sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 638

Chương 638: Không còn lựa chọn.

Sau khi Tiểu Vũ Điểm chạy vào trong phòng Cao Dật mới đi tới, đem tay đặt lên trên bả vai Hạ Nhược Tâm, “Nhược Tâm, nói cho anh, em sao thế, đã có chuyện gì?”

Trong nháy mắt anh cảm giác được bả vai Hạ Nhược tâm rụt một chút, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, đôi mắt nhẹ nhàng chớp, cũng rất nhanh nước mắt chảy xuống khuôn mặt cô. Cô không có cách nào làm cho mình bình tĩnh, cũng không có cách làm làm mình không lo lắng.

“Nhược Tâm, nói cho anh, rốt cuộc là sao vậy?” Cao Dật vội vàng lấy tay lau nước mắt trên mặt cô, đã thật lâu anh không thấy cô khóc như vậy. Có chuyện gì mà khiến cô thương tâm như thế, bất an như thế? Rốt cuộc là có chuyện gì?

“Cao Dật…” Hạ Nhược Tâm gọi tên Cao Dật, giữa môi có thể nếm được một loại chua xót cùng cực. “Nói cho em, em phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ…” Cô nói năng có chút lộn xộn, Cao Dật ôm thật chặt thân mình đang run rẩy không ngừng của cô vào trong lòng.

“Nói cho anh có chuyện gì, không cần lo lắng. Sao em lại quên mất em đâu chỉ có một mình, em còn có anh mà.” Anh siết chặt bả vai Hạ Nhược tâm, truyền hơi ấm tới cho cô, khả năng là Hạ Nhược Tâm đang bất an cực độ.

Môi cô run rẩy, đây là một loại sợ hãi cùng cực, dường như khiến cô không còn chịu đựng nổi.

“Cao Dật, Sở Luật muốn cướp lấy Tiểu Vũ Điểm, anh ta muốn cướp con gái của em, anh ta sẽ dùng tới pháp luật để cướp con gái của em. Em sợ, em thật sự sợ, anh ta vốn không từ thủ đoạn, anh ta là ma quỷ, em biết anh ta sẽ bất chấp hậu quả sẽ cướp con gái của em.”

Cao Dật nhẹ nhàng vỗ bả vai Hạ Nhược Tâm, an ủi cô đang bất an. Anh biết hiện tại cô rốt cuộc có bao nhiêu khẩn trương, Tiểu Vũ Điểm là cuộc sống của cô, nếu thật sự cướp Tiểu Vũ Điểm từ cô, như vậy cũng giống như muốn cô chết.

“Không cần lo lắng, anh sẽ không để Tiểu Vũ Điểm rời khỏi em, anh sẽ không để bất cứ chuyện gì, bất cứ ai cướp con đi.”

Một người đàn ông không có nổi nửa điểm trách nhiệm sao có thể xứng có được đứa con tốt như vậy, vậy mà anh ta còn tàn nhẫn, làm một phụ nữ phải thương tâm, Sở Luật người đàn ôn này, quả thực chính là không có thuốc chữa.

Mà Cao Dật an ủi tuy không khiến được Hạ Nhược Tâm thả lỏng được bao nhiêu, nhưng ít nhất cho cô được một chỗ để dựa, ít nhất cô không phải cô đơn, cũng không phải không biết làm gì. Cô đem đôi tay đặt lên eo Cao Dật, lòng cô đang bất an, người cô đang run rẩy, thân thể cô cũng không còn sức sống. Cô ôm chặt eo Cao Dật, mà Cao Dật cứ nhẹ nhàng xoa xoa bả vai cô an ủi, cũng không nói gì.

Bên trong cửa, Tiểu Vũ Điểm ôm chặt búp bê của mình, bé ngồi xổm trên mặt đất, một đôi mắt dị thường sáng ngời, nhưng trên khuôn mặt nho nhỏ lại không thấy một tia vui sướng lúc nãy. Bé nâng búp bê áp chặt vào mặt mình.

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không rời khỏi mẹ…” Âm thanh nho nhỏ mang theo vô hạn ủy khuất, nhưng là người lớn bên ngoài lại không ai nghe được.

***

Trong tập đoàn Sở Thị, Đỗ Tĩnh Đường trừng mắt nhìn Sở Luật, đây là đã trừng có lẽ đã hơn một giờ. Anh không sợ hai mắt mình nhức mỏi, dẫu hai mắt có nhức mỏi cũng phải nhìn xem Sở Luật có nguyện ý hay không.

Tin là không ai sẽ thích mình thành con khỉ trong mắt người khác, đặc biệt cái nhìn trừng trừng như vậy, là ánh mắt rất phiền, dẫu là ai cũng không thoải mái.

“Cậu nhìn đủ chưa?” Sở Luật không ngẩng đầu, ‘phạch’ một tiếng anh khép tài liệu trong tay mình lại, âm thanh không gợn sóng vô tự giống như sắc mặt anh lúc này, không có nửa điểm cảm tình.

“Không đủ,” Đỗ Tĩnh Đường thành thật trả lời, anh còn chưa nhìn được anh họ suy nghĩ cái gì, cho nên đương nhiên là chưa nhìn đủ.

“Vậy cậu cứ tiếp túc đi,” Sở Luật lần thứ hai cầm lấy tài liệu, anh rất bận: “Nếu cậu muốn xem thì cứ thoải mái. Có điều chính là công việc của cậu tốt nhất làm cho xong, bằng không lát hết giờ ở lại mà làm.”

“Anh họ à…” Đỗ Tĩnh Đường đứng lên, đôi tay đặt lên bàn làm việc của Sở Luật, âm thanh của anh thấp một chút. “Anh thật sự tranh quyền nuôi nấng Tiểu Vũ Điểm với chị ấy sao? Thật sự một hai phải đến bước này sao?”

Trên thế giới này thật sự có quá nhiều trùng hợp ngoài ý muốn. Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, đứa bé gái kia làm anh thích không chịu nổi lại là con của anh họ cùng Hạ Nhược tâm. Đứa bé đáng yêu đó lại cùng huyết thống với anh, khiến anh kích động vài thiên, chỉ là kích động qua đi lại thấy thật phức tạp, chỉ có một đứa con, Sở gia muốn, Hạ Nhược Tâm cũng không có khả năng sẽ cho.

Chỉ có cách đem Tiểu Vũ Điểm chia làm hai đi, bằng không thật sự tìm không ra một biện pháp đẹp cả đôi bên. Nhoáng cái bốn năm đã qua đi, Hạ Nhược Tâm sao có thể đem Tiểu Vũ Điểm cho anh họ của anh, chỉ là Sở gia cũng chỉ có một đứa cháu, đừng nói anh họ anh, cả dì dượng anh đều không thể để Tiểu Vũ Điểm lưu lạc bên ngoài.

Chỉ là, làm vậy với một phụ nữ không phải quá mức tàn nhẫn sao. Dù sao từ đầu đến cuối anh cũng không cho rằng anh họ anh có cái quyền gì nuôi nắng đứa con gái này, kỳ thật một chút tư cách cũng không có. Nhưng anh là họ Đỗ, không có tư cách gì để nói, tư tưởng một phương diện nhưng hành động lại là một phương diện khác.

“Nếu không, em cho nằng sẽ thế nào. Không có Tiểu Vũ Điểm sẽ làm Sở gia chúng ta từ nay tuyệt hậu, hay em sinh một đứa cho anh?” Sở Luật nhàn nhạt hỏi. Anh trước sau không có động tác gì, có điều trong mắt anh lại một màu ảm đảm.

Nếu có con đường thứ hai có thể đi anh tuyệt đối sẽ không như vậy, sẽ không lại đem vết thương bốn năm trước một lần nữa tàn nhẫn xé mở. Như vậy với anh, với Hạ Nhược Tâm đều là thống khổ.

Nhưng là, anh không có lựa chọn.

“Anh họ, ài… Tự anh quyết định đi, em đi gặp Tiểu Vũ Điểm.” Đỗ Tĩnh Đường bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó đi ra ngoài mà không phát hiện, lúc này Sở Luật mới ngẩng đầu, bỗng nhiên anh cũng đứng lên.

Anh cũng muốn đi nhìn Tiểu Vũ Điểm, có điều Tiểu Vũ Điểm đối với anh vẫn là chán ghét. Con gái anh không thích anh, thậm chí ghét anh, khiến anh làm cha thật sự thất bại. Tất cả mọi người có thế ôm bé, chỉ có anh là người cha, chỉ cần vừa đi gần bé, bé không chạy mà chỉ khóc, khiến anh chỉ có thể từ xa xa nhìn bé, không dám đi vào nửa bước.

Anh đi theo Đỗ Tĩnh Đường đi ra ngoài.

Đỗ Tĩnh Đường như một phu khuân vác, trên cổ treo đồ vật, trên tay cầm đồ vật, đương nhiên trong lòng anh còn ôm Tiểu Vũ Điểm. Anh thật sự yêu đứa nhỏ này tới chết, bé thật đáng yêu, hơn nữa đặc biệt ngoan ngoãn. Đừng nói đến dì dượng của anh, ngay cả anh đều yêu không chịu được, so với Sở Tương thì bé ngoan hơn nhiều, hơn nữa đứa nhỏ này hiểu chuyện, không để tâm chán ghét người khác.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx