả thù cho anh ta?
Sứ giả thưa:
- Có nhiều người bàn hãy đi dẹp Ngụy trước rồi sẽ trừ Ngô.
Trương Phi nói:
- Chúng ta đã thề sống chết. Lẽ ra phải đi báo thù trước chớ?
Nói xong, cùng đi với Sứ giả về Thành Ðô.
Còn Tiên chúa hằng ngày luyện tập binh mã để lo báo thù.
Các quan thấy vậy hỏi Thừa Tướng:
- Thiên tử mới lên ngôi, lại bổn thân xuất chinh như vậy, đâu phải quốc sách. Sao ngài không can gián?
Khổng Minh nói:
- Ta đã can gián nhiều lần, nhưng thiên tử không nghe. Hôm nay chúng ta cùng đến can ngăn một phen xem sao?
Nói xong, bèn dắt nhau đến giáo trường mà tâu:
- Bệ hạ mới lên ngôi, lẽ phải phát binh đánh Ngụy, trừ đứa gian thần, mà khôi phục nhà Hớn. Còn muốn trả thù Ðông Ngô, thì chỉ cần sai một thượng tướng cũng xong, hà tất bệ hạ phải thân chinh.
Tiên chúa vừa hồi tâm thì Trương Phi về.
Vừa gặp Tiên chúa, Phi bèn ôm chân mà khóc, rồi nói:
- Bệ hạ quên lời thề vườn đào rồi sao mà không báo thù cho Quan Công?
Tiên chúa đáp:
- Vì có nhiều quần thần can gián nên ta phải nghe.
Phi tâu:
- Nếu vậy tôi nguyện đi một mình. Thù này không trả được, tôi sẽ chết không thấy mặt bệ hạ.
Tiên chúa nói:
- Thôi, trẫm sẽ đi cùng với khanh. Hãy đem binh mã tới Giang Châu, cùng hiệp binh đánh Ðông Ngô.
Tiên chúa còn dặn thêm:
- Khanh hay uống rượu, nóng nảy, đánh đập quân hầu, rồi lại để hầu cận một bên. Ấy là điều bất lợi. Từ nay nên khoan dung kẻ dưới.
Trương Phi dạ dạ, lui ra.
Qua ngày sau, Trần Bí đến tâu:
- Bệ hạ chẳng nên bỏ thân ngàn vàng lo việc nhỏ.
Tiên chúa đáp:
- Ta đã thề sống chết với Vân Trường, lẽ nào làm ngơ.
Trần Bí cứ nằm mọp mà can:
- Nếu bệ hạ không nghe, tôi sợ phải thất.
Tiên vương cả giận:
- Ta mới khởi binh mà ngươi lại nói những lời bất tường như thế!
Bèn sai võ sĩ dẫn ra chém đầu.
Trần Bí nghe lệnh mà mặt không đổi sắc.
Thấy thế, đình thần không dám can ngăn, chỉ có Khổng Minh tâu:
- Vì chính nghĩa mà quần thần can ngăn, xin Bệ hạ hãy tha cho Trần Bí.
Tiên chúa nói:
- Vậy, hãy giam vào ngục. Rồi, Tiên vương sai Khổng Minh phò thái tử giữ Tây Thục. Mã Siêu, Mã Ðại giúp Ngụy Diên giữ Hớn Trung. Triệu Vân làm hậu ứng, Huỳnh Quyền và Trình Kỳ làm tham mưu, Huỳnh Trung làm Tiền Bộ Tiên phong. Phùng Tập, Trương Nam làm phó tướng...
Binh tướng cộng chừng 25 vạn, chọn ngày xuất chinh.
Còn Trương Phi khi đến Mân Trung rồi truyền lịnh cho Phạm Cương và Trương Ðạt phải chế bạch kỳ bạch giáp và để tang Vân Trường đi đánh Ðông Ngô
Hôm sau Phạm Cương và Trương Ðạt đến thưa:
- Bạch kỳ, bạch giáp sợ gấp quá e không lo kịp. Xin cho triển hạn!
Trương Phi cả giận nạt lớn:
- Ta gấp đi báo thù, ý ta muốn làm sao phải xong ngay. Sao bây dám vi phạm lệnh ta. Nói xong, khiến quân đem 2 người ra đám
Phạm Cương về bàn với Trương Ðạt:
- Ta phải làm sao cho xong nội ngày mai, nếu không sẽ bị giết chứ chẳng chơi.
Trương Ðạt nói:
- Nếu để y giết ta, thà ta giết y trước còn hơn.
Phạm Cương nói:
- Ngặt vì lại gần y không được.
Trương Ðạt bàn:
- Nếu số hai ta chưa chết thì đêm nay chờ y say rượu, ta sẽ giết, nếu số ta chết thì ắt y không say.
Hai người cùng theo y kế.
Ðêm ấy, Phi nằm trong trướng, nóng ruột bồn chồn, bèn hỏi bộ tướng:
- Ðêm nay, sao lòng ta không được an?
Bộ tướng thưa:
- Chắc tướng công lo việc trả thù.
Phi liến khiến quân mang rượu uống đến say mèm, rồi ngủ lăn.
Phạm Cương và Trương Ðạt biết tin, cả mừng, bèn chờ đến canh hai, mỗi người giấu đao trong mình, lén vào trong trướng, nói dối quân canh là có việc cơ mật cần trình bẩm. Lúc ấy, Trương Phi đang nằm, mắt mở, râu dựng ngược. Hai người không dám ra tay, đến khi Trương Phi ngáy như sấm mới dám lại gần, lấy dao đâm vào bụng.
Trương Phi hét 1 tiếng lớn chết tốt. Năm ấy Phi được 55 tuổi.
Phạm Cương, Trương Ðạt lấy thủ cấp Trương Phi đem dâng Tôn Quyền.
Sau đó, bộ hạ của Phi là Ngô Ban, vội làm biểu chương tâu cho Tiên Chúa. Rồi khiến con trai Trương Phi là Trương Bào lo tẩn liệm, sai em là Trương Thịệu ở lại giữ Mân Trung, còn Bào về báo Tiên Chúa.
Lúc ấy Tiên chúa định ngày xuất binh. Còn Khổng Minh về đến Thành Ðô mặt buồn rượi.
Tiên Chúa đêm ấy ngủ cũng không yên, lại thấy phía Tây Bắc có 1 vì sao lớn sa xuống, bèn hỏi Khổng Minh.
Khổng Minh thưa:
- Ðó là điềm mất đi một viên Thượng Tướng.
Tiên Chúa cả sợ, đêm nằm ngủ không yên, thầm nghĩ rằng:
- Tam đệ của ta chắc không yên mạng.
Cách vài ngày thì được tin Trương Phi bị hại.
Tiên chúa thất kinh đập đầu xuống đất mà khóc ròng, rồi ngã quị.
Tiên Chúa vừa gượng dậy thì bỗng quân vào báo:
- Có Trương Bào xin bái yết.
Trương Bào vào vừa lạy vừa khóc tâu:
- Trương Ðạt đã giết cha tôi, đem thủ cấp về đầu Ngô rồi.
Tiên chúa lại than khóc một hồi nữa.
Trong lúc ấy có quân báo:
- Ngoài thành có một tiểu tướng dẫn quân tới như ong.
Tiên Chúa nhìn lại thì thấy Quan Hưng, Hưng lạy mọp, rồi tâu:
- Nghe tin Bệ Hạ kéo binh đánh Ðông Ngô cho nên cháu xin tình nguyện đem binh đi theo mà báo thù cho cha.
Tiên chúa hỏi Trương Bào và Quan Hưng rằng:
- Hai cháu dám lãnh ấn Tiên phong đi báo thù không?
Trương Bào và Quan Hưng thưa:
- Dù muốn thách cháu cũng quyết báo thù cho cha.
Tiên chúa bèn thuận cho 2 người lảnh quân tiên phuông.
Vừa nói dứt lời thì Ngô Ban kéo binh Mân Trung về, Trương Bào bèn kiểm binh mã xin ấn tiên phuông.
Tiên chúa định khiến người đem giao thì Quan Hưng can rằng:
- Ấn tiên phuông xin để lại cho tôi.
Trương Bào và Quan Hưng giành nhau một hồi.
Tiên chúa thấy vậy, bèn cho hai tiểu tướng thử tài võ nghệ.
Trương Bào bèn lên ngựa, cầm tên khiến quân dựng một cây cờ cách trăm thước, nhắm ngay dải cờ mà bắn một tên, rồi tiếp theo 2 tên nữa. Cả ba tên đều găm nơi dải cờ.
Quân sĩ thấy vậy đều vỗ tay ca ngợi. Quan Hưng cười nói:
- Có gì mà gọi là hay!
Nói rồi, cầm cung lên, xảy có bầy nhạn bay qua. Quan Hưng bèn nhắm bắn một mũi, con nhạn liền sa xuống.
Quân sĩ khen ngợi vô cùng.
Trương Bào cả giận, nhảy lên ngựa, tay cầm xà mâu thách thức Quan Hưng.
Quan Hưng cũng lên ngựa, nói:
- Ta há sợ Người sao?
Tiên chúa thấy vậy liền kêu hai tiểu tướng lại nói:
- Ta với cha các ngươi kết thân làm anh em, thề sống chết bên nhau, coi nhau như cốt nhục. Như vậy, chúng bây cũng như tình cốt nhục. Sao lại khích nhau vậy!
Trương Bào và Quan Hưng nghe rồi, bèn quì xuống lạy tạ. Sau đó hai đàng thề giúp đỡ nhau.
Tiên chúa hỏi:
- Hai ngươi, ai lớn tuổi hơn?
Trương Bào thưa tôi lớn hơn Quan Hưng một tuổi.
Tiên chúa liền dạy Quan Hưng kêu Trương Bào bằng anh. Rồi giao ấn tiên phong cho Ngô Ban và Trương Bào.
Chư tướng, quân sĩ rầm rộ kéo đi.
Còn Phạm Cương và Trương Ðạt đem thủ cấp Trương Phi đến dâng Tôn Quyền.
Quyền bèn thu dụng hai người và nói:
- Nay Huyền Ðức đã lên ngôi hoàng đế, lại thống lĩnh hàng vạn quân oai thế rất mạnh đến đánh Ngô. Ta phải liệu sao? Bá quan thất sắc nhìn nhau.
Lúc ấy Gia Cát Cẩn thưa:
- Tôi ăn lộc chúa đã lâu. Nay xin đến ra mắt tiên chúa giải hòa, khiến hai bên hiệp binh đi đánh Tào Phi. Liệu được chăng?
Tôn Quyền cả mừng, bèn sai Cẩn sắm sửa lễ vật ra mắt Huyền Ðức.
@by txiuqw4