sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 624

Chương 624:

Bé đi về phía trước một bước, rồi dừng, sau đó bước từng bước hướng Tống Uyển đi đến. Mà Tống Uyển chỉ cảm thấy hốc mắt mình cay cay, rốt cuộc cảm xúc ẩn nhẫn không được, nước mắt một lần nữa lại lăn xuống dưới.

Bà thật sự vui mừng kích động, kích động cũng không biết phải làm sao cho tốt.

“Tiểu Vũ Điểm, tới đây với bà nội.”

Bà không ngừng nói chuyện cùng Tiểu Vũ Điểm, ngay cả đôi mắt cũng không dám chớp xuống, liền sợ lần này cháu gái bà biến mất. Khó khăn lắm mới được gặp ruột thịt, bà thật sự rất cẩn thận, cũng thật sỡ hãi. Khi tới trước mặt Tiểu Vũ Điểm đang đứng ôm búp bê bà mới run rẩy nhẹ nhàng đặt bàn tay lên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, bà mơn trớn lông mày của đứa bé, đôi mắt bé, còn có khuôn mặt của bé, quả thật là không muốn buông tay.

Tiểu Vũ Điểm không tránh né tay của bà, bé nghiêng nghiêng đầu nhỏ của mình, bà nội giống như đang khóc, bà bị đau ở đâu sao? Nếu bà nội đau như vậy bà nên ngoan một ít, giống như trước kia bé bị đau, mẹ nói, ngoan ngoãn sẽ không đau.

“Tiểu Vũ Điểm, con quên bà nội sao? Bà nội đã gặp Tiểu Vũ Điểm rất nhiều lần, bà nội còn cho con ăn canh, có phải không?” Bà nghẹn ngào một tiếng, bàn tay vẫn không rời khỏi khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, khóe môi cũng không ngừng run rẩy vì kích động.

Tiểu Vũ Điểm không nói lời nào, bé an tĩnh đứng đó, để kể tay bà vỗ vể khuôn mặt của mình giống như không có cảm giác chán ghét, giống như tay của mẹ, bé sẽ không làm bà nội buồn, không bà nội lại đau khóc.

“Tiểu Vũ Điểm, bà nội có thể ôm con một cái không?” Tống Uyển buông tay mình, sợ cháu e sợ bà, cũng sợ cháu không muốn, bà cẩn thận sợ rằng đứa bé không thích bà. Đây là bà có được bảo bối ngoài ý muốn, thật là trân quý, bé chính là bảo bối của toàn bộ Sở gia.

Tiểu Vũ Điểm quay đầu lại nhìn Hạ Nhược Tâm, thấy mẹ gật đầu cổ vũ với bé mới quay đầu, vươn hai tay nhỏ của mình.

Bé không nói gì nhưng động tác đã biểu lộ tất cả.

Tống Uyển đứng lên, cẩn thận bế đứa bé trên mặt đất lên, cảm giác rất khác với lần đầu tiên ôm bé, lúc này đây bà càng thêm sợ hãi, càng thêm cẩn thận, càng thêm đau lòng. Bà sợ sẽ khiến bé đau, cũng sợ làm bé ngã.

Tất nhiên cũng không giống lúc ôm Sở Tương. Ôm Sở Tương bà sẽ thấy an ủi, chính là đứa bé trong lòng này lại làm bà cảm kích, nguyên lai đây mới là ruột thịt, là điều cái gì cũng không thay thế được. Bà nhận nuôi Sở Tương, đối xử với Sở Tương muôn vàn tốt, mọi thứ đều tốt nhưng vẫn là không có huyết thống khiến bà thân cận.

Mà cháu gái bà đã lớn như vậy, trong khi bà còn ngóng trông không biết khi nào mới có được cháu thì không thể tưởng tượng được kỳ thật bà đã có một đứa cháu gái đã lớn.

“Tiểu Vũ Điểm, gọi bà nội một tiếng được không?” Tống Uyển nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ của đứa bé trong ngực, cháu gái nhỏ của bà thật xinh đẹp, so với bất cứ đứa trẻ nào bé đều xinh đẹp, lúc sau trưởng thành nhất định là một mỹ nữ, thậm chí so với mẹ bé còn xinh đẹp hơn.

Gen Sở gia trước đến nay không tồi, Sợ Luật là một cái, mà cháu gái mà đương nhiên cũng vậy.

Tiểu Vũ Điểm gắt gao mím cái minegej nhỏ của mình, đôi mắt màu đen mở to, bé không nói gì, cũng không làm gì.

“Không sao, bà nội biết con sợ người lạ, về sau bà nội sẽ chơi với con, bà nội mua rất nhiều đồ chơi cho con, có búp bê, còn có nhiều món đồ chơi khác.”

Tay bà nhẹ nhàng vỗ về mặt Tiểu Vũ Điểm, chỉ là nước mắt vẫn cứ lăn.

“Bà nội…” Âm thanh ngọt ngào từ cái miệng nhỏ truyền tới, Tống Uyển sửng sốt một chút, sau đó không thể tin được điều mình vừa nghe, ngay lập nước mắt trào ra kích động, bé vừa gọi bà là bà nội. Bé thật sự gọi bà là bà nội, thật sự gọi bà là bà rội a.

Ông trời, đây là sự thật, đây là sự thật.

Cảm xúc này khiến bà không cách nào kìm lại được, làm bà không khỏi che lại miệng mình, thế nhưng đều là khóc không thành tiếng.

Đến một lúc sau bà mới xấu hổ lau nước mắt mình, cười với Hạ Nhược Tâm xin lỗi, có chút thất thố.

Hạ Nhược Tâm không nói gì, chỉ là trong lòng lại sinh ra có chút lo sợ, người Sở gia để ý Tiểu Vũ Điểm như vậy về sau còn có để cho cô nuôi Tiểu Vũ Điểm hay không?

“Con gọi là một tiếng bà nội nghe,” Âm thanh Tống Uyển có chút nghẹn ngào, bà sợ mình đang nằm mơ, cháu gái gọi bà là bà nội?

Chính lúc này Tiểu Vũ Điểm lại không nói nữa, tầm mắt bé dừng trên mặt Sở Tương đang ngồi trên sô pha, Sở Tương gắt gao trừng mắt nhìn bé, giống như đang muốn tranh đoạt với bé.

“Ngoan, con xem, bà nội chỉ là quá kích động,” Tống Uyển lại lau nước mắt trên mặt mình, bà ôm chặt Tiểu Vũ Điểm vào lồng ngực, tuy miệng nói là không khóc, chỉ là nước mắt của bà không cách nào ngừng tuôn.

Sở Giang nhìn chằm chằm Tiểu Vũ Điểm không nháy mắt, mà ông chỉ đứng ở chỗ này, đôi mắt đều đã đỏ, không chỉ bởi vì kích động, mà cũng bởi vì ông rất nóng lòng. Ông cũng muốn ôm cháu gái một cái, cho nên thỉnh thoảng ông ho khan, hi vọng có thể khiến vợ chú ý, không một mình mình ôm, không quên còn có ông nội bé đang đứng đâu, mà ông hiện đã vội muốn chết.

“Khụ…” Lại dùng sức ho một tiếng, Tiểu Vũ Điểm liền phát hiện vẻ mặt đỏ bừng của Sở Giang, đôi mắt bé tràn ngập tò mò, ông nội có bệnh sao? Chỉ là sinh bệnh hẳn muốn đi tiêm, ông cũng chưa ngoan sao?

Sở Giang phát hiện Tiểu Vũ Điểm nhìn ông, vội vàng vươn đôi tay của mình, ông không chờ được nữa: “Bà, cho tôi ôm một cái, tôi cũng muốn ôm cháu gái một cái.”

Tống Uyển vừa thấy bộ dáng vội vàng của chồng chỉ có thể đem đứa bé trong lòng bế đưa Sở Giang.

“Cẩn thận, ông đừng ôm chặt, cháu còn nhỏ sẽ đau.”

Sở Giang vội vàng gật đầu, ông sẽ chú ý, đương nhiên sẽ cẩn thận. Đây là cháu gái bé nhỏ của ông a, nói nữa, trẻ con ai mà không ôm, Sở Tương chẳng lẽ không phải còn bé sao, là cục đá sao? Ông cũng không phải không ôm Sở Tương lần nào.

“Con tên Tiểu Vũ Điểm phải không?” Sở Giang nhẹ nhàng nói, hai con mắt đều cười nheo lên, có thể rõ ràng thấy được ông đã có tuổi.

Tiểu Vũ Điểm gật đầu, tuy là người lạ nhưng bé không sợ, chỉ là bé chưa quen. Hơn nữa người ông nội này giống như là người tốt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx