sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 594

Chương 594: Hương Hương 2

Sở Tương lớn tuổi một chút nhưng lại lớn lên ở cô nhi viện. Cô nhi viện không phải là thiên đường gì, xác thật còn có thể coi là địa ngục. Ở đó bọn trẻ từ bé đã xích mích với nhau, vì một bát cơm, một cái bánh mì liền dùng hết tâm tư của mình tình toán tranh đoạt, thậm chí là đe dọa. Tương thân tương ái kia đều là giả vờ, đồ ăn kia chỉ khi ăn vào chính trong bụng mình mới là của mình.

Mà hiện tại Sở Tương đã không còn là Sở Tương trong quá khứ, bé không còn mỗi ngày đều phải tính kế để có thể ăn nhiều chút đồ ăn trong cô nhi viện, lúc này bé đã là Sở Tương, là thiên kim tiểu thư mới nhận của Sở gia, có hoa có tiền, có quần áo đẹp, đồ ăn không hết, bé nâng cái cằm nhỏ nhỏ của mình lên, đã bắt đầu có cảm giác về sự ưu việt.

Bé nhìn mấy đám bạn, một đám đều cao gần như nhau, không đáng yêu như mình, cũng không có quần áo xinh đẹp như mình.

Cô giáo đêm mấy đứa trẻ, phát hiện ra thiếu một đứa.

“Tiểu Vũ Điểm đâu?” Cô hỏi đám trẻ xung quanh, như thế nào lại không thấy Tiểu Vũ Điểm, nhóc đang làm gì?

“Cô giáo, cô giáo.” Một đứa bé trai giơ tay cao cao nói, “Tiểu Vũ Điểm đi vệ sinh, bạn ấy thật giỏi nhé, không cần tới cô giáo, tự mình có thể kéo quần.”

Cô giáo vui vẻ cười, thật sự rất đau đầu. Đám trẻ này như thế nào chỉ cởi quần đi vệ sinh cũng là việc rất khó. Trong đám học sinh của cô cũng chỉ có đứa bé kia là ngoan nhất, rất hiểu chuyện, ăn cơm không cần người quản, đi vệ sinh dù nặng nhẹ cũng tự mình giải quyết, khát sẽ hướng cô giáo muốn uống nước, đói bụng cũng sẽ nói với cô giáo, trước nay đều không làm bẩn quần áo, cũng không làm vương nước tiểu ra quần, có thể nói so với đám trẻ lớp lá thì bé trưởng thành hơn nhiều.

“Cô giáo, Tiểu Vũ Điểm trở lại rồi.” Bé trai kia cao hứng chạy đi, kéo bàn tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, cười tủm tỉm.

“Tiểu Vũ Điểm, em có rửa tay chưa? Anh đưa em đi rửa tay nhé?”

“A, rửa rồi.” Tiểu Vũ Điểm mở cái miệng nhỏ cùng cười, môi hồng răng trắng, tóc ngắn ngủn mềm mại thật sự rất đáng yêu. Các bé trai trong lớp đều thích bé gái xinh đẹp, nhưng đều là yêu nhất Tiểu Vũ Điểm.

Một bên Sở Tương cắn chính môi nhỏ của mình, tay nhỏ đáng kéo tới rách quần áo trên người. Cái loại này làm cô không có cảm giác thoải mái, giống ở cô nhi viện những đứa bé đáng yêu như vậy đều cướp đi cơ hội nhận nuôi của cô, đều cướp cơm cướp kẹo của cô.

Cô chán ghét bọn họ, cho nên cũng chán ghét người bạn mới này của mình.

“Hương Hương,” Tống Uyển đang đứng ngoài cửa gọi cháu gái mình. Bà cùng hiệu trưởng nói chuyện đều tốt, hiệu trưởng sẽ đặc biệt chiếu cố cháu nội bà, cho nên bà rất yên tâm.

“Bà nội…” Sở Tương vừa thấy Tống Uyển vội vàng chạy đi, một phen liền ôm lấy chân Tống Uyển. “Bà Nội đón Hương Hương về nhà sao?” Bé nháy một đôi mắt thật to, cười ngọt ngào.

Tống Uyển đem bé nâng lên, lại ôm hôn khuôn mặt nhỏ bé: “Hương Hương muốn lớn lên thành một cô gái xinh đẹp thì phải đi học. Con xem, có nhiều bạn bè như vậy, con phải cùng các bạn chơi vui, chờ đến lúc mặt trời lặn bà nội sẽ quay lại đón Hương Hương.”

Sở Tương cắn cắn môi nhỏ của mình, luyến tiếc bà nội, nhưng là bé biết bà muốn bé nghe lời, như vậy bà nội mới có thể thích, cho nên bé nghe theo bà nội nói, ở lại nơi này chơi cùng các bạn.

Tống Uyển có chút không nỡ để Sở Tương ở lại, lưu luyến mỗi bước đi đi về nhà, mà bà không biết lúc này ở cách đó không xa còn có một đứa trẻ nhỏ, so với Sở Tương thì vẫn nhỏ hơn một ít, khuông mặt nhỏ nhỏ tuy là ửng hồng nhưng luôn mang theo một ít nhàn nhàn tái nhợt. Bé có một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, đồng tử lam, lúc này bé tự nghịch đôi tay của mình, chỉ là đôi môi nhỏ lại mấp máy như là có tâm sự.

“Đi đi, Hương Hương, đến với các bạn cùng lớp chơi trò chơi.” Cô giáo cầm tay Sở Tương, đem bé đưa tới bên cạnh những đứa trẻ khác, muốn cùng đám trẻ này cùng nhau chơi trò chơi.

Sở Tương vẫn là lớn hơn một ít, rất nhanh cùng những bạn nhỏ này tạo thành một đám. Bé cũng mang kẹo của mình lấy lòng không ít bọn trẻ, nhưng bé vẫn là không thích Tiểu Vũ Điểm, ai bảo Tiểu Vũ Điểm kia khuôn mặt đẹp hơn bé. Ái nói là trẻ con không biết ghét.

Lúc tan học, Tống Uyển đã sớm tới đón cháu gái. Bà cùng Sở Tương ngồi trên một xe, những phụ huynh khác đến đón con cháu mình đều có chút hâm mộ, đây mới là nhà có tiền, chiếc xe kia phải đến hơn trăm vạn đi.

“Tiểu Vũ Điểm,” Hạ Nhược Tâm đứng ở bên ngoài gọi tên con gái.

Tiểu Vũ Điểm từ trong đám trẻ thò đầu nhỏ ra, sau đó chạy tới kéo tay áo mẹ. “Mẹ đến đón Tiểu Vũ Điểm, hôm nay có cá ăn không ạ?”

“Có,” Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đáng yêu. “Hôm nay mẹ làm một con cá lớn, con với bố cùng ăn có được hay không?”

“Dạ,” Tiểu Vũ Điểm đáp ứng, đem đầu của mình dựa vào vai của mẹ.

“Mẹ, bà nội rất thích chị.”

“A, bà nội gì thế?” Hạ Nhược Tâm ôm con hướng về nhà, nhà không quá xa, không cần phải đi xe. Mà cô vẫn tò mò Tiểu Vũ Điểm nhắc đến bà nội nào.

“Chính là một bà nội tốt,” Tiểu Vũ Điểm hết sức diễn đàn ý của mình, có điều thật đáng tiếc, lời nói của bé, dù Hạ Nhược Tâm là mẹ nhưng nghe cũng không hiểu, có điều cô cũng đoán được một ít.

“Bà nội đều thích cháu mình, giống như bố và mẹ, bởi vì con là do mẹ sinh ra, cho nên mẹ mới yêu con. Bà nội kia không phải là bà nội của con, bà nội thích cháu bà là đúng, con hiểu không?”

Tiểu Vũ Điểm cắn bàn tay nhỏ của mình ở trong miệng. A, nghe mẹ nói bé liền hiểu, bởi vì mẹ sinh ra mình nên mẹ mới yêu mình, nếu không phải do mẹ sinh đương nhiên mẹ không yêu.

À, ra là vậy. Mình không phải là cháu của bà nội, cho nên bà nội không yêu mình cũng phải.

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm có bà nội không?” Tiểu Vũ Điểm chớp chớp đôi mắt to, bé thật sự cũng muốn có bà nội. Chính là bé chỉ có mẹ, không có bà nội, cũng chưa từng gặp bà nội.

Hạ Nhược Tâm dừng chân một chút, đưa tay về phí trước xoa xoa đầu nhỏ của con gái. “Tiểu Vũ Điểm không có bà nội, nhưng Tiểu Vũ Điểm có bố mẹ, bố mẹ sẽ càng yêu con, lại càng yêu thay cả phần của bà nội.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx