Chương 56: Một đài hoa sen
Edit: Taho Nguyen
-----
Đế Cảnh.
Lệ Cảnh Trình cầm xấp tư liệu đặt trước mặt Vinh Thiển.
Cô rút ra từng tờ, quan sát tỉ mỉ từng chút từng chút một.
Năm đó mẹ cô gặp tai nạn xe, lúc đoàn kiểm tra đến, ban đầu không phát hiện ra sự cố trục trặc nào, người tài xế lái chiếc xe chở đầy bùn đất trước đó đã uống không ít rượu, lúc xe Vinh gia lái ra ngoài liền trực tiếp bị đụng trúng và bị đè sâu dưới lớp bùn đất.
Đôi tay Vinh Thiển run rẩy, khi đó cô không còn nhỏ, cô vẫn còn nhớ rõ buổi tang lễ toàn một màu trắng đó gây cho cô bao nhiêu xót xa và bi thương.
"Tên tài xế kia bồi thường một khoản tiền, khi đó luật lệ chưa nghiêm ngặt như bây giờ, căn cứ vào thái độ thành khẩn nhận sai, cũng sẽ không bị ngồi tù, nhưng ngay sau đó ông ta rời khỏi Nam Thịnh, vốn dĩ ông ta cũng là người bên ngoài, sở dĩ..."
"Đây là cái gì?" Vinh Thiển mở một phần tư liệu khác.
"Hiện tại, đây mới là đầu mối hữu dụng nhất, tên tài xế kia và Cố Tân Trúc là đồng hương, mà cùng ngày mẹ em gặp chuyện không may, cũng đã gặp mặt Cố Tân Trúc."
Vinh Thiển đập tay cái rầm xuống mặt bàn: "Cái chết của mẹ tôi, có liên quan đến bà ta."
"Nhưng, chứng cứ này không đủ để khẳng định."
Vinh Thiển bình tĩnh lại, cả buổi vẫn không nói một câu, Lệ Cảnh Trình muốn cô phải thật sự bình tĩnh, Vinh Thiển thu thập hết giấy tờ này nọ trên bàn xong đứng dậy, anh kéo cổ tay của cô lại: "Đi đâu?"
"Đi tìm ba tôi."
"Ông ấy sẽ không tin."
"Nếu như tôi vĩnh viễn tìm không được tên tài xế kia, tôi vĩnh viễn sẽ không có được đáp án…" Giọng Vinh Thiển trầm xuống, có mấy lời, dường như chính bản thân mình cũng không dám nói ra: "Lệ Cảnh Trình, có thể anh không tin, nhưng ba tôi thật sự không có một chút nghi ngờ nào, ông ấy cũng sẽ không cho người đi tìm hiểu, ông ta cứ như vậy mà tin tưởng Cố Tân Trúc sao?"
"Có muốn tôi đi cùng em hay không?"
"Không cần."
Vinh Thiển một mình đi tới Vinh gia, tư liệu nắm trong tay trong tay tựa như nặng nghìn cân. Vinh Thiển đi thẳng đến thư phòng tìm Vinh An Thâm, thấy Cố Tân Trúc cũng không chào hỏi một câu, Vinh An Thâm vừa nhìn thấy cô trên mặt liền nở nụ cười: "Ui da, con gái đã trở về, sao hôm nay lại chịu đến thăm ba?"
Vinh Thiển đưa tư liệu cho ông, cửa thư phòng đóng chặt, Cố Tân Trúc dặn người giúp việc vài câu xong đi lên lầu.
Vinh An Thâm xem xong, sắc mặt thay đổi rõ rệt: "Ai bảo con đi tìm hiểu?"
"Ba, mẹ chết như vậy, ba không cảm thấy kỳ lạ sao?"
"Đó là tai nạn xe, đã sớm xử lý rồi…" Vinh An Thâm vòng qua bàn học, hai tay đặt lên đầu vai Vinh Thiển: "Để ẹ con yên nghỉ đi."
"Ba nói mẹ chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của Cố Tân Trúc, nhưng bà ấy ít nhất đi tìm Cố Tân Trúc hai lần, mẹ gặp bà ta xong, lúc trở về thì bị tai nạn xe, ba, ba khẳng định chuyện này thật sự không có chút quan hệ nào với Cố Tân Trúc sao?"
Vinh Thiển nhìn chằm chằm gương mặt trước mặt, Vinh An Thâm có ý tránh né: "Thiển Thiển, cảnh sát lúc đó đều đưa ra đáp án, điều con tìm hiểu được, vừa khớp giống vậy thôi, con cũng không có chứng cứ gì khác đúng không?"
Cố Tân Trúc áp lỗ tai lên ván cửa, tim đập thình thịch thình thịch.
Vinh Thiển thẳng thắn dứt khoát: "Ba, thật sự ba không hề nghi ngờ?"
Cố Tân Trúc căng thẳng, hai tay khẩn trương nắm chặt lại, mồ hôi chảy đầy lòng bàn tay.
Vinh An Thâm liếc nhìn Vinh Thiển: "Thiển Thiển, bà ấy là mẹ con, sau này đừng nói mấy lời lung tung như vậy."
Cơ thể Cố Tân Trúc hơi lùi về sau, trên mặt lộ ra vẻ nham hiểm tàn ác, bà không tin Vinh Thiển có khả năng bới móc được những tin tức từ nhiều năm về trước như vậy.
Người cô ta dựa vào, chẳng phải là Lệ Cảnh Trình kia sao?
Chỉ là người đàn ông này, trước đây còn cùng bà hợp tác, hôm nay chiếm được người rồi, lại có thể đẩy bà vào chỗ chết như vậy, Cố Tân Trúc không chỉ muốn đề phòng, mà còn muốn phản kích tới cùng mới có thể tìm được con đường sống ình.
Lúc Vinh Thiển rời khỏi Vinh gia thì trời bên ngoài đã bắt đầu tối, hai chân dường như muốn rớt ra, cô ngẩng đầu nhìn người người ngồi bên trong xe.
Vinh Thiển cảm thấy sóng mũi hơi cay, liền đi nhanh qua, Lệ Cảnh Trình từ trên xe bước xuống, bị cô ôm chầm lấy.
Hai tay Vinh Thiển vòng lại ở sau lưng anh, Lệ Cảnh Trình cầm lấy đồ đạc trong tay cô: "Cho em khỏi đến nữa."
Cô ôm chặt anh không tha, giống như đây mới là chỗ ấm áp duy nhất có thể dành cho cô, đầu Vinh Thiển dựa vào trước ngực anh, nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh xuyên qua lớp quần áo mỏng manh truyền thẳng tới trái tim cô.
"Về nhà đi."
Vinh Thiển ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc cằm của anh, cô tựa trán lên đó: "Ừ."
Trong lòng cô mệt mỏi hoảng sợ, bởi vì cô không biết chuyện tai nạn xe của mẹ, cuối cùng Vinh An Thâm cũng hiểu rõ ít nhiều.
---
Lâm Nam nhất định đòi đến Đế Cảnh chơi, nói Vinh Thiển không có suy nghĩ, đính hôn không thông báo ọi người biết, lần trước cô được đưa đến Đế Cảnh, do không dám nên không quan sát chung quanh được. Vinh Thiển không lay chuyển được cô, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng. Cô không mời người khác, chỉ có hai người Lâm Nam và Hà Mộ.
Ở Đế Cảnh chơi hơn nửa ngày, người giúp việc xuống hỏi các cô chuyện cơm tối, lúc này Vinh Thiển mới để tài xế đưa hai người về.
Lệ Cảnh Trình rất nuông chiều cô, cô muốn cái gì, liền cho cô cái đó, chứ nói chi chỉ là đưa mấy người bạn về chơi.
Anh đi vào thư phòng, mở máy vi tính ra, thấy ngăn kéo bàn học bị kéo ra một chút.
Từ trước đến nay Lệ Cảnh Trình đều đóng kỹ, anh giật ngăn kéo ra, thấy bên trong là một đế đốt nến hình đài hoa sen, anh cầm lên đặt trong tay, bên dưới, có một tờ giấy lộ ra.
Lệ Cảnh Trình rút ra, mở xem.
Trên đó viết một hàng chữ.
“Em dùng hết cả cuộc đời, cầu xin thần phật cho anh được hạnh phúc.”
Lệ Cảnh Trình cầm tờ giấy nhỏ, chậm rãi vo tròn trong lòng bàn tay, anh không cần suy nghĩ, cũng biết những lời này là do ai viết, và viết cho ai.
Hạnh phúc của Hoắc Thiếu Huyền có cô quan tâm, vậy còn anh thì sao?
Trong lòng Lệ Cảnh Trình hiểu rõ, anh cảm nhận được, Vinh Thiển chưa bao giờ bận tâm, nhưng cô cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đem đồ vật này để vào trong ngăn kéo của anh.
Vinh Thiển đẩy cửa đi vào, Lệ Cảnh Trình thả đồ lại trong ngăn kéo, sau đó đóng chặt lại.
"Sao anh lại ở thư phòng?"
Đợi cô đến gần, anh kéo cô lại, để cho cô ngồi trên chân của mình: "Có chút công việc phải xử lý."
"Oh, vậy tôi trở về phòng."
"Chờ một chút," Lệ Cảnh Trình ôm cô, không cho cô đi: "Hôm nay có mấy người bạn tới?"
"Là Lâm Nam và Mộc Tử, sao vậy?"
Bàn tay Lệ Cảnh Trình đặt trên đầu gối cô vuốt nhẹ: "Không sao cả, hai ngày nữa có tiệc rượu, tôi dẫn em đi cùng."
"Tôi không muốn đi." Vinh Thiển cũng không thích mấy nơi đó.
"Em cần phải thích ứng, sinh ra trong giới thượng lưu, dù muốn hay không, trước sau gì em cũng phải va chạm với thế giới bên ngoài, không phải ba em cũng thường xuyên để em kết giao với những người này rồi sao?"
"Đến lúc đó rồi hãy nói."
Tay của Lệ Cảnh Trình rơi xuống bên hông cô, lần trước đem cô nhốt một ngày một đêm, Lệ Cảnh Trình coi như rút ra được bài học kinh nghiệm, đối với Vinh Thiển, mạnh bạo không được, nếu muốn để cho cô hoàn toàn hết hy vọng với Hoắc Thiếu Huyền, không phải anh mạnh mẽ bức bách là có thể được.
Có một số phương diện, vẫn là nên dựa vào một chút thủ đoạn mới đạt được.
Vinh Thiển cũng không suy nghĩ nhiều, chờ đến lúc đi đến đó, mới biết được, trường hợp này cô khó tránh khỏi việc gặp mặt Hoắc Thiếu Huyền.
….
@by txiuqw4