sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 670

Chương 670: ba kia làm sao vậy

Tần Lạc hơi nhếch khóe môi, Sở Luật như vậy thật đúng là trước đây chưa từng thấy. Quả nhiên một người đàn ông như vậy nếu dính vào tình yêu sẽ như thế. Thật đúng người càng lạnh lùng sẽ càng si tình.

“Đáng tiếc, anh đã bỏ lỡ còn có cả con gái anh.” Lần Lạc khoanh tay trước ngực đứng nơi đó, bốn phía đều có hình ảnh của anh trong gương, cùng người đàn ông khác đang tàn tạ thảm hại. Kỳ thật không có tình cảm cũng tốt, ví như anh sống thật tự do. Chỉ là trước bộ dạng này của Sở Luật, anh mới phát hiện nếu chưa từng yêu liệu có phải là một nuối tiếc rất lớn không.

Có tiếng cửa phòng mở ra, quay đầu lại, lại thấy Hạ Nhược Tâm đứng ở cửa. Á, bọn họ vừa nói chuyện liệu cô có nghe thấy?

“Xin lỗi, tôi lấy đồ để quên.” Hạ Nhược Tâm cúi đầu, đi tới chỗ mình vừa ngồi trên sô pha, mà trên mặt sô pha còn có chuỗi chìa khóa. Chỉ là cô vừa vươn tay tới lại có một tay khác hành động còn nhanh hơn cô.

“Của em đây.” Sở Luật cười có chút mệt mỏi, trong hai mắt đầy tơ máu, dưới đôi mắt có thể thấy được màu xanh nhợt nhợt. Gần đây anh thật quá sức mệt mỏi, trên người có thương tích, còn bị cảm, lại một đống công việc, hiện tại còn có thể đứng ở chỗ này cũng thật giỏi.

Tay Hạ Nhược Tâm run run, một lúc mới nhận thấy chìa khóa trong tay anh. Khi chạm tay vào có thể nhận thấy rõ tay anh đang rất nóng.

“Cảm ơn.” Cô nhẹ nhàng nói lời cảm tạ, mà Sở Luật lắc đầu. “Vĩnh viễn em không cần cảm ơn với anh, là anh cảm ơn em mới đúng, cảm ơn em đã sinh ra Tiểu Vũ Điểm, cũng cảm ơn em để con gặp anh.”

“Bé là con tôi, đương nhiên tôi sẽ sinh.” Hạ Nhược Tâm xoay người, trong mắt hiện lên một chút đau xót, Tiểu Vũ Điểm thật sự làm cô sống rất cực, nhưng cũng đúng là do có mé mới khiến bốn năm qua của cô có ý nghĩa, mà cô muốn sinh Tiểu Vũ Điểm không cần có quan hệ với ba, không cần có quan hệ với bất cứ ai. Bởi vì đó là con gái cô, là bảo bối của cô.

Đến nỗi để Tiểu Vũ Điểm gặp anh cũng chỉ bởi vì dù sao anh cũng là ba của Tiểu Vũ Điểm, dù sao anh thật sự đã cứu Tiểu Vũ Điểm.

“Anh đưa em về.” Sở Luật cố gắng cười, sắc mặt anh so với vừa rồi càng kém hơn một chút. Anh đi tới phía trước Hạ Nhược tâm, cơ thể lại đội nhiên lảo đảo một chút.

Anh kéo cửa, nhíu mắt, bên ngoài ánh nắng chói lòa khiến nhất thời mắt anh không mở được.

“Hạ tiểu thư.” Tần Lạc đột nhiên mở miệng, anh dựa vào một bên, đem tay đặt ở trước ngực mình: “Hạ tiểu thư, anh ấy bị bệnh, đừng để anh ấy ra ngoài, anh ấy thật sự bệnh nặng, thân thể mang bệnh, tâm cũng bị bệnh.”

Bước chân Hạ Nhược Tâm hơi ngừng một chút nhưng không trả lời, sau đó cô tiếp tục đưa hai chân đi về phía trước.

Tần Lạc buông tay trước ngực xuống, thẳng tới ngồi trên ghế sô pha, anh duỗi thẳng hai chân, đột nhiên thở dài.

“Kỳ thật người các ngươi đều bị bệnh. Muốn tốt lên thật sự không phải dễ dàng như vậy. Đều bị bệnh, đều bị bệnh a…”

“Tần tiên sinh, anh bị sao vậy?” Một nhân viên từ bên cạnh đi tới, bênh gì?

“Tần tiên sinh, anh có bệnh sao?” Chàng nhân viên kỳ lạ hỏi Tần Lạc, mà Tần Lạc chỉ quay qua mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng. Nụ cười này có chút yêu khí, một người đàn ông bình thường cũng không cách nào cảm được, cái ly trong tay lung lay một chút thiếu chút nữa ngã văng ra ngoài.

“Không, tôi không có bênh, là cậu bị bệnh, xem đi, tay cậu đã run rồi kìa, thật sự đã run rồi kìa.” Tần Lạc cười càng thêm yêu dã, đôi mắt màu trà lại có nhàn nhạt lạnh lẽo.

Trong gương bốn phía lộ ra người đàn ông có đôi môi rất lạnh lùng, lúc này nhấp càng thêm khẩn.

“Nhược Tâm, anh đưa bọn em về.” Sở Luật vươn tay đặt ở bả vai Hạ Nhược tâm, đột nhiên như nhwos tới điều gì vội vàng thu tay, anh biết cô không thích anh tiếp cận.

Mà anh thật sự không nghĩ tới điều đó, cũng không có âm mưu gì. Anh chỉ muốn đưa các cô về nhà.

“Không cần, tôi cùng Tiểu Vũ Điểm có thể tự đi về.” Hạ Nhược Tâm hơi sửng sốt, bởi vì nhiệt độ tay anh thật sự cao, nóng đến dọa người khác, mà sắc mặt của anh trắng bệch không một chút sức sống. Anh đang có bệnh, rốt cuộc anh có biết không.

“Nhược Tâm, anh chỉ muốn đưa bọn em về cũng không thể sao?” Sở Luật cười khổ một tiếng, anh thật sự chỉ nghĩ đưa bọn họ về, cũng muốn được nhìn thấy bọn họ nhiều một chút, thật sự không thể sao?

“Không cần, Cao Dật còn đang đợi tôi. Tôi không muốn anh ấy hiểu nhầm.” Hạ Nhược Tâm một lần nữa lạnh lùng, ôm đầu Tiểu Vũ Điểm cũng không quay lại, trực tiếp đi về phía trước. Mà Tiểu Vũ Điểm ghé mặt vào vai mẹ, đôi mắt đen mở to nhìn chằm chằm Sở Luật đứng phía sau, tay bé nắm chặt áo Hạ Nhược tâm, sau đó vùi đầu vào ngực mẹ.

“Anh họ, anh thấy sao?” Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đỡ Sở Luật mặt đang trắng bệch. Sở Luật dường như bị nóng tới mức mơ hồ, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng Hạ Nhược Tâm, trong đầu lại nhớ lời nói của cô. “Không muốn Cao Dật hiểu lầm”, không muốn anh ta hiểu lầm, nói vậy không lo anh đau lòng sao?

Quả thật, không để bụng còn cần lo lắng gì.

“Anh không sao.” Sở Luật kéo tay Đỗ Tĩnh Đường, anh cố gắng nhấc cái chân đau đớn bước từng bước vào trong xe. Đỗ Tĩnh Đường đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng mới lên xe Sở Luật, anh bị như vậy còn có thể lái xe sao?

Anh cũng muốn đưa tiểu công chúa đi chơi, nhưng hiện tại người đàn ông này có lẽ cần người đưa đi.

Lên xe, Sở Luật đặt tay trên ngực mình, ngực anh thỉnh thoảng phập phồng, đôi môi đều đã khô tróc da.

Giữa đôi môi anh thỉnh thoảng có tiếng không rõ ràng lắm, hình như là thật xin lỗi, rất nhiều rất nhiều thật xin lỗi. Đỗ Tĩnh Đường ngồi bên cạnh chỉ lại thở dài một hơi, thực xin lỗi, hiện tại xin lỗi còn có ích gì.

Người kia đã không cần xin lỗi nhiều như vậy.

Xe mở ra, anh mau chóng đưa người đàn ông này đến bệnh viện mới được, nếu không tổng giám đốc Sở thật sự biến thành kẻ ngốc.

Khi bọn họ đã đi rồi, Hạ Nhược Tâm vẫn từ từ đi, tay cô đang nắm tay con gái.

“Mẹ, ba kia làm sao vậy?” bé ngẩng đầu hỏi Hạ Nhược Tâm, âm thanh mềm mại hơi khàn khàn do khóc rất lâu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx