sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 643

Chương 643: Anh xứng sao?

“Tôi muốn hỏi, Sở tiên sinh, anh đã từng làm trách nhiệm của một người cha, anh có nuôi bé, anh có chăm sóc bé, anh có trông nom bé sao? Anh dựa vào cái gì lại muốn cướp con gái của tôi?”

Sở Luật một câu đều chưa từng nói, chỉ luật sư ra mặt: “Bởi vì khi đó thân chủ của tôi căn bản là không biết đứa con này tồn tại…”

“Đủ rồi, ông câm miệng cho tôi, ông cái gì cũng không rõ, ông cái gì cũng không hiểu, ông cũng không có tư cách.” Hạ Nhược Tâm cười lạnh, cô không khách khí tự châm chọc, những câu chỉ trích khiến luật sư nghẹn lại, cũng khiến mặt luật sư đen đi.

“Thưa thẩm phán…” Luật sư còn muốn nói gì, có điều tiếng Hạ Nhược Tâm lại một lần nữa truyền tới.

“Sở Luật, tôi hỏi anh, nếu lúc trước anh biết Tiểu Vũ Điểm tồn tại anh sẽ làm gì?”

Môi Sở Luật khẽ mấp máy, mắt đen không nhìn thấy ánh sáng, nếu lúc đấy anh biết, nếu anh biết… anh sẽ thế nào, anh sẽ…

“Anh sẽ giết chết đứa bé, đúng hay không? Bởi vì anh sẽ không để bất cứ điều gì ngăn cản hôn lễ của anh cùng Lý Mạn Ni, kể cả đó là con của anh. Vì thế, con là của tôi.”

“Anh hận tôi, cho nên anh cũng sẽ hận đứa con của tôi, đây chính là miệng anh nói. Tổng giám đốc Sở đã nói, chắc không phải sẽ không thừa nhận.”

“Ông nói anh ta có thể chăm sóc con gái tôi, xin hỏi vì để kết hôn cùng một người phụ nữa khác đã để người đàn ông khác diễn một hồi gian tình, làm một đám đàn ông khác đi cưỡng gian vợ của mình, một người đàn ông không có tình cảm, xấu xa như vậy có tư cách chăm sóc con gái tôi sao?”

Những người ở phía dưới đều thổn thức, bọn họ hiện tại không biết nên tin tưởng ai. Nếu chân tướng sự việc bốn năm trước đúng thật là như thế, như vậy sự việc Sở Luật đã làm thật sự không thể tha thứ. Một người đàn ông sao có thể đối xử tàn nhẫn với một phụ nữ như vậy, hơn nữa lại là vợ của anh ta, anh ta như vậy không chỉ hủy hoại hôn nhân của mình, còn hủy hoại cả đời một phụ nữ. Anh ta thật sự có thể tàn nhẫn tới mức độ này sao?

Sở Giang cùng tống Uyển nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người đều từ trong mắt đối phương thấy được một loại nghiêm nghị cùng vô cùng chật vật. Sự việc bốn năm trước bọn họ đều có thể đoán được, mà Hạ Nhược tâm nói chính là sự thật.

“Sở tiên sinh, anh phủ nhận không? Anh có phủ nhận những việc này anh không làm, anh có phủ nhận không?”

Hạ Nhược Tâm hỏi Sở Luật, nếu lúc này anh ta còn không thừa nhận anh ta đã làm những việc đó, như vậy cô khinh thường anh ta.

“Đúng vậy, tôi đã làm.” Âm thanh Sở Luật nhàn nhạt truyền tới, anh thừa nhận. Mọi chuyện anh đều thừa nhận, mà khi anh nói làm người phía dưới lần thứ hai sửng sốt, hiện tại đối với Hạ Nhược Tâm, họ đã từ chỉ trích còn biến thành đồng tình. Một phụ nữa bị hủy rớt thanh danh bốn năm trước, hôm nay rốt cuộc chân tướng đã sáng rõ, chỉ là mất đi bốn năm kia, ai có thể bồi thường được cho cô bốn năm.

“Sở Luật, anh có biết Tiểu Vũ Điểm sinh vào ngày nào không?” Hạ Nhược Tâm cũng không vui vẻ, bởi vì những việc này vốn dĩ không phải cô làm, cô không nợ anh cái gì, như vậy anh còn có lý do gì hận cô.

Nếu nói hận, như vậy người hận phải là cô mới đúng.

Sở Luật mấp máy bờ môi, con gái sinh vào ngày nào? Anh không biết, tin là trên đời này trừ Hạ Nhược Tâm ra thì không ai biết đến.

Tống Uyển dùng ánh mắt dò hỏi Sở Giang, mà Sở Giang cũng là lắc đầu, bọn họ còn chưa hỏi Tiểu Vũ Điểm ngày sinh.

“Tiểu Vũ Điểm sinh ngày 25 tháng 3 âm, Sở tiên sinh đối với ngày nay chắc sẽ không quên chứ?”

Sắc mặt Sở Luật biến đổi, 25 tháng 3 âm là ngày anh cùng Lý Man Ni kết hôn, sao anh có thể quên. Mỗi năm tới ngày kết hôn này Lý Mạn Ni đều rất coi trọng, cũng là tất yếu đi tới tiệm bánh kem mua bánh kỉ niệm, huống chi mỗi năm anh đều phí tâm tư tìm quà kỉ niệm.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cười, cô không khổ, chính là không để người khác vào mắt, cô không khổ, chính là châm chọc đối với mọi người.

“Ngày hôm đó, tôi nhớ rất rõ ràng, là một ngày mưa rất lớn, anh cùng với người vợ mới động phòng hoa chúc, còn tôi một mình sinh gái tôi, tôi tự mình cắts cuống rốn cho con, bởi vì tôi chỉ có một mình. Anh chặn hết kinh tế của tôi, không nơi nào dám nhận tôi làm, tôi chỉ mỗi ngày đi nhận quần áo mọi người để giặt, đó đều là những người xa lạ, thấy tôi đáng thương mới cho tôi công việc này. Anh không cho tôi sống, chính người khác lại giúp tôi cùng con gái sống được, mặc kệ tuyết rơi vẫn là tuyết rơi, tôi giặt quần áo suốt nhiều tháng.”

“Tiểu Vũ Điểm sinh ra, bé thường có bệnh, tôi mang bé đi làm phu khuân vác. Nơi đó đều là đàn ông, chỉ có tôi thân gái một mình, tôi cùng đàn ông tranh bát cơm, mặc kệ tôi có bao nhiêu mệt, chỉ cần tôi cúi đầu liền có thể thấy Tiểu Vũ Điểm được buộc trên người. Bé lúc ấy chỉ mới mấy tháng, tôi vì để cho bé đi chữa bệnh, ban ngày làm phu khuân vác, tối còn tiếp tục giặt quần áo.”

“Lúc anh cho vợ anh hàng trăm ngàn vạn đi mua một đồ trang sức, tôi lại phải đưa con vào bệnh viện vì bệnh nặng. Tôi không có tiền khám bệnh cho con, cho nên tôi chỉ có thể đi bán máu mới đủ tiền để cho bé nằm viện.”

“Lúc các người một bữa ăn nhiều tiền như vậy, chúng tôi lại sinh hoạt hèn mọn. Tôi chỉ vì tiếc tiền, có khi một ngày chỉ ăn một cái màn thầu, chúng tôi đến nước ấm còn không dám dùng nhiều, sợ không trả nổi tiền điện.”

“Ai có thể tưởng tượng, đường đường là con gái tổng giám đốc tập đoàn Sở thị to lớn lại không có sữa để mà lớn, bé là ăn bột mì mà lớn, bởi vì tôi không có tiền mua sữa bột cho bé.”

“Lúc bé được hai tuổi, cũng đã học được cách giúp tôi đi nhận quần áo, cũng đã học được cách cùng tôi giặt quần áo, cùng nhau kiếm tiền. Một bộ quần áo trên người các ngươi thậm chí lên tới hàng vạn, tôi lại phải đi bán máu một lần nữa mới mua được một con búp bê cho con.”

Đột nhiên Hạ Nhược tâm cảm giác mu bàn tay mình chợt lạnh, từng giọt từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống đập vào, làm cô không thấy rõ những gì trước mặt.

“Các người đều nói tôi làm gái hầu rượu, nói tôi hạ tiện, nói tôi không biết xấu hổ, nói tôi không có tư cách đứng chỗ này cùng thở với các ngươi phải không? Như vậy các người có biết tôi vì cái gì phải làm vậy không?”

“Bởi con gái tôi bị bệnh, không có người nguyện ý giúp tôi. Tối đi tìm anh ta, tôi đi tìm anh ta rất nhiều lần, tôi đã cầu xin anh ta, tôi đã quỳ xuống cầu xin anh ta, nhưng là, anh ta giúp tôi sao? Anh ta đã cứu chúng tôi sao?”

“Con gái mang bệnh nặng, phải cần rất nhiều tiền, dẫu có bán hết máu trên người tôi cũng còn lâu mới đủ. Tôi chỉ có thể bán chính mình, tôi phải dùng tất cả biện pháp để cứu con tôi, để con có thể sống.”

P/s: đọc tới đoạn này muốn khóc quá :((.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx