sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 593

Chương 593: Hương Hương

“Nếu con có vừa lòng thì cũng chăm sóc nó một chút.” Sở Giang lúc trước cũng không phản đối vì Tống Uyển quá kiên quyết, cũng là nghĩ giống như Sở Luật, nuôi thêm một người, lại là trẻ con nhà bọn họ cũng không thiếu một bát cơm vì bé. Chỉ cần vợ vui con mừng, hàng ngày vui vẻ cười đùa thì một bát cơm cho đi cũng đáng.

“Bố, con biết rồi.” Sở Luật đứng lên chuẩn bị đi nghỉ ngơi, bả vai bị thương này, người đàn ông kia nói nghỉ ngơi nhiều sẽ mau lành một chút. Anh hi vọng vết thương của mình mau lành, việc trong công ty đã xếp thành núi, nếu không có thân thể tốt thì còn đi kiếm tiền thế nào, dẫu sao công ty anh cũng là công ty lớn, đang nuôi rất nhiều gia đình công nhân.

Lại nói Tống Uyển mang theo Sở Tương là đi siêu thị mua đồ, bà lại bao lớn bao nhỏ (ý nói mang nhiều tiền) mang theo, đưa Sở Tương mua biết bao đồ vật, căn bản là bảng giá cũng không cần liếc một cái, trực tiếp ra tay mua, chỉ cần bé thuận mắt thích đều sẽ mua cho Sở Tương.

“A, Thẩm Ý Quân, là bà?” Tống Uyển ngoài ý muốn, ở chỗ này còn có thể nhìn thấy người quen.

“Đúng vậy, thật trùng hợp.” Thẩm Ý Quân đối với Tống Uyển cười cười, có quá khứ chẳng tốt đẹp gì, bà không còn mặt mũi nào nhìn con gái, cho nên cũng không muốn thấy người của Sở gia.

“Đứa nhỏ này là…” Bà thấy được Tống Uyển vẫn luôn nắm tay một đứa bé gái cũng tầm tuổi Tiểu Vũ Điểm, hơn nữa lại mua rất nhiều đồ vật cho đứa bé này, có lẽ nào đây là con cháu của Sở gia, trước giờ bà đều chưa từng nghe qua.

“Đứa nhỏ này…” Tống Uyển bế Sở Tương lên, hướng Thẩm Ý Quân khoe của quý, “Đây là cháu nuôi của tôi nhận từ cô nhi viện. Tôi muốn có cháu nội phát điên rồi, chính là không biết A Luật nhà tôi không biết khi nào mới có thể có con, vừa lúc tôi với đứa nhỏ này rất có duyên bèn nhận về nuôi, về sau ta cũng có một đứa cháu gái.” Bà cười thật tươi, một chút cũng không che giấu bản thân rất thích Sở Tương.

Thẩm Ý Quân nhàn nhạt nghe, rồi nhìn “Đứa bé này thật đúng không tồi, tôi có việc đi trước, hai bà cháu cứ tiếp tục,” Bà không nói thêm gì, xoay người đi đường khác với Tống Uyển.

Cũng không biết bọn họ ai thật sự mắt mù, cháu ruột của mình ở bên người trước đây lại đều không yêu thương. Tiểu Vũ Điểm là cháu ngoại bà, cháu bà so với đứa trẻ không biết từ nơi nào tới này xinh đẹp hơn nhiều.

Có điều, người của Sở gia muốn nhận nuôi liền nhận nuôi, nuôi mấy đứa đều được. Như vậy cũng tốt, tránh việc bọn họ đem chủ ý hướng tới cháu ngoại của ba. Con gái Nhược Tâm của bà vẫn là bơ vơ không nơi nương tựa, bà là mẹ cũng không vì nàng làm được cái gì, bí mật này nếu Nhược Tâm đã muốn giữ bà liền giữ.

Tống Uyển than một tiếng, bà cũng biết giữa bà và Thẩm Ý Quân quan hệ ngày càng mờ nhạt, sợ là sau này giữa hai nhà đều cũng thế.

“Đi thôi, Hương Hương. Bà nội mang con tiếp tục đi mua quần áo nhé.” Tống Uyển cúi đầu hôn lên mặt Sở Tương, tinh thần phấn chấn. Mang cháu gái đi mua đồ, bà tựa như muốn đem biết bao yêu thương mong chờ cháu nội suốt mấy năm qua đều dành cho Sở Tương.

“Vâng,” Sở Tương ngoan ngoãn đáp ứng. Khuôn mặt bé nhỏ hồng nào lúc trước được nuôi tố đã mập mạp lên không ít, quần áo trên người thay đổi một bộ, lại một bộ, hiện giờ đã có chút dáng dấp của đại tiểu thư.

Người vợ sống cùng nhau cả đời, từ ngày có cháu gái liền không cần tới ông. Nỗi khổ trong lòng ông chính là mỗi ngày nhìn vợ chăm sóc cháu gái lấy lòng, người lại ông ở nơi này không còn cơm bưng nước rót. Ài, thật khổ.

“Sao lại muốn tôi cũng tới?” Sở Giang đang ngồi chơi trên sô pha, chuẩn bị cùng mấy người bạn già hẹn nhau đi câu cá, nay cá chưa kịp câu, cửa còn chưa ra tới đã bị Tống Uyển kéo đến nơi này.

“Ông không tới thì ai tới?” Tống Uyển trừng mắt liếc Sở Giang, “A Luật ở công ty, tôi không nghĩ nó lại đến ở đây, nhưng ông thì có thể đến đây. Chẳng lẽ với ông cá quan trọng hơn cháu gái, hơn nữa mỗi lần ông ra ngoài một ngày có thể câu được mấy con cá, câu được rồi ông cũng có ăn đâu, toàn thả đi.”

Sở Giang nghẹn lời, đi câu cá đâu phải vì cá mà câu, mọi người trong nhân gian đều nói vậy. Câu cá là đấu trí với cá, là vì hưởng thụ cả quá trình câu, chứ có mấy khi câu cá để mang về ăn.

Nhưng là Tống Uyển nói cũng đúng, dẫu sao cũng mang danh là cháu gái, ông là chủ của gia đình này cũng muốn đến đây, tuy chỉ là cháu nuôi nhưng chính hiện tại cũng là họ Sở, liền cùng con cháu thân thích không khác biệt lắm. Hơn nữa Tống Uyển lại rất thích đứa nhỏ này, ông liền tính là yêu ai yêu cả đường đi lối về, cũng là quan tâm hơn tới cháu gái một chút.

Tống Uyển đem Sở Tương đến nhà trẻ tốt nhất trong vùng, tuy rằng hiện Sở Tương đã năm tuổi, nhưng năm năm trước bé đều ở cô nhi viện, cũng không được học hành tử tế, cho nên bà muốn cho cháu bắt đầu từ mẫu giáo bé. Hơn nữa Sở Tương trước thiếu dinh dưỡng nên dáng người nhỏ, học ở mẫu giáo bé cũng không thấy khác biệt lắm.

Tống Uyển còn đóng góp tài chính cho trường, trở thành một nhà tài trợ lớn, cũng là vì muốn cháu gái ở nhà trẻ này có thể được chiếu cố nhiều một chút. Với số tiền này vào trường, đừng nói là giáo viên, cho dù hiệu trưởng cũng đều muốn chiếu cố thật nhiều cho vị thiên kim Sở gia mới nhận này. Tuy rằng nói thiên kim này là nhận nuôi, nhưng dựa vào việc Tống Uyển chăm sóc đứa nhỏ này cũng có thể thấy, về sau thật sự sẽ là cháu gái, ở trong lòng Tống Uyến đứa cháu nhận nuôi này đúng là độc nhất vô nhị.

“Đi chơi với bạn của con đi,” Tống Uyển khẽ nựng khuôn mặt nhỏ của Sở Tương. Bà còn muốn cùng hiệu trưởng nói ít lời, để bọn trẻ tự mình đi chơi. Tóm lại đứa bé này vẫn không thể luôn ở ngốc trong nhà, cũng muốn có không gian riêng để chơi với bạn bè cùng lứa.

“Vâng, bà nội, Hương Hương đã biết.” Sở Tương nhỏ nhẹ đáp ứng, bộ dạng ngoan ngoãn lại làm cho Tống Uyển thêm thích vài phần.

Cô giáo cầm tay nhỏ của Sở Tương, dẫn bé tới lớp học mẫu giáo bé. Phòng học thiết kế tràn ngập các hình thú, bên trong bàn ghế cùng các đồ vật khác đều có hình dáng ngộ nghĩnh như trong các bộ phim hoạt hình, bên trong còn có vài cái đầu trẻ nho nhỏ đều đang cùng nhau chơi.

“Các con!”

Cô giáo vỗ vỗ tay, cười tủm tỉm nói với mấy đứa trẻ, “Hôm nay lớp học chúng ta chào đón một bạn mới, bạn là ‘Hương Hương’, các bạn trong lớp muốn nói gì với Hương Hương nào?”

Mấy đứa trẻ đứng dậy, tất cả đều đồng thanh nói:

“Hoan nghênh Hương Hương.”

Sau đó đều cùng với cô giáo vỗ tay hoan nghênh bạn mới.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx