sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư - Phần IV - Chương 11 - Phần 2

02.

Trong ngày tết Nữ nhi ở bộ tộc Tỷ Dực Điểu, Phượng Cửu đã từng nghe nói việc các cô nương ném túi hương.

Nghe nói vào ban đêm trong thành có một ngôi lầu cao mọc lên, tên là Vụ Nữ Lâu, là lễ vật đính ước mà Vụ Nữ quân - người cai quản sao Vụ Nữ tặng cho một vị vương tử của tộc Tỷ Dực Điểu. Vụ Nữ quân đã bỏ ra không ít công sức, tuy nhiên bộ tộc Tỷ Dực Điểu thường không lấy người ngoại tộc, hai người mặc dù có tình cảm, nhưng cuối cùng chỉ có thể than hai tiếng vô duyên, để lại một tòa tháp cô độc chỉ xuất hiện vào đêm tết Nữ nhi, để các cô nương có tâm sự được lên đài cao, vẹn tròn niềm mong mỏi trong lòng họ.

Trong truyền thuyết, đêm xuống, các cô nương mang theo túi hương do chính tay mình thêu trèo lên lầu cao, nếu người trong lòng của mình đi ngang qua dưới lầu sẽ ném túi hương lên người người đó, nếu chàng ta có ý sẽ nhận túi hương, nếu vô ý sẽ vứt bỏ túi hương, nhưng nếu đã nhận túi hương sẽ phải đi chơi một đêm với cô nương đã ném túi hương.

Từ tận đáy lòng Phượng Cửu cảm thấy rằng đây quả thực là một trò chơi vừa có tình lại vừa thú vị, nếu mấy vạn năm trước ở Thanh Khâu có trò chơi này, Mê Cốc cũng không đến nỗi độc thân tới tận bây giờ.

Nàng hăng hái hồ hởi dẫn Tức Trạch đi thẳng tới Vụ Nữ Lâu, trên đường đi lại ngang qua sạp hàng bán người bột ban nãy, anh chàng bán người bột vội vàng vẫy gọi họ: “Tiểu thư vội vàng như vậy có phải muốn tới Vụ Nữ Lâu? Xin khuyên tiểu thư một câu, công tử nhà tiểu thư có ngoại hình quá tuấn tú, không thể tới nơi đó được đâu!”.

Trong lúc vội vàng Phượng Cửu còn không quên quay đầu lại cảm ơn anh chàng đó một câu, vui vẻ nói: “Chúng ta chỉ tới xem trò vui thôi, chàng ta đã có nơi có chốn rồi, đương nhiên sẽ không nhận túi hương của các cô nương một cách bừa bãi đâu, cảm ơn tiểu ca đã nhắc nhở”.

Anh chàng ấy lại nói gì đó, tiếng nói chìm lẫn vào trong tiếng của đám đông, nhưng câu nói vừa rồi của anh chàng đó cũng nhắc nhở Phượng Cửu, nàng không yên tâm quay sang nhìn Tức Trạch, nói: “Những lời ta nói ban nãy, ngài đều nghe rõ cả chứ?”.

Tức Trạch tự nhiên nắm lấy tay nàng đề phòng hai người bị đám đông tách rời: “Ừm, ta đã có nơi có chốn rồi”.

Phượng Cửu gỡ mặt nạ ra, vẻ mặt rất trịnh trọng: “Á, câu nói này cũng là câu nói của ta, nhưng đó không phải là trọng điểm, điều quan trọng là ngài tuyệt đối không thể nhận túi hương của các cô nương một cách bừa bãi, có hiểu không?”.

Ban nãy quên dặn dò chàng ta, một thanh niên cô độc không có tuổi thơ như Tức Trạch, lúc này thấy thứ gì cũng sẽ cảm thấy mới lạ, từ việc chàng ta thích quả cầu, mặt nạ tới khóa bát quái là có thể nhận thấy một phần. Nếu chàng ta cảm thấy túi hương của các cô nương cũng rất mới lạ, lại tò mò nhận túi hương của họ... cô nương ném túi hương sẽ nghĩ rằng tâm nguyện của mình đã thành sự thật, chàng ta lại chỉ muốn vui chơi một chút, khi các cô nương biết được, đau khổ khóc lóc một hồi còn tốt, nếu có ai đó nghĩ quẩn, gieo mình từ trên Vụ Nữ Lâu xuống...

Nghĩ tới đó, nàng cảm thấy trong lòng trĩu nặng, lại nói với chàng ta lần nữa: “Nhất định không được nhận túi hương của bọn họ, hiểu không?”.

Tức Trạch chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt ẩn chứa một nụ cười, đáp: “Ừm, hiểu rồi”.

“Thật sự đã hiểu rồi chứ?”.

“Thật sự hiểu rồi”.

Phượng Cửu thở phào nhẹ nhõm.

Đáng tiếc rằng nàng vừa mới thở phào một cái, từ Vụ Nữ Lâu ở phía trước, các túi hương đã bay thẳng vào hai người bọn họ.

Phượng Cửu cau mày, trong truyền thuyết, khi các cô nương ném túi hương, nhận hay không nhận là tùy vào các công tử, ném, chẳng qua thứ được ném đi là một cơ hội, một duyên phận. Nhưng mấy túi hương ném lên người Tức Trạch lúc này lại dường như dính chặt vào người chàng ta, kiểu ném này lại là một sự cưỡng cầu.

Nàng cuối cùng đã hiểu được lời nhắc nhở của anh chàng bán người bột kia có ý gì.

Làn gió đưa hương thơm từ trên Vụ Nữ Lâu bay xuống, một hàng mỹ nhân đứng tựa vào lan can trên lầu khẽ cười, một loạt mỹ nhân khác đang vui vẻ huyên náo định xuống lầu mời vị công tử bị túi thơm rơi trúng, cũng chính là mời Tức Trạch thần quân thực hiện lời hứa.

Đại nương bán son phấn bên cạnh lầu nhìn Phượng Cửu vẻ thông cảm: “Cô nương chắc là người nơi khác đến đây nên đêm nay mới đưa người thương tới chỗ này phải không?”.

Phượng Cửu không để ý tới cách gọi người thương của vị đại nương kia, sán lại gần hỏi: “Sao đại nương biết chúng ta từ nơi khác tới? Đại nương có biết, tại sao những túi thơm kia không thể gỡ xuống được không?”.

Đại nương cả đời bán son phấn dưới chân Vụ Nữ Lâu đương nhiên biết rõ, thần sắc khó đoán, nói: “Trước đây những túi thơm này quả thực chỉ là loại túi thơm thông thường, Vụ Nữ Lâu cũng thực sự là nơi cầu lương duyên, nhưng một trăm năm trước trong thành xuất hiện một mỹ nam có dung mạo trác tuyệt, là người trong mộng của rất nhiều vị tiểu thư. Các cô nương vì muốn được làm bạn một đêm với vị mỹ nam tử này nên đã tập trung sức lực của tập thể, làm ra loại túi thơm khi ném vào người khác sẽ không thể gỡ xuống được này”. Xuýt xoa một tiếng: “Vị mỹ nam tử đó vì thế đã không thể không một mình đi chơi khắp Vương thành cùng bảy mươi ba tiểu thư trong đêm tết Nữ nhi. Lão vẫn còn nhớ đêm đó, quả đúng là một cảnh tượng kỳ lạ hiếm có”.

Trong đầu Phượng Cửu thầm tưởng tượng một hồi, tán thưởng nói: “Quả đúng là một cảnh tượng kỳ lạ hiếm có. Không biết sau đó vị mỹ nam tử kia đã lấy ai trong số bảy mươi ba tiểu thư kia, tuy nhiên cho dù lấy ai, chắc cũng đều là một giai thoại”.

Vị đại nương lại nhìn nàng với vẻ thông cảm: “Sau đó ư, sau đó vị mỹ nam tử chín đời độc đinh này đã đoạn tụ luôn”.

Phượng Cửu sững sờ, quay phắt lại nhìn Tức Trạch. Thảo nào các trang nam tử qua qua lại lại trước lầu trong đêm nay đều là hạng đui què mẻ sứt, thảo nào Tức Trạch vừa xuất hiện đã bị ném túi thơm đầy người. May mà thân thủ của chàng ta nhanh nhẹn, có thể vì mải bảo vệ che chắn cho nàng, lại thêm không để ý tới việc bị ném túi thơm, trên người mới khó tránh khỏi việc bị trúng vài túi.

Là do nàng cố ý kéo Tức Trạch tới đây, mặc dù nàng không cố tình nhưng nếu Tức Trạch đi theo lối mòn của người đi trước, cũng bị biến thành đoạn tụ ở đây... điều này thật không thể tưởng tượng nổi.

Nàng không dám tưởng tượng thêm, nắm lấy tay của Tức Trạch, kéo chàng ta bỏ chạy. Chỉ nghe loáng thoáng phía sau có giọng nữ nũng nịu vang lên: “Công tử, đừng bỏ chạy…”. Nàng càng cắm đầu kéo Tức Trạch chạy nhanh hơn.

Đám đông lũ lượt mở đường, tiếng gió vù vù thổi phía sau lưng, trên đường bỏ chạy cũng giẫm nát vài đóa mộc lan rơi xuống.

Đèn đường dần dần trở nên thưa thớt, Tức Trạch - người đang bị kéo chạy theo phía sau chậm rãi nói: “Sao bỗng nhiên lại bỏ chạy?”.

Phượng Cửu nghe thấy câu hỏi này, nhớ tới đám mỹ nhân ở trên lầu, lập tức rùng mình một cái: “Không chạy thì còn làm gì nữa? Lẽ nào ngài muốn suốt đêm ở bên cạnh họ, đưa họ đi chơi đêm khắp Vương đô?”.

Tức Trạch dừng lại một chút: “Nàng không muốn ta đi cùng bọn họ?”.

Vừa nói vừa kéo Phượng Cửu vào một ngõ nhỏ, nơi này tuy ít đèn hơn một chút nhưng hoa phật linh và hoa mộc lan lại dày đặc hơn ở chợ đêm nhiều, mặt trăng cũng ló ra từ trong đám mây, tỏa ánh sáng vằng vặc.

Phượng Cửu đứng vững, vừa thở hổn hển vừa thầm nghĩ, đây đúng là một câu hỏi thừa thãi, ta đương nhiên không hy vọng ngài bị bọn họ biến thành đoạn tụ rồi, nhưng vừa rồi trong lúc chạy gấp nàng nói mấy câu, giờ hụt hết cả hơi, lúc này ngay cả việc ừ một tiếng cũng không ừ nổi, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu. Cái gật đầu này, lại dường như khiến Tức Trạch rất hài lòng.

Hoa phật linh và hoa mộc lan dập dềnh bay lượn, trong ngõ yên lặng một cách kỳ lạ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của nàng. Ban nãy chạy nhanh như vậy nhưng vòng hoa đội trên đầu cũng không bị rớt xuống, mái tóc dài buông xõa giống như một tấm lụa đen rủ xuống từ vòng hoa, mồ hôi hai bên Thái Dương dính ướt vài lọn tóc, bông hoa phượng vũ giữa trán trở nên vô cùng diễm lệ, khuôn mặt trắng ngần cũng ửng hồng.

Nàng quả thực rất xinh đẹp, nhưng vì tuổi còn nhỏ, còn chưa có vẻ phong tình, nhưng lúc này, lại giống như một mỹ nhân đã trưởng thành vô cùng phong tình quyến rũ.

Chiếc mặt nạ bằng gỗ bách đang đeo trên cổ nàng, tai hồ ly trên mặt nạ vướng vào cằm nàng, cọ vào cằm khiến nàng thấy khó chịu, đưa tay định đẩy ra, nhưng nó lại bật ngược trở lại, nàng lại đẩy tiếp, động tác này có vẻ trẻ con.

Tức Trạch bước lại gần, đưa tay giúp nàng giữ chặt chiếc mặt nạ, chỉ giữ như vậy, không nói giúp nàng gỡ ra, cũng không nói sẽ không giúp nàng gỡ ra. Đôi mắt đẹp của chàng ta nhìn nàng.

Phượng Cửu không biết chàng ta muốn làm gì, cũng ngước mắt lên nhìn lại, ánh mắt quấn lấy nhau hồi lâu, nàng mới chậm chạp cảm thấy rằng, bầu không khí lúc này không ổn lắm. Thấy Tức Trạch nghiêng người về phía mình, nàng vội vàng lùi lại phía sau một bước, mở miệng nói: “Lâu lắm rồi không chạy như thế này...”. Những tiếng cuối cùng còn chưa kịp thốt ra đã bị Tức Trạch nuốt gọn. Một tay chàng vẫn giữ chiếc mặt nạ, một tay ôm eo nàng, khẽ thì thầm bên môi nàng: “Ta cũng vậy”.

Phượng Cửu chớp chớp mắt, đưa tay đẩy Tức Trạch ra, nhưng không đẩy được, hơi thở của chàng lướt qua môi nàng, khiến nàng cảm thấy ngưa ngứa. Bàn tay nàng đặt lên lồng ngực chàng, đẩy nhưng không được, không đẩy thì không ra sao, nàng lại đẩy thêm một lần nữa, vẫn không đẩy được. Còn muốn đẩy thêm nữa, cảm thấy bàn tay đang ôm eo nàng bỗng ép mạnh, cả người nàng nép sát vào người chàng. Nàng giật mình, mở miệng khẽ kêu lên một tiếng. Nàng nhìn thấy một nụ cười lướt qua đôi mắt đen láy của chàng, trong chốc lát có một vật gì đó vừa trơn vừa mềm trượt vào trong miệng nàng, đầu óc nàng nổ rầm một tiếng, chấn động nhận ra rằng đó là lưỡi của chàng.

Đôi mắt của chàng vẫn rất trầm tĩnh, dường như đã được ánh trăng thắp sáng, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi nàng tấn công từng chút một, nàng không biết chàng muốn ép bản thân mình tới đâu, lờ mờ cảm thấy rằng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, nàng thử cử động đầu lưỡi cứng đơ của mình. Nhận thấy Tức Trạch hơi sững lại. Việc này lại càng khích lệ nàng, vụng về cuốn lấy lưỡi của Tức Trạch đẩy lưỡi chàng ra. Tức Trạch chăm chú nhìn nàng, lưỡi chàng lại hết sức phối hợp, để mặc nàng ép lên lưỡi chàng, cho tới lúc lưỡi nàng trượt sâu vào trong miệng chàng.

Đôi khi nàng quả thực rất hiếu thắng, cũng thích tỏ ra mạnh mẽ, mà một khi tâm lý hiếu thắng được nhen nhóm, thì không thu lại được ngay. Mùi hương bạch đàn bao trùm lấy nàng, là mùi hương trên người Tức Trạch. Đầu óc nàng trở nên trống rỗng, theo bản năng hiếu thắng, chỉ muốn cũng ép Tức Trạch đến mức hết đường lui mới thôi.

Tay nàng bám lên vai chàng, nhón chân, nép sát môi của mình vào môi của chàng, đầu lưỡi lục lọi quấn quýt trong miệng chàng, tự cho rằng rất có tính công kích. Mãi lâu sau, khi môi lưỡi nàng rời khỏi miệng Tức Trạch, cảm thấy cuống lưỡi hơi tê tê, đau đau, còn thở hổn hển. Hơi thở của Tức Trạch lại rất đều đặn, phả vào đầu mũi của nàng, miệng chàng di chuyển tới khóe môi nàng, đùa nghịch làn môi dưới căng mọng của nàng, sự va chạm dịu dàng đó khiến nàng run rẩy, chàng dừng lại một chút bên khóe môi nàng, sau đó buông nàng ra.

Mặt nạ bằng gỗ bách lại được đeo trên cổ nàng, tai của hồ ly vẫn cọ vào cằm nàng.

Thời gian dường như lắng đọng cuối cùng lại bắt đầu chuyển động, những đám hoa mộc lan tụ lại quanh người bắt đầu tách ra, va vào nhau tạo ra những đốm sáng, hệt như ánh đom đóm trong ngày hè.

Phượng Cửu cảm thấy mông lung hồi lâu, ngẩn ngơ hồi lâu, ý thức được ban nãy mình vừa làm gì, trở nên trầm lặng hồi lâu.

Tức Trạch vuốt ve vòng hoa trên đầu nàng, nàng nghiêng đầu né tránh, bỏ mặc tay chàng dừng lại giữa lưng chừng không, vừa hay một đóa mộc lan rớt xuống, chạm vào đầu ngón tay, đốm sáng vỡ vụn, giống như một gợn sóng trong lòng bàn tay.

Nàng đứng trong bóng tối, nói: “Ta...”, cứ ta, ta ấp úng hồi lâu, vẫn không nói tiếp được, thấy Tức Trạch không để ý tới nàng, hồi lâu, trong giọng nói có chút áy náy, nói năng lộn xộn: “Ta không biết ban nãy mình đã làm gì nữa, tối nay ta vốn dĩ cảm thấy rất vui vẻ, giống như hồi nhỏ vô lo vô nghĩ, thực ra lúc nãy, vốn dĩ ta rất vui”.

Tức Trạch nhìn nàng: “Tại sao bây giờ lại không vui nữa?”.

Nàng trấn áp sự bối rối, cố giả bộ điềm tĩnh: “Gần đây ngài đã giúp đỡ ta rất nhiều, ta cảm thấy mối giao tình giữa hai chúng ta đã xứng đáng với hai chữ bằng hữu, hoặc giả ta đã làm điều gì đó khiến ngài hiểu nhầm, nhưng đó không phải là ý của ta. Chúng ta mặc dù mang danh vợ chồng, nhưng đây cũng không phải là ý của hai chúng ta. Chúng ta hãy làm bạn tâm giao, ngài cảm thấy có được không?”.

Tức Trạch lạnh lùng nói: “Nàng cảm thấy như vậy sẽ tốt ư?”, thần sắc điềm tĩnh, hỏi: “Vậy ban nãy, nàng nghĩ tới ai?”.

Nàng nghĩ tới ai? Nàng đương nhiên chẳng nghĩ tới ai cả, nàng chỉ cảm thấy ban nãy bản thân mình đã bị trúng tà nên mới hiếu thắng trong chuyện đó. Lắc đầu quầy quậy nói: “Ta chẳng nghĩ tới ai cả, ngài đừng vu oan cho ta”. Nàng chỉ mong chàng ta mau mau bỏ qua chuyện này, lại bổ sung thêm: “Ta nghe nói không có chấp niệm, không vọng tâm có rất nhiều lợi ích. Trước đây ta không như vậy, giờ lại muốn biến thành như thế, ta không muốn có chấp niệm và vọng tâm, cũng không muốn bản thân mình trở thành chấp niệm và vọng tâm của người khác. Ta nói như vậy, ngài hiểu chứ?”.

Tức Trạch lặng lẽ nhìn nàng, khi nàng nói những lời này, hoàn toàn không thấy vẻ ngây thơ khi thỏa sức chạy nhảy đùa giỡn giữa những đóa mộc lan ban nãy, trong thần sắc lại ẩn chứa một vẻ thận trọng hiếm thấy. Quả nhiên, vẫn quá nhanh. Có lúc chàng cảm thấy nàng rất thông minh, nàng lại rất ngốc nghếch, có lúc cảm thấy nàng rất ngốc nghếch, nàng lại rất thông minh. Muốn giảm bớt sự cảnh giác của nàng, xem ra chỉ có thể thuận theo ý của nàng trước.

Ánh mắt của chàng dừng lại trên người nàng, giây lát, nói: “Ban nãy chỉ là do chất độc trong người ta còn chưa được giải hết, nàng đang nghĩ gì vậy?”.

Phượng Cửu ngớ người.

Ban nãy khi Tức Trạch hôn nàng, nàng đương nhiên đã nghĩ tới việc hoặc là Tức Trạch lại trúng độc, hoặc là chàng ta thích nàng nên mới hôn. Nàng cảm thấy rằng chàng ta không thể xui xẻo đến như vậy, cả hai lần đều bị trúng độc, vậy đương nhiên là cũng có chút thích nàng, mà nàng lại hôn lại, rõ ràng là đầu nàng đã bị kẹp vào cánh cửa rồi.

Nàng lấy hết dũng khí, tự cho rằng đã nói được một lời giãi bày tiến lùi hợp lý lại không gây tổn thương lòng tự trọng của Tức Trạch, nhưng không ngờ chàng ta lại chỉ vì chất độc còn chưa được giải hết, có thể bản thân mình hôn lại chàng ta là vì mình cũng bị nhiễm chất độc trên người chàng ta. Quả nhiên vẫn là do độc.

Tức Trạch hỏi nàng đang nghĩ gì, nhất định là đã nhận ra việc nàng cảm thấy chàng ta thích nàng, câu nói này chắc chắn ám chỉ rằng nàng đã nghĩ quá nhiều, nàng quả thực đã suy nghĩ quá nhiều, nghĩ đến đó, khuôn mặt liền đỏ ửng vì hổ thẹn, gượng cười lấp liếm nói: “Ồ, hóa ra là chất độc còn tồn dư, ta… con người ta tâm tư tinh tế, có lúc dễ suy nghĩ hơi nhiều, ngài đừng cười nhé, ha ha… ha ha. Có điều chất độc mà ngài trúng phải cũng thật lợi hại, đã mười mấy ngày rồi mà vẫn chưa hóa giải được hết, không nghiêm trọng đấy chứ?”.

Tức Trạch trầm lặng nhìn nàng hồi lâu, đắn đo nói: “Chất độc của giao long, có lợi hại hơn bình thường một chút, nhưng cũng không quá nghiêm trọng”.

Phượng Cửu dựa vào góc tường, nhất thời không biết nên nói thêm điều gì, thấy Tức Trạch không nói gì nữa, bầu không khí trở nên gượng gạo, hồi lâu, nói: “Vậy mấy ngày vừa rồi khi chất độc phát tác, ngài chắc đã rất khó chịu phải không?”.

Tức Trạch thản nhiên nói: “Ừm, đều phải cố gắng kìm nén”.

Phượng Cửu khẽ ồ một tiếng, ngõ nhỏ lại trở nên yên lặng trong giây lát, trong bầu không khí yên lặng, trong đầu nàng lại hiện lên một câu hỏi, muốn kìm chế không hỏi, cuối cùng lại không kìm chế được, cất giọng: “Nếu đã đều phải cố gắng kìm nén, vậy ngài… ban nãy sao ngài không cố gắng kìm nén?”.

Tức Trạch thẳng thắn nói: “Kìm nén quá nhiều cũng không tốt”. Lại nói: “Nàng đã nói chúng ta là bạn tâm giao, nếu đã là bạn bè, chắc nàng sẽ không để tâm khi giúp đỡ ta một việc nhỏ chứ”.

Không hiểu sao Phượng Cửu lại có chút bực mình, nhưng Tức Trạch nói cũng có lý, hơn nữa, nếu lúc này nổi giận thì chứng tỏ bản thân mình quá hẹp hòi, đành tiếp tục cười ha ha nói: “Ta đương nhiên không để tâm, nhưng dù sao ngài cũng đã kìm nén lâu như vậy rồi...”.

Tức Trạch chăm chú nhìn nàng: “Chính bởi vì đã kìm nén rất lâu rồi, khi không cần kìm nén mới không kìm nén nữa”. Không đợi Phượng Cửu trả lời, chàng ta đưa tay ôm ngực, nhíu mày làm bộ đau đớn, nói: “Ban nãy chạy gấp quá, vết thương dường như lại vỡ miệng, ta thấy hơi đau, hãy quay về thôi”.

Đã mười mấy ngày rồi mà vẫn còn chất độc, hơn nữa miệng vết thương còn chưa lành, nhưng Tức Trạch lại nói không nghiêm trọng. Rõ ràng đang muốn lừa nàng. Bản tính của Phượng Cửu đôi khi rất thích quan tâm tới người khác, lúc này đã quên hết cảm giác gượng gạo ban nãy, trong lòng chỉ còn lại cảm giác lo lắng, vội tiến lên một bước đỡ lấy Tức Trạch nói: “Ta thấy vết thương này của ngài còn chưa ổn định, sớm biết thế này đã không đi ra ngoài rồi, mau quay về thôi, ta sẽ bảo người chữa trị cho ngài”. Khi nàng cau mày lo lắng đỡ lấy Tức Trạch, lại không thấy một nụ cười đắc thắng trên khóe môi của chàng ta.

Trà Trà vẫn còn ở Kỳ Nam thần cung, tiểu cung nữ thay thế cho nàng ta có một khuôn mặt thông minh nhưng vì tuổi còn nhỏ, có một số việc lại không biết cân nhắc như Trà Trà. Ví dụ như vấn đề đêm nay Tức Trạch sẽ nghỉ ở đâu.

Nếu là Trà Trà, chắc sẽ lặng lẽ thần không biết quỷ không hay bỏ thêm một chiếc gối vào giường của Phượng Cửu mà thôi. Tiểu cung nữ thay cho nàng ta lại rất thận trọng, việc gì cũng phải hỏi ý kiến của Phượng Cửu: “Điện hạ, đêm nay thần quân vẫn nghỉ ở trong sương phòng như thường lệ ạ? Điện hạ đã chuẩn bị phòng nghỉ ở cả sương phòng phía Đông và sương phòng phía Tây cho thần quân, nhưng không biết thần quân muốn nghỉ ở phòng phía Đông hay phía Tây?”.

Thực ra Tức Trạch đang thoải mái nằm trên giường của Phượng Cửu, dược sư vừa tới thăm khám vết thương trên người chàng ta.

Trên người chàng ta vốn dĩ chẳng có vết thương nào, không ngờ Phượng Cửu đêm hôm khuya khoắt vẫn có thể mời được dược sư, chướng nhãn pháp có máu lại không che giấu nổi mắt của thần tiên, vậy là đành phải tự tạo một vết thương trên lồng ngực, lúc này chàng ta thực sự đang dưỡng thương.

Phượng Cửu ngáp một cái hỏi Tức Trạch: “Đã muộn rồi, ngài muốn nghỉ ở sương phòng phía Đông hay phía Tây?”.

Lồng ngực của Tức Trạch được băng bó, hai mắt nhắm nghiền, cũng không buồn ngẩng đầu lên, nói: “Ta cảm thấy ta không thể nhúc nhích được nữa, đêm nay ta sẽ nghỉ ở đây vậy”.

Phượng Cửu díp hết cả mắt lại, ngáp một cái, nói: “Cũng được, đêm nay ngài cứ nghỉ ở đây, ta sẽ tới sương phòng phía Đông nghỉ ngơi, à, cần phải để một đứa hầu túc trực ở trong phòng, nếu có việc cũng tiện sai nó tới thông báo cho ta”.

Tức Trạch vẫn không động đậy, miệng nói: “Một kẻ hầu sao có thể chăm sóc chu đáo như bạn bè tâm giao được”. Làm ra vẻ nghi hoặc nhìn nàng, khẽ nói: “Chẳng phải nàng đã nói chúng ta là bạn tâm giao hay sao?”.

Bạn tâm giao, quả đúng là nàng đã nói như vậy. Nhưng khi nàng nói ra câu nói này, là chiếu theo cách làm của Tiểu Yến tráng sĩ. Tiểu Yến cũng là bạn tâm giao của nàng, thường cùng nàng uống rượu tâm tình, mặc dù không có văn hóa gì, nhưng luôn thử trở nên có văn hóa. Nhưng người bạn tâm giao Tức Trạch này, lại cứ như là ông lớn của nàng.

Nàng gãi gãi đầu một cách bất đắc dĩ, đành nói: “Thôi được, nhưng đêm nay nếu chất độc lại phát tác, ngài phải kìm nén đấy”. Lại nghiêng đầu dặn dò tiểu cung nữ, chỉ vào bức bình phong sáu tấm phía trước giường nói: “Hãy chuẩn bị cho ta một chiếc giường nhỏ bên ngoài tấm bình phong”.

Phượng Cửu dễ mềm lòng, lại dễ bị kích thích tình mẫu tử, nếu đêm nay tình cảm của người mẹ trong lòng nàng vẫn mãi không dứt, chưa biết chừng không cần Tức Trạch nhắc nhở, nàng đã tích cực ở lại đích thân chăm sóc cho chàng. Đáng tiếc là nụ hôn của Tức Trạch lại khiến trái tim mềm nhũn thấm đượm tình yêu thương của người mẹ của nàng bị rơi xuống một hố băng lạnh ngắt.

Tức Trạch đã phản tỉnh rất đúng, bước đó của chàng quả là hơi nhanh. May mà sau đó ứng biến thần kỳ, coi như đã cứu vớt được một nửa cục diện.

Mấy ngày Tức Trạch tạm nghỉ trong viện của Phượng Cửu để dưỡng thương, mỗi lần nàng định ra ngoài làm một việc gì đó thì chàng lại có triệu chứng vết thương tái phát. Là một người bạn tâm giao, nàng đương nhiên không thể làm việc khác, chỉ có thể suốt ngày túc trực không rời nửa bước bên cạnh chàng.

May mà khi ở bên Tức Trạch lại không hề cảm thấy vô vị, còn khiến nàng hiểu biết nhiều hơn.

Ví dụ như việc uống trà, nàng vốn nghĩ rằng Đông Hoa pha trà thích dùng chén sứ men đen đã được coi là cầu kỳ, nhưng khi ở bên Tức Trạch mới biết rằng, cầu kỳ kiểu đó là cầu kỳ quá lố, ý vị lớn lao của việc uống trà là ở chỗ thiên địa hợp nhất, tựu địa thủ tài(*).

(*) Có nghĩa là dùng ngay nguyên liệu có ở đó.

Đang đầu mùa hạ, trong đình viện đã có vài đóa sen nở, Tức Trạch bảo nàng đi kiếm mấy đóa, đặt lá trà vào trong nhụy hoa, đợi sau khi đêm xuống, cánh hoa khép lại, ủ lá trà bên trong, ngày hôm sau lấy ra dùng nước suối từ trên núi chảy xuống để đun trà, cho dù uống trà bằng cốc lớn, thì cũng là uống hương vị thiên nhiên tuyệt diệu, tự nhiên sẽ thấy thú vị.

Lại ví dụ như hoa cỏ trong đình viện, trước đây nàng chỉ biết thích cành nào thì ngắt vài ba cành về cắm chơi trong lọ, chưa từng nghe nói tới việc cắm hoa vào trong chậu. Tức Trạch lại có hứng thú nhàn tản, lấy một chiếc bát rộng làm chậu hoa, đổ đầy đất vào trong đó, chọn lựa những cành non trong vườn hoa cắm vào trong đất, điểm xuyết những hòn đá linh bích, thêm những đóa hoa nhỏ liền trở thành một tiểu cảnh sơn thủy hết sức phong lưu. Những cành hoa còn thừa lại thi thoảng còn được chàng tết thành con bướm hay con thỏ cho nàng.

Thi thoảng họ cũng chơi cờ, nàng đương nhiên không phải là đối thủ của chàng, nhưng chàng không phải lúc nào cũng giành phần thắng, thi thoảng cũng nhường cho nàng thắng một hai ván, nhưng việc nhường đó cũng rất có học vấn, nhường một cách có lý có tình, không hề lộ liễu.

Khi nàng trằn trọc khó ngủ, chàng liền đọc sách cho nàng nghe qua tấm bình phong, giọng đọc của chàng trầm ấm, khi dịu dàng giống như gió nhẹ mơn man trên khuôn mặt, nhanh chóng khiến nàng chìm vào giấc ngủ. Mỗi lần như vậy, nàng đều cảm thấy rằng có một người bạn tâm giao có văn hóa thật hiếm có biết bao, nàng có thể tưởng tượng được rằng nếu Tiểu Yến đọc sách cho nàng nghe, nhất định có tới một nửa số chữ trong sách mà chàng ta không biết, cần phải thỉnh giáo nàng, chỉ có thể càng đọc càng khiến nàng thêm tỉnh táo.

Càng ở bên nhau, nàng càng cảm thấy Tức Trạch là một con người thú vị, ở bên chàng như vậy, thời gian trôi đi rất nhanh, nàng chẳng để ý tới thời gian nữa.

Hôm nay nàng bỗng nổi hứng, đích thân xuống bếp chuẩn bị thuốc cho Tức Trạch, phía sau bụi trúc cạnh hành lang, hai cung nữ đang thì thầm to nhỏ, lời thì thầm bàn tán vô tình lọt vào tai nàng: “Ta đã nói là thần quân thực ra có tình cảm rất sâu sắc với điện hạ của chúng ta mà lại, nghe nói trong đêm tết Nữ nhi, biển hoa trong khắp Vương đô là tác phẩm của thần quân, chắc chắn điện hạ đã động lòng rồi, từ sau đêm hôm đó, điện hạ và thần quân ở riết trong phòng, ngày đêm bên nhau, tính ra đã được sáu ngày rồi, oa… chưa biết chừng phủ của chúng ta sắp có thêm một tiểu điện hạ nữa, ngươi nói xem chúng ta có nên chuẩn bị trước một ít quần áo của trẻ con, tới lúc đó nhờ Trà Trà tỷ tỷ mang cho tiểu điện hạ, nghĩ tới việc tiểu điện hạ mặc quần áo do chúng ta may chạy đi chạy lại bắt bướm trong sân viện, chẳng phải sẽ rất vui sao, thần quân ngài phải hành động nhanh hơn chút nữa…”.

Phượng Cửu trượt chân một cái, suýt nữa cắm đầu vào hồ cá ngay bên cạnh, may mà nàng nhanh tay bám được vào lan can. Nhưng qua lời nhắc nhở đó, nàng mới chợt nhận ra bản thân mình đã quanh quẩn bên Tức Trạch suốt sáu ngày rồi. Nàng vốn là một người không thể ngồi yên một chỗ, lần này lại có thể ở trong phòng suốt sáu ngày... từ tận đáy lòng nàng cảm thấy kinh ngạc. Lại nghe hai cung nữ kia nói rằng Tức Trạch có tình cảm sâu đậm với nàng, còn mong mỏi hai người đóng cửa ở trong phòng để tạo ra một tiểu điện hạ nữa. Nàng có phần dở khóc dở cười, khóe môi giật giật suốt dọc đường đi xuống bếp.

Đợi đến khi bê thuốc về phòng, vốn định kể câu chuyện thú vị này cho Tức Trạch nghe, trong chính phòng sáng sủa, lại không thấy bóng dáng của chàng đâu, nhưng trên chiếc bàn dài cạnh cửa sổ lại có một mẩu giấy ghi lời nhắn.

Trên trang giấy, nét bút uốn lượn rất có khí thế, nói rằng phải ra ngoài một chuyến, hôm nay hoặc ngày mai sẽ quay về. Ra ngoài làm gì, chàng lại không nói rõ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx