sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

P1

“Từ nay trở đi, ngươi tên là Hậu Nghệ.”

“Nàng ta tên là Hằng Nga, là phần thưởng dành cho ngươi.”

“Tới lúc ngươi trở thành chiến sĩ mạnh mẽ nhất trong thiên hạ, chúng ta sẽ thưởng cho ngươi nhiều hơn, ngươi sẽ rất thích.”

Y mở mắt ra và thấy một dung nhan tuyệt mỹ, một thân thể hoàn mỹ.

Trong sân huấn luyện ngầm, ánh đèn và bóng tối đan xem.

Con cọp răng kiếm gầm lên, há miệng, lộ ra răng nanh sắc bén. Tiếng gầm trầm thấp vang lên từ trong cổ họng nó, nước dãi tanh hôi từ miệng chảy ra, rơi xuống sàn nhà. Nhìn con mồi trước mặt, ánh mắt nó lóe lên vẻ hung bạo, bàn chân yên lặng không chút tiếng động hạ xuống đất, từ từ tới gần con mồi.

Hậu Nghệ vẫn không nhúc nhích, cứ như bức tượng gỗ.

Trong chớp mắt, con cọp răng kiếm đạp mạnh bàn chân dày đặc thịt, lực lượng toàn thân không chút dấu hiệu bùng nổ, thân hình nhanh chóng phóng tới.

Cặp nanh dài sắc nhọn tới kinh người tựa như thanh đao sắc bén, xẹt qua ánh đèn, xé tan bóng tối.

Sát khí mãnh liệt khiến người ta hít thở không thông trong nháy mắt đã bao phủ khắp sân huấn luyện, phong phạm của vương giả trong rừng rậm đã hiển lộ ra.

Hậu Nghệ vẫn không hề nhúc nhích, mãi tới lúc răng nanh của con cọp đã sắp chạm tới y, y mới cử động.

Tay phải nhẹ nhàng quét sang bên một cái.

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một tiếng bốp lớn vang lên, con cọp răng kiếm đã nằm trên mặt đất, thân thể vỡ nát, sương sọ vỡ vụn, hoàn toàn không còn hơi thở.

“Hắn là một thiên tài.” Đại tế ti không kiềm được thở dài nói.

“Cứ theo tốc độ này, hắn sẽ nhanh chóng trở thành chiến sĩ mạnh nhất thiên hạ! Thật khiến người ta mong đợi!” Ánh mắt nhị tế ti lộ vẻ vô cùng cuồng nhiệt.

Ánh mắt tam tế ti vẫn chăm chú nhìn vào trong sân huấn luyện, Hằng Nga lẳng lặng đứng đó, trong mắt nàng thoáng hiện màu đỏ sậm nóng rực.

Xoẹt.

Nước suối lạnh lẽo thấu xương tưới từ trên đầu xuống, bọt nước trườn theo mái tóc ngắn uốn lượn của y. Y lại như không chút cảm giác, lại nâng một chậu nước lên.

Xoẹt.

Một bàn tay đưa tấm khăn ra.

Hậu Nghệ ngẩng đầu, nhìn Hằng Nga một cái, nhận lấy chiếc khăn, lau lau hai cái rồi vứt sang bên.

Một thân thể lạnh lẽo áp lên lưng y.

Bước chân y ngưng lại, không hề nói gì, giơ tay kéo nàng lại.

Y phát hiện vẻ né tránh và sợ hãi trong mắt nàng, song y không ngừng lại.

“Có mệt không?”

“Không mệt.”

“Còn phải luyện tập?”

“Không cần.”

“Nghỉ ngơi một chút đi.”

“Được.”

“Uống nước.”

“Ừ.”

“Ngươi là phần thường của hắn, ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ điểm này.” Nữ nhân trung niên trước mắt lạnh lùng nói với nàng: “Ngươi tồn tài là vì hắn, sống cũng là vì hắn.”

“Mọi thứ mà ta dạy ngươi đều chỉ có một công dụng duy nhất. Là giúp ngươi lấy lòng hắn.”

Hằng Nga như bức tượng đá, không hề cử động.

“Trong khoảng thời gian này tiến bộ của Hậu Nghệ rất rõ ràng.” Đại tế ti mỉm cười nói: “Xem ra tình cảm của chúng cũng phát triển rất thuận lợi. Sau này thánh địa lại nhiều thêm một đôi vợ chồng thần tiên, quả là vận may của thánh địa!:

Đại tế ti mỉm cười hiền lành. Tại thánh địa, đại tế ti rất được yêu kính. Ngài là biểu tượng của cả thánh địa, là vị thủ lĩnh tinh thần của thánh địa.

“Có người nói, nữ nhân là liều thuốc cho nam nhân” Nhị tế ti thản nhiên nói: “Có lúc là thuốc bổ song có lúc lại là thuốc độc.” Nhị tế ti như một vị học giả, học thức uyên bác, ngôn ngữ khôi hài, khiến người người tôn kính.

Đại tế ti bỗng quay sang hỏi tam tế ti: “Từ nay trở đi, Hằng Nga sẽ được hưởng thụ đối xử như với Hậu Nghệ, bọn họ là tương lai của thánh địa. Mấy lão già chúng ta phải chắn gió che mưa cho chúng chứ, ngươi thấy sao?”

“Đúng đúng đúng!” Vầng trán tam tế ti toát mồ hôi, gật đầu không ngừng. Gã vốn thấp bé thô béo, cặp mắt nhỏ, là người không được yêu mến nhất trong ba vị tế ti.

“Ngươi rất tốt, chưa từng khiến ta thất vọng, cũng chưa từng khiến thánh địa thất vọng.” Đại tế ti vỗ vỗ vai tam tế ti, vui mừng nói.

“Dạ dạ dạ!” Bên dưới chiếc áo tế ti của tam tế ti, đôi chân gã run run.

Tiếng rên rĩ khẽ khàng tựa tiếng tiêu, như đau đớn lại như sung sướng, tiếng thở dốc ồ ồ hỗn loạn, hai thân thể trần truồng đan xen vào nhau.

Bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh giờ khẽ ửng hồng, mềm mại như rắn không xương, cũng như rắn cuốn, từ từ đặt lên tấm lưng rắn chắc mạnh mẽ của y. Trên lưng y mồ hôi tuôn ra như dòng suối nhỏ, rơi xuống trước ngực nàng.

Bốp.

Hậu Nghệ nắm lấy cổ tay nàng, ấn nó xuống chiếc gối bên đầu nàng.

Y từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đang ửng hồng đầy mê ly.

“Nàng muốn giết ta?”

Khuôn mặt Hằng Nga vẫn ửng hồng như trước, song vẻ mê ly như gió thổi tan mây, dần dần tản đi.

“Không sai.”

Hậu Nghệ nhìn nàng, nhìn nàng rất bình tĩnh.

“Nàng không giết được ta.”

Giọng điệu y rất bình tĩnh, không chút rối loạn, tựa như những lời nói vừa rồi là một chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn. Lời còn chưa dứt, eo đã đẩy xuống dưới.

Trên sân huấn luyện, Hậu Nghệ nhịp nhàng phá giải từng chiêu từng thức.

Hằng Nga yên lặng ngồi bên, yên lặng nhìn, ánh mắt nàng không lúc nào rời khỏi Hậu Nghệ.

Tam tế ti ngạc nhiên hỏi: “Sao hắn lại luyện lại cơ sở?”

Nhị tế ti lộ vẻ hài lòng, chợt mỉm cười với tam tế ti: “Là phản phác quy chân. Bất cứ lực lượng gì khi lên tới cảnh giới cao thâm sẽ càng liên quan tới pháp tắc cơ sở.”

Thần sắc đại tế ti cũng lộ vẻ thỏa mãn, xoay người hỏi tam tế ti: “Nước thuốc đã chuẩn bị xong chưa?”

Tam tế ti vội vàng nói: “Đã chuẩn bị xong.”

“Không tồi.” Thần sắc đại tế ti càng thêm thỏa mãn: “Nước thuốc rất quan trọng đối với Hậu Nghệ, chuyện này không thể làm qua loa được.”

"Dạ!" Tam tế ti cúi đầu tuân lệnh.

“Nàng không giết được ta.”

“Làm thế nào mới có thể giết ngươi?”

“Không biết.”

“Phu nhân!” Thị vệ và người hầu ven đường cung kính hành lễ với Hằng Nga.

Hằng Nga lặng lẽ bước đi, địa vị hiện giờ của nàng ở cơ sở dưới mặt đất này đã cao hơn trước đây rất nhiều. Nàng có thể tới bất cứ ngóc ngách nào trong cơ sở dưới mặt đất này, bất quá, nàng vẫn giữ biểu hiện yên tĩnh, không làm gì vượt quá khuôn khổ.

Những chuyện nàng cần làm mỗi ngày không phải là ít. Ngoại trừ giúp Hậu Nghệ huấn luyện, nàng còn phải xử lý mọi chuyện liên quan tới y.

Quần áo y thay khi tắm rửa, nước thuốc y ngâm mỗi ngày, thức ăn y ăn mỗi bữa…

Tuy rằng mỗi chuyện đều không cần nàng tự mình làm, song nàng vẫn kiên trì làm mọi chuyện như trước.

Nàng chỉ cần lấy nước thuốc tới, pha chế nước thuốc luôn do tam tế ti phụ trách. Các thị vệ trong thánh địa luôn không ưa tam tế ti, có lời đồn đại rằng, tam tế ti chẳng qua chỉ là dựa vào y thuật cổ quái của mình mới được đại tế ti đưa lên chức vị tế ti.

Ngoại trừ y thuật cổ quái ra, các phương diện khác của tam tế ti quả thực không tốt chút nào. Nhát là, gã rất háo sắc, tất cả các hầu gái trong cơ sở đều không muốn tới hầu hạ tam tế ti.

Hằng Nga cũng không thích nơi này, vừa tiến vào, vị thuốc nồng nặc đã ùa vào mặt.

Nơi ở của tam tế ti, chỉ có một mình gã.

“Tới lấy thuốc hả.” Tam tế ti nở nụ cười, thân thiết nói.

Hằng Nga gật đầu, nàng không thích tam tế ti, cho dù gã nở nụ cười thân mật tới đâu cũng không cách nào che dấu thứ mà nàng vô cùng chán ghét hiện lên trong mắt.

Chán ghét, căm hận, nguy hiểm…

Tam tế ti tham lam ngắm nhìn Hằng Nga một lượt, miệng nói: “Thuốc đã pha chế xong, nàng cứ chờ ở đây, ta đi lấy.”

Gã lập tức đứng dậy khỏi ghế, đi vào phòng trong. Phòng trong của gã là nơi thí nghiệm, ngoại trừ gax ra không ai được vào.

Đẩy cửa phòng trong ra, một cầu thang bằng đá đi xuống phía dưới hiện lên, gã cẩn thận đi dọc theo thềm đá.

Gã thích đặt phòng thí nghiệm ở dưới đất, khi còn chưa trở thành tế ti của thánh địa gã đã thích như vậy. Tầng hầm ngầm lạnh lẽo ẩm ướt lại khiến cho gã có cảm giác an toàn.

Thuốc đã sớm được pha xong, đặt trên bàn, gã không đi tới lấy mà bước về phía góc phòng.

Tại góc phòng, trong một lọ thủy tinh trong suốt, một nữ hài giống hệt Hằng Nga đang lặng lẽ lơ lửng bên trong.

“Ta không thể chạm vào nàng song ta có thể chế tạo nàng thêm một lần nữa.”

Khuôn mặt tam tế ti dán vào thủy tinh, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ bên trong, khuôn mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi như điên cuồng, gào thét như dã thú.

Nữ nhân kia thì ở bên trên…

Gã như si như say nhìn chăm chăm vào thiếu nữ ở bên trong, một lát sau mới lưu luyến chuyển ánh mắt đi.

Ánh mắt vừa chuyển đi, khuôn mặt gã đã khôi phục vẻ bình thường, gã cầm thuốc đã pha chế trên bàn, đi ra ngoài.

Trong thư phòng, khuôn mặt tam tế ti đã không còn chút đầu mối nào nữa.

“Cũng như ngày thường.” Tam tế ti đưa thuốc cho Hằng Nga.

Hằng Nga không nói gì, nhận lấy thuốc rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng nàng rời khỏi, ánh mắt tam tế ti đột nhiên trở nên nóng rực, tựa như muốn xé tan nàng ra.

“Ta nói rồi, nàng không giết được ta.”

Hậu Nghệ nắm lấy cổ Hằng Nga, chiếc cổ tinh tế như thiên nga bị nắm trong tay y. Y có thể cảm giác được vẻ đẹp cùng sự yếu ớt của nó, chỉ cần hơi dùng sức, nó sẽ lập tức nát bấy.

Y nhìn Hằng Nga, thần sắc bình tĩnh.

Hằng Nga không hề né tránh ánh mắt của y, nàng cũng rất bình tĩnh: “Cứ thử nhiều lần, cuối cùng cũng có thể thành công.”

Hậu Nghệ vung tay, nàng bay về phía chiếc giường như bao cát.

Xử lý xong mọi chuyện trong căn cứ, tam tế ti đi lại nhẹ nhàng, toàn thân vui sướng không nói nên lời. Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra tâm tình của tam tế ti đang rất tốt.

Trong lòng gã đầy mong đợi.

Hôm nay là ngày “Hằng Nga” mới được hoàn thành, sao gã không kích động được đây?

Gã gần như chạy ào vào phòng thí nghiệm của mình.

"A!"

Trong tầng hầm vang lên tiếng hét kinh khủng dằng xé ruột gan của gã.

Thị vệ ngoài thư phòng nghe thấy vội vàng chạy tới: “Tế ti đại nhân, ngài không sao chứ?” Bọn họ đứng ngoài cửa phòng lớn tiếng hỏi vọng vào trong. Phòng trong là nơi tế ti đại nhân đã ra lệnh cấm họ đi vào.

Một lúc lâu sau, đám thị vệ đang chuẩn bị mạo hiểm chịu xử phạt lao vào xem, phía dưới bỗng truyền tới âm thanh run run của tam tế ti.

“Không có chuyện gì lớn. Thực nghiệm xảy ra chút vấn đề!”

“Vừa rồi có ai đã tới chỗ ta?”

“Không có ai tới.” Thị vệ cẩn thận từng chút một hỏi lại: “Có phải đã mất thứ gì không?”

“Được rồi, không việc gì, đi làm việc của mình đi.”

Bọn thị vệ lúc này mới buông lỏng tâm tình, liếc mắt nhìn nhau, trở lại với cương vị của mình. Bọn họ đều nghĩ, âm thanh của tam tế ti lộ rõ vẻ sợ hãi.

Bất quá, nếu tam tế ti đã nói không việc gì, ai sẽ đa sự đây?”

“Trong sách nói, có thứ gì đó khiến người ta ấm áp, được gọi là ánh mặt trời.”

Hằng Nga chăm chú nói với Hậu Nghệ.

“Ánh mặt trời…” Hậu Nghệ ngây ra một lúc rồi lắc đầu nói: “Không biết!”

“Ta muốn nó!”

Ngữ khí của nàng rất kiên định.

“Ta muốn ánh mặt trời.” Hậu Nghệ nhìn thẳng vào đại tế ti.

Đại tế ti có hơi ngạc nhiên, song lại lộ vẻ hối lỗi nói: “Đây là sơ sót của ta! Con trai! Cuộc sống của con chỉ vừa mới bắt đầu, cần ánh sáng mặt trời!”

Quả nhiên thật ấm áp…

Y híp mặt lại, giơ tay ra như muốn nắm ánh mặt trời vào trong tay, từ giờ phút này trở đi, y không bao giờ muốn trở lại cơ sở dưới mặt đất nữa.

Y quay sang, thấy Hằng Nga đang nhắm mắt lại, trên khuôn mặt nàng hai hàng lệ tuôn rơi.

Lần đầu tiên, y thấy nàng khóc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx