sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 644

Chương 644: Phán quyết của tòa

“Người cha đang muốn cướp đi con của tôi lúc này đâu, anh ta làm cái gì? Anh ta rõ ràng có thể cứu con gái tôi, chính là anh ta lại không đồng ý. Anh ta để mặc con gái bị bệnh của tôi để mang vợ đi nước ngoài giải sầu, đi du lịch, đi tiêu tiền, đi ân ái. Nếu không phải gặp được một người đàn ông khác có thể cứu con gái tôi, hiện tại anh ta còn có cơ hội đứng ở chỗ này cướp con gái của tôi sao?”

“Sở Luật, anh nói, anh xứng sao?”

Đây là đến từ một người mẹ, một phụ nữ bình thường, chua xót đến cực điểm nói. Đây không phải lên án, mà đang kể chuyện của chính mình từ xưa, có lẽ cũng không nhiều, nhưng từng câu từng chữ đủ cho thấy người phụ nữ này bốn năm xoay sở sinh hoạt thật là vất vả cùng khó nhịn, mà làm cô vất vả như vậy chính là người đàn ông phong đọ hô phong hoán vũ trước mặt. Xác thật, anh ta thật sự không có tư cách mang đứa bé kia.

Sở Luật buông chính tay mình ra, mà trong lòng bàn tay có dấu vết thật sâu. Hiện tại kỳ thật anh đều không tin được tất cả những chuyện này là anh đã làm sao? Đều do anh tạo thành sao? Không, không phải, thật sự không phải. Lúc trước anh thật sự chỉ muốn cô trở về cầu xin anh mà thôi.

Anh không muốn bức cô đến con đường cùng, chỉ là anh nghĩ vậy, chính là Hạ Nhược Tâm cũng không biết. Xét đến cùng, tất cả mọi thứ đều là anh sai.

“Sở tiên sinh,” Luật sư cúi đầu nhìn Sở Luật, anh còn muốn tiếp tục sao? Tin tưởng hiện tại bất luận cái gì có lương tri con người đều sẽ không lại đi đối xử với một người phụ nữ như vậy, bọn họ thật sự muốn tiếp tục sao?

Như vậy không có đạo đức, không có chuyện đã lao thành phải theo lao?

“Tiếp tục đi.” Sở Luật nhẹ nhàng gật đầu một cái, anh đưa tay lên mặt mình, dường như có thể phát hiện trên tay có những dòng nước, người đàn ông này khóc sao? Không, không có khả năng, Sở Luật người này trước nay đều không rơi một giọt nước mắt.

Tâm anh là lạnh, cũng là ngạnh.

Thẩm Ý Quân che lại miệng mình, nguyên lai trước đây bà cũng không biết, con gái bà lại chịu quá nhiều đau khổ như vậy. Cũng là một người mẹ, so với con, bà là một người mẹ thật sự không chỗ dung thân.

Bà cũng mới nhớ, nhiều năm sau này bà có bao nhiêu ích kỷ, bà vì lấy lòng con gái người khác lại làm tổn thương chính con gái đẻ của mình. Thậm chí thời điểm con gái cần bà hỗ trợ nhất bà còn đem con cự tuyệt ngoài cửa, người khác đã chém từng nhát dao lên người con bà, mà bà là mẹ lại còn dùng sức đâm nhiều nhát vào lòng con gái.

Trời ơi, bà tột cùng đã làm cái gì. Bà vốn là mẹ, thế nhưng còn nói con gái bà đi chết đi, còn nói muốn đứa bé kia chết. Bà là mẹ đẻ của cô, đứa bé là cháu ngoại của bà, bà thật sự không phải là người, cũng không xứng làm người.

Cùng là mẹ, bà với từ 'mẹ' này, thật sự xứng không?

Bà xứng với từ mẹ này sao.

Tâm Tâm, thật xin lỗi, mẹ thật xin lỗi, thật xin lỗi con…

Thật sự xin lỗi, chỉ là bà xin lỗi thì có thể đổi lấy cái gì.

Bốn phía bắt đầu yên tĩnh trầm mặc, luật sư của Sở Luật lần thứ hai đứng lên, nhìn thoáng qua Hạ Nhược Tâm, trong mắt có đồng tình, nhưng dẫu đồng tình cũng không khiến lập trường của ông thay đổi. Có khả năng ông sẽ khiến cô không gượng dẩy nổi, có lẽ cô thật đáng thương, cũng thật đáng đồng tình, nhưng đây là nghề nghiệp của ông, ông cần phải vì thân chủ của mình mà thắng vụ này.

Hơn nữa lại là không thể không thắng.

“Thưa thẩm phán, tôi có một chút tư liệu, mời ngài xem.” Ông đem tài liệu đưa lên trước, “Điều này liên lụy tới thông tin riêng tư của thân chủ tôi, tôi không tiện nói quá rõ ràng, ở đây là lý do vì sao Sở Luật tiên sinh buộc phải được quyền nuôi đứa bé.”

“Có lẽ thân chủ tôi trước kia thật sự làm nhiều điều không phải, nhưng tôi chắc chắn anh ấy về sau sẽ thập phần yêu thương đứa bé kia, cho đứa bé kia sự giáo dục tốt nhất, sẽ để bé trở thành người thừa kế duy nhất của tập đoàn Sở Thị.”

“Hạ tiểu thư, cô cũng muốn con có được cuộc sống tốt nhất, không phải sao? Nếu đứa bé kia cùng cô chịu nhiều đau khổ như vậy, sao cô còn có thể nhẫn tâm để bé bôn ba cùng cô chịu thêm khổ đau?”

Luật sư hướng Hạ Nhược Tâm cúi đầu, mọi thứ cần nói ông đều đã nói xong, mà tư liệu kia ông tin tưởng sẽ khiến thẩm phán có một quyết định công minh.

Luật pháp Trung Quốc có quy định, khi cha mẹ tranh chấp quyền nuôi con cái cố một số tình huống đặc biệt sẽ được ưu tiên xem xét. Trong đó có một tình huống là đã làm giải phẫu triệt sản hoặc vì nguyên khác đánh mất khả năng sinh sản, điểm này tuy khó có thể mở miệng nhưng lại là điểm mấu chốt để giành phần thắng.

Thẩm phán lật tài liệu trong tay, sau khi xem xong ông nhắm hai mắt mình lại, nửa ngày mới đứng lên. Chẳng qua, trước tiên ông liếc mắt nhìn Hạ Nhược Tâm, trong ánh mắt có hơi hơi xin lỗi. Ánh mắt ông đột nhiên khiến tâm Hạ Nhược Tâm lạnh tới cực điểm.

Ý tứ của ông là, không muốn cô mất con gái, nhưng buộc cô phải mất đi đứa con gái cô yêu thương, có phải hay không?

Không, cô lắc lắc đầu, cô không thể mất đi Tiểu Vũ Điểm, nếu không cô còn sống vì cái gì. Cuộc sống cô vốn dĩ không có nhiều ý nghĩa, cô cũng chỉ có Tiểu Vũ Điểm.

Tầm mắt thẩm phán lại chuyển qua đứa trẻ đang được Cao Dật ôm, âm thanh trầm ổn truyền đến: “Chúng tôi quyết đình là, quyền nuôi lớn đứa bé thuộc về Sở tiên sinh, còn mẹ bé sẽ được quyền thăm hỏi, như vậy hai bên đều không có gì phải dị nghị đi?” Thẩm phán nói xong, Sở Luật chỉ nhắm hai mắt lại, trong anh không có bất luận cảm giác thắng lợi nào tồn tại.

Cao Dật ôm chặt Tiểu Vũ Điểm trong lòng, anh thực đau lòng nhìn sắc mặt Hạ Nhược Tâm đang trắng bệch trên đài.

Anh đem đầu Tiểu Vũ Điểm ấn vào trong lồng ngực mình, “Tiểu Vũ Điểm, con phải nhớ, ba cùng mẹ đều rất yêu con.” Hai tay Tiểu Vũ Điểm chỉ gắt gao nắm chặt áo Cao Dật, không ngừng chớp chớp lông mi đã đầy nước mắt trong suốt rớt xuống.

Bé tuy còn nhỏ nhưng dường như đã biết điều gì đó, bé phải rời khỏi mẹ có phải hay không, nhưng bé không cần ba kia, chỉ cần mẹ.

Tống Uyển gắt gao nắm tay Sở Giang, bà kỳ thật là kích động, bởi vì con cháu bọn họ, chính là rõ ràng cháu là thuộc về bọn họ, nhưng bọn họ lại không ai vui vẻ, không ai cao hứng, như vậy kết quả có lẽ bọn họ đã dự kiến trong lòng, nhưng lại vẫn cứ khiến người khó có thể tiếp nhận.

“Tốt, phiên tòa kết thúc.” Thẩm phán thu dọn đồ vật của mình, mà trên bàn kia còn tư liệu Sở Luật không thể sinh con. Đối với người đàn ông mà nói, đứa bé này sẽ là đứa con duy nhất, cũng là huyết mạch duy nhất của Sở gia, hơn nữa Sở gia hiện đầy tiền và quyền lực, thật sự có thể cho đứa bé cuộc sống tốt đẹp, mà với mẹ đứa bé bọn họ cũng không cướp đoạt con của cô, cô tùy lúc có thể đi thăm con.

Phẩm phán đứng dậy, vừa lúc định đi, bên tai ông lại truyện đến một âm thanh có thể thấy là còn non nớt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx