sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư - Phần IV - Chương 11 - Phần 1

Chương 11

01.

Buổi tối, Phượng Cửu nằm nghỉ trên giường từ rất sớm, nàng dự cảm rằng đêm nay Trầm Diệp lại gây ra chuyện gì đó hành hạ nàng, cứ thấp thỏm chờ đợi lão quản gia chạy tới thông báo.

Đợi suốt nửa canh giờ, mãi không thấy lão quản gia tới, bản thân mình càng chờ đợi lại càng tỉnh táo, bèn bước xuống giường xỏ giày, định tới Mạnh Xuân viện liếc trộm vài cái. Phượng Cửu thầm than thở bản thân mình thật quá chuyên nghiệp, năm xưa chưa chắc A Lan Nhược đã chu đáo tỷ mỉ được như nàng bây giờ.

Trong lúc cảm thán, phía ngoài cửa sổ bỗng vọng lại tiếng chim hót ríu rít. Trong phủ không nuôi loại chim nào, đêm xuống lại có tiếng cả đàn chim cùng hòa ca, thật kỳ lạ. Nàng đưa tay mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn.

Phượng Cửu cảm thấy, nàng đã lớn bằng ngần này, nhưng chưa từng bị chấn động mạnh mẽ như vậy.

Trong đình viện, vì A Lan Nhược thích vẻ đẹp tự nhiên hài hòa nên cảnh vật trong viện đều rất giản dị, nên đình viện này của nàng là một đình viện hết sức bình thường, điểm đặc biệt trong sân chẳng qua chỉ là có một cây cổ thụ rễ lớn đan xen ở chính giữa sân, khi trời nắng to, đó là một nơi hóng mát lý tưởng.

Nhưng lúc này, dưới ánh trăng sáng trong, trước mắt nàng lại là cảnh từng khóm hoa lớn nở rộ liên tiếp nối đuôi nhau, tạo thành một biển hoa phật linh lay động, loài chim nhỏ phát sáng không rõ tên gọi bay nhảy giữa biển hoa, cánh hoa bay bay trong gió, rụng thành lớp thảm hoa trắng tinh trên mặt đất, phía trên thảm hoa vài tấc dập dờn những đóa hoa mộc lan màu lam, giống như những ngọn đèn lơ lửng treo trên không trung.

Vị thần quân áo tím ung dung đứng dưới cây hoa, miệng ngậm nửa cây kẹo hồ ly, cúi đầu kết một vòng hoa trên tay, phát hiện ra nàng đã mở cửa phòng, lặng ngắm nàng một lát, đưa vòng hoa đã bện sẵn về phía nàng, hất hàm nói: “Lại đây”.

Rất lâu sau Phượng Cửu vẫn không có chút động tĩnh, mấy chú chim đã lanh lợi bay tới bên tay Tức Trạch, mỏ ngậm vòng hoa chiêm chiếp bay về phía đỉnh đầu của Phượng Cửu. Vòng hoa được bện từ cành non của cây an thiền, gắn những bông hoa dại màu trắng hoặc màu xanh lam, đội lên đầu nàng rất vừa vặn.

Phượng Cửu vẫn sững sờ đứng tựa người vào khung cửa, trong đầu nhất thời có rất nhiều suy nghĩ. Ví dụ như Chiết Nhan thường khoe khoang rừng đào mười dặm của ngài ấy thế này thế kia, giờ đây xem ra rừng đào mười dặm đó của ngài ấy ngoài việc hơn hoa phật linh ở chỗ có thể kết trái thành mười dặm quả đào ra, nếu luận về cảnh sắc thì còn kém xa. Lại ví dụ như Kỳ Nam thần cung xa xôi như vậy, giờ này Tức Trạch lại xuất hiện trong viện của nàng, có thể thấy chàng ta đã phải vội vàng đi tới đây, có nên mời chàng ta vào trong phòng ngồi uống một chén trà nóng hay không? Lại ví dụ trong sử sách thời thượng cổ có ghi chép, thời thượng cổ, các tiên nam thường thích tết vòng hoa tặng cho tiên nữ mà mình yêu mến làm vật đính ước, Tức Trạch tặng vòng hoa này cho mình làm quà cảm ơn vì mình đã làm kẹo hồ ly, có thể thấy chàng ta rất khách sáo, và chàng ta chưa từng đọc sử sách thời thượng cổ...

Trong tiếng chim hót líu lo, mặc những suy nghĩ phức tạp của nàng, Tức Trạch vẫn ung dung nhàn nhã đứng dưới gốc cây hoa: “Lại đây, ta đưa nàng đi xem tết Nữ nhi”.

Câu nói đó vọng lại, giống như có một sức hút vô hình, khi đi về phía Tức Trạch, gấu váy của nàng vương vào thảm hoa, kéo theo những cánh hoa rời khỏi mặt đất tạo thành những đốm sáng uốn lượn quanh mắt cá chân của nàng.

Phượng Cửu rút chân lại, đá tung lên nhiều cánh hoa, cánh hoa liền biến thành càng nhiều đốm sáng. Lũ chim nhảy nhót đùa nghịch huyên náo giữa những đốm sáng, nàng cũng đá một cách rất vui vẻ, hớn hở nói với Tức Trạch: “Hiếm khi ngài biến nơi đây trở nên tươi đẹp như vậy, chúng ta chơi ở đây một lát, không ra ngoài nữa...”. Còn chưa nói hết câu, eo của nàng đã bị ôm gọn, ba chữ “Có được không” vừa thốt ra, hai người đã đứng vững trong chợ đêm của Vương thành.

Từng chòm sao lung linh trên bầu trời, ánh đèn màu rực rỡ dưới mặt đất, hoa phật linh và hoa mộc lan bay lơ lửng trong không trung, phía bên dưới là tiếng người ồn ào huyên náo.

Phượng Cửu tròn xoe mắt há miệng ngạc nhiên nhìn những cánh hoa bay lượn trong không trung: “Ngài phủ kín ảo cảnh này... khắp cả Vương thành ư?”.

Vừa hay có hai cô nương vui cười đi ngang qua trước mặt họ, nói với nhau: “Chắc là do vị thần quân nào đó đêm nay tâm trạng vui vẻ, để cô gái mình thích được vui nên mới tạo ra ảo cảnh đẹp đẽ như thế này trong ngày tết Nữ nhi, chúng ta gặp may được thấy cảnh này, vị thần quân đó thật si tình, cô gái được ngài ấy thích cũng thật có diễm phúc…”.

Người có diễm phúc là Phượng Cửu đang chuyên tâm đuổi theo Tức Trạch đi vào chợ, nàng không nghe rõ mấy cô nương đó nói gì, khi đuổi kịp còn không quên chân thành nói: “Tạo ra ảo cảnh như vậy mặc dù không cần dùng pháp thuật mạnh, nhưng phủ kín cả một diện tích rộng lớn như vậy, khó tránh khỏi việc hao tổn tinh lực, ngài xem, mấy ngày trước ngài còn bị thương, lúc này còn chưa biết đã khỏi hẳn chưa, thực ra ta cũng chưa hiểu tại sao ngài lại làm một chuyện lợi bất cập hại như vậy, ngài nghĩ thế nào vậy, ban nãy khi còn ở trong viện, ta quên mất việc trên người ngài còn đang bị thương”.

Bộ dạng của Tức Trạch giống như nàng hỏi một câu hỏi rất ngốc nghếch: “Chẳng phải bọn họ đã nói rồi sao, đêm nay tâm trạng của ta rất tốt”.

Phượng Cửu cảm thấy rất khó hiểu: “Dạo trước cũng không thấy tâm trạng của ngài vui vẻ đến mức này, hôm nay sao tâm trạng lại tốt như vậy chứ?”.

Tức Trạch chỉ cây kẹo mật hình hồ ly đã tan chảy tới mức mất hết hình dáng ban đầu: “Nàng đã tặng cho ta cái này”.

Phượng Cửu đứng ngẩn người.

Nàng lặng lẽ nhìn cây kẹo hồ ly một cái, lại lặng lẽ nhìn Tức Trạch một cái, hồi lâu, nói: “Ta tặng cho ngài vài cây kẹo hồ ly, ngài đã vui mừng đến vậy ư?”.

Giọng nói của Tức Trạch rất dịu dàng, “ừm” một tiếng đáp lại, nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm: “Nàng tặng kẹo hồ ly cho ta, ta rất vui mừng, quay về cùng nàng đi chơi tết Nữ nhi, tạo ra ảo cảnh mà nàng yêu thích, ta có ý gì, nàng đã hiểu chưa?”.

Một tiếng “ừm” của Tức Trạch sớm đã khiến trái tim hồ ly của Phượng Cửu tan chảy thành nước, nghe xong câu nói khẽ của chàng ta, lượng nước vừa tan chảy kia lại nóng đến nỗi dường như muốn sôi lên. Đây là một chàng trai trẻ khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng biết bao, khi còn nhỏ đã không có cha mẹ, không được ai yêu thương, lúc này chỉ tặng chàng ta vài cây kẹo hồ ly không đáng tiền, chàng ta lại vui mừng đến như vậy. Đây lại là một chàng trai trẻ biết ơn biết bao, nàng đã tặng kẹo hồ ly cho bao nhiêu người như vậy, chỉ mình chàng ta dùng cách này để báo đáp nàng, người bình thường một chút ân tình sẽ báo đáp lại gấp mười, còn chàng ta một chút ân tình lại báo đáp gấp trăm.

Phượng Cửu nhìn Tức Trạch bằng ánh mắt ta hiểu, trong giọng nói ẩn chứa sự thương xót và cảm động: “Ta hiểu, ta đều hiểu cả”.

Tức Trạch yên lặng một lát: “Ta cảm thấy nàng vẫn chưa hiểu”.

Phượng Cửu thương cảm nhìn chàng ta. Ở thời buổi bây giờ, tình cảm tốt đẹp nhận một chút ân tình báo đáp lại gấp trăm như Tức Trạch quả thực không còn nhiều, chắc cũng không dễ dàng tìm được tri âm. Tức Trạch nhất định là một thanh niên có nội tâm rất cô độc. Có quá nhiều người không hiểu chàng ta, vì vậy khi gặp được một người hiểu chàng ta như mình, nhất thời sẽ khó tiếp nhận nổi. Việc này cũng không nên ép chàng ta.

Nàng càng nhìn chàng ta, tình cảm của người mẹ càng cuồn cuộn dâng lên trong lòng, hận một nỗi không thể quay lại thời điểm chàng ta còn nhỏ, hóa thành mẫu thân của chàng ta để chăm sóc cho chàng ta, không kìm nén được, đưa tay lên vai chàng ta: “Ngài nói ta chưa hiểu, ta sẽ chưa hiểu vậy, ngài nói thế nào thì sẽ như thế đó”. Lại nhìn vào tay chàng ta: “Chiếc kẹo hồ ly này chỉ còn cái que thôi, chín chiếc kia ngài đã ăn hết rồi sao? Ngài thích ăn cái này? Hiện giờ ta không mang theo bên người, trong chợ đêm chắc có bán bánh ngọt, ta sẽ mua hai hộp cho ngài ăn lót dạ trước, sau khi về nhà sẽ làm tiếp cho ngài, được không? Hoặc ta sẽ làm cho ngài thứ khác, ta không chỉ biết làm mỗi món đó”.

Tức Trạch lại nhìn nàng hồi lâu, khẽ nói: “Ta không kén ăn, nàng làm món gì ta ăn món đó”. Lại nói: “Nàng vất vả vì ta như vậy, ta rất vui”.

Phượng Cửu gần như muốn khóc, câu nói này mới ân cần làm sao. Nàng cũng quen biết một số thiếu niên hoặc thanh niên có nội tâm cô độc, nhưng không ai ân cần dịu dàng như Tức Trạch. Điều này lại thể hiện thêm một nét đáng quý của Tức Trạch.

Phượng Cửu nhìn khuôn mặt của chàng ta, tưởng tượng xem khi còn nhỏ chàng ta là một đứa trẻ ân cần đáng yêu như thế nào, không cha không mẹ, lớn bằng ngần này, không biết đã phải chịu đựng bao nỗi ấm ức, hận một nỗi không thể lập tức mua hết những thứ mà hồi nhỏ chàng ta chưa được biết tới cho chàng ta, lần lượt dạy chàng ta chơi thỏa thích tất cả những trò chơi mà hồi nhỏ chàng ta chưa từng được chơi.

Nàng trìu mến túm lấy tay áo của Tức Trạch, hào sảng nói: “Đi, ta dẫn ngài đi chơi những trò chơi thật hay”.

Tết Nữ nhi, xét theo mặt chữ, chính là ngày lễ tết của các cô gái, các thần tiên bên ngoài Phạn Âm Cốc đều không ăn tết này, nhưng hơn hai trăm năm trước, Phượng Cửu là khách quen của phàm giới, đương nhiên có chút hiểu biết, nhận thấy dưới phàm trần có ngày lễ Khất xảo(*), có vài phần giống với ngày lễ này.

(*) Khất xảo nghĩa đen là cầu mong được khéo tay, tết Khất xảo là ngày tết vào mùng bảy tháng bảy Âm lịch của người Trung Quốc thời xưa, vào ngày này các thiếu nữ cầu xin Chức Nữ ban cho mình sự khéo tay.

Nhưng đám địa tiên chơi tết, đương nhiên sẽ càng thú vị hơn. Ví dụ như phố đèn lồng này, mỗi hình vẽ thú thần trên đèn lồng đều có thể nói chuyện và cử động, dù là những chiếc đèn lồng chỉ vẽ hình hoa cỏ, khi ghé lại gần còn có thể nghe được tiếng gió dập dờn giữa những cánh hoa. Lại ví dụ sạp hàng bày bán hình người nặn bằng bột, cái nào cái nấy đều nghịch ngợm đáng yêu, sống động như thật, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy rất thích thú.

Anh chàng bán người bột dùng bột thừa nặn thành hình một chiếc đàn không hầu(*) xiên vào que tre, cắm vào giữa đám người bột rực rỡ sắc màu, cây đàn không hầu bằng bột nặn lại có thể phát ra tiếng đàn. Phượng Cửu cảm thấy rất thú vị, ngắm nghía nó lâu hơn, nghe thấy giọng nói của Tức Trạch vang lên trên đầu: “Nàng thích chiếc đàn không hầu này ư?”.

(*) Một loại đàn dây cổ.

Tức Trạch hỏi như vậy, lại khiến nàng nhớ tới biểu đệ của mình, Cục bột nhỏ. Cục bột nhỏ là một đứa trẻ vô cùng khéo léo, muốn có thứ gì từ trước đến giờ không hề đòi hỏi trực tiếp, ví dụ nàng đưa nó đi chu du xuống phàm giới, nó mở to đôi mắt to tròn long lanh nước, vặn xoắn vạt áo xấu hổ hỏi nàng: “Phượng Cửu tỷ tỷ, tỷ muốn ăn bánh nướng không?”. Nàng liền hiểu ngay rằng Cục bột nhỏ muốn ăn bánh nướng.

Cách hỏi này của Tức Trạch hoàn toàn giống với kiểu hỏi của Cục bột nhỏ.

Anh chàng bán người bột mồm năm miệng mười nói với Tức Trạch: “Công tử quả nhiên có con mắt tinh tường, tiểu nhân mặc dù có hư danh là cao thủ nặn người bột, nhưng thực ra sở trường mạnh nhất của tiểu nhân là nặn đàn không hầu, rất nhiều công tử trong thành đều thích tới chỗ của tiểu nhân mua một cây đàn không hầu bằng bột nặn để tặng cho người trong mộng, chiếc đàn bày trên sạp này đã là chiếc cuối cùng của ngày hôm nay rồi, nếu công tử muốn mua thì tiểu nhân sẽ...”.

Còn chưa nói hết câu Phượng Cửu đã đập mạnh một thỏi vàng lên sạp hàng: “Được, ta mua, mau gói lại”.

Anh chàng bán người bột sững sờ há hốc miệng ngạc nhiên, lắp bắp nói: “Là... là tiểu... tiểu thư trả tiền? Bình thường… không phải đều là các công tử mua tặng các tiểu thư ư?”.

Tức Trạch còn chưa kịp phản ứng, Phượng Cửu đã đón lấy cây đàn bằng bột, vội vàng đặt vào tay chàng ta, giọng điệu hiền từ một cách khác thường: “Hồi nhỏ chắc ngài chưa từng được chơi trò này, đúng không, thứ này mặc dù được nặn bằng bột gạo, nhưng không thể ăn được, đặt nó ở đầu giường chơi vài ngày thì được. Nếu muốn ăn, phía trước có một hàng bán đường họa(*), ta sẽ mua cho ngài”. Lại nói một cách đầy háo hức chờ đợi: “Ngài thích cây đàn không hầu này không?”.

(*) Đường họa là một loại kẹo, người nghệ nhân dùng đường nóng chảy để tạo nên rất nhiều hình thù khác nhau như con rồng, xe đạp, chim chóc...

Tức Trạch khó nhọc nhìn nàng một lát, đắn đo nói: “... Thích”.

Phượng Cửu cảm thấy thỏa mãn, quay đầu sang hào sảng nói với anh chàng bán người bột đang sững sờ tròn xoe mắt ngạc nhiên: “Ngươi nặn được cái này, ngài ấy rất thích, đây quả là một công lao rất lớn, tiền thừa không cần phải trả lại, coi như cảm tạ tài năng của ngươi”.

Anh chàng bán người bột thu tiền thừa vừa trả lại như một người mộng du, kính nể đưa mắt nhìn theo bóng dáng Phượng Cửu đang khuất dần, lẩm nhẩm tán dương: “Thật là một kỳ nữ, thật vĩ đại”.

Phượng Cửu đã mua một cây đường họa hình rồng biết phun lửa cho Tức Trạch đúng như lời hứa, nàng còn mua thêm hai hộp bánh ngọt nữa.

Suốt dọc đường, Tức Trạch đã hỏi nàng có muốn mua quả cầu được làm từ lông đuôi của Tỷ Dực Điểu, một chiếc mặt nạ hồ ly bằng gỗ bách có thể nhướn mày, một chiếc khóa bát quái bị ghép nhầm sẽ kêu lên hay không. Vậy là nàng lần lượt mua cho Tức Trạch một quả cầu, một chiếc mặt nạ, một chiếc khóa. Mỗi lần mua xong đều hỏi Tức Trạch một câu có thích không với thái độ đầy háo hức chờ đợi, đương nhiên Tức Trạch chỉ có thể trả lời rằng rất thích.

Nàng nghe Tức Trạch nói hai chữ rất thích, liền không kìm nén được cảm giác vui sướng, liền không kìm được thưởng ngay cho những người chủ sạp hàng đó.

Dạo chơi suốt cả đêm, chơi đến nỗi nhẵn cả túi, nhưng nàng lại vô cùng hài lòng.

Ba, bốn đứa trẻ đeo mặt nạ nô đùa chạy ra trước mặt họ, một cậu bé cao lớn nhảy lên với một bông hoa mộc lan lơ lửng trong không trung, đóa hoa giống như có tri giác, cứ tránh né cậu bé, cậu bé sững người lại trong giây lát, bật cười khanh khách rồi chạy biến đi.

Phượng Cửu liền nhớ tới tuổi thơ nghịch ngợm như quỷ sứ của mình, quay đầu lại vui vẻ nói với Tức Trạch: “Khi ta còn nhỏ như chúng, cũng rất thích chạy đi chạy lại trên phố như thế”.

Tuổi thơ của nàng quả thực có rất nhiều chuyện thú vị, vừa đi vừa hớn hở đắc ý kể cho Tức Trạch nghe một chuyện trong số đó: “Hồi đó ta có một người bạn học là một con sói xám, có một lần ta không cho cậu ta chép bài, cậu ta nhân lúc ta đang ngủ trưa ở trường đã bôi nhọ hết cả... ờ hết cả lông trên người ta”.

Tức Trạch gạt đốm sáng rớt xuống đầu nàng ra: “Hồi nhỏ nàng thường xuyên bị bắt nạt ư?”.

Phượng Cửu nhướng mày: “Sao có thể như vậy được, những bạn học khác nịnh nọt hiếu kính ta còn không kịp, chỉ mình sói xám đệ đệ thi thoảng còn dám phản kháng lại một chút, đương nhiên đều bị ta đáp trả hết. Một lần, phu tử đưa bọn ta vào trong núi để nhận biết về các loại thảo dược, buổi tối ngủ lại ở trong rừng, ta liền vào trong rừng bắt một chú thỏ xám, nhân lúc sói xám đệ đệ ngủ liền nhét con thỏ vào dưới bụng của cậu ta, sáng sớm hôm sau đã nói với cậu ta rằng đó là chú thỏ do cậu ta sinh ra lúc nằm mơ, ta còn đỡ đẻ giúp cậu ta, sói xám đệ đệ liền sợ đến phát khóc”.

Một nụ cười nở trên môi Tức Trạch: “Làm tốt lắm”.

Phượng Cửu thở dài: “Nhưng sau đó cậu ta biết được là ta đã lừa gạt cậu ta, đã đuổi theo ta suốt hai tháng trời”.

Tức Trạch nói: “Chỉ đuổi có hai tháng thôi ư?”.

Phượng Cửu bất lực liếc nhìn chàng: “Bởi vì hai tháng sau đó là tới kỳ thi cuối năm, cậu ta muốn chép bài môn lịch sử thời thượng cổ của ta”.

Tức Trạch gật đầu nói: “Xem ra nàng rất giỏi môn lịch sử thời thượng cổ”.

Phượng Cửu có một thoáng sững sờ, nhưng lập tức gạt bỏ tạp niệm trong đầu, thẳng thắn nói: “Điều này, bởi vì từ nhỏ ta rất sùng bái một vị tôn thần, ngài ấy là đại anh hùng thời thượng cổ, một bộ lịch sử thời thượng cổ đều ghi lại những chiến công huy hoàng của ngài ấy, ta đương nhiên phải học giỏi rồi”.

Thấy Tức Trạch bỗng nhiên dừng bước, nàng cũng dừng lại, lại nói: “Thực ra hồi đó, ta còn muốn dốc sức học những môn học mà ngài ấy yêu thích, thật tiếc là ngài ấy lại thích môn Phật lý, môn học này ta lực bất tòng tâm. Ta vẫn luôn không hiểu trước đây ngài ấy suốt ngày đánh đánh giết giết, sau đó tại sao lại có thể học được Phật lý một cách tinh thông như vậy, rồi một ngày ta cuối cùng đã hiểu, người vung kiếm giết người, chưa chắc đã không thể bàn luận Phật lý. Thực ra ngài ấy còn thích câu cá, nhưng đáng tiếc là phu tử lại không dạy môn câu cá”. Nói xong lại thở dài một tiếng đầy nuối tiếc.

Chợt ngẩng đầu lên, trong mắt Tức Trạch ẩn chứa điều gì đó mà nàng không hiểu rõ, bàn tay của chàng ta chỉnh sửa lại vòng hoa có phần hơi lệch trên đầu nàng, hạ thấp giọng nói: “Nàng đã làm rất nhiều việc vì người đó”.

Phượng Cửu nhận thấy đây là một lời khen ngợi, có chút ngại ngùng, tiện tay lấy chiếc mặt nạ bằng gỗ trên tay chàng đeo lên mặt, giọng nói ồm ồm vọng ra từ phía sau tấm mặt nạ: “Chuyện đó… chuyện đó thực ra cũng không đáng gì, chẳng qua hồi nhỏ có chút ngốc nghếch mà thôi”. Bỗng nghe thấy tiếng reo hò nhộn nhịp phía trước, nhón gót lên nhìn, lập tức túm lấy tay áo của Tức Trạch, giọng nói vui vẻ hơn ban nãy rất nhiều, hứng khởi nói: “Hình như các cô nương đang ném túi hương ở phía trước, đi, đi, chúng ta cũng tới đó xem xem!”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx