Chương 57: Cũng không ai buông tay
Edit: Rainie
-----
Một cô gái có dáng người cao ráo đang cầm khay đứng ở bên trong hội trường, cô khoác trên người bộ sườn xám màu hồng đỏ làm cho dáng người càng thêm thu hút ánh nhìn xung quanh, nhưng lại không mang một vẻ đẹp dung tục bình thường. Thỉnh thoảng có người đi qua, cô liền cung kính mời rượu.
Vinh Thiển kéo tay Lệ Cảnh Trình đi vào, thấy Hoắc Thiếu Huyền đang đứng ở cách đó không xa. Anh bước đi về phía trước, cô gái bưng khay rượu vội vàng cúi đầu, đầu ngón tay thon dài của cô nắm chặt, hiển nhiên cô đang vô cùng lo lắng. Hoắc Thiếu Huyền cầm lấy ly rượu, đưa lên nhấm nháp một chút, cô gái ngẩng đầu, phát hiện tầm mắt của anh không nhìn mình, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên rồi, người như anh ta, làm sao có thể nhớ cô là ai chứ?
"Hoắc thiếu..." Thiệu quản lí nhã nhặn đi đến bên cạnh hai người, Vinh Thiển nghe được tiếng nói, mắt không khỏi liếc nhìn.
Hoắc Thiếu Huyền đặt ly rượu vào khay.
Có hơi dùng sức, thiếu chút nữa cô gái kia không giữ nổi...
Nét mặt Thiệu quản lí vui vẻ, khóe mắt lộ vẻ mờ ám: "Anh không biết cô ấy?"
Lúc này Hoắc Thiếu Huyền mới nhìn đến cô gái ấy, nhưng chỉ là lướt qua, cũng có chút ấn tượng.
Tiếng nói của Thiệu quản lí không nhẹ không nặng, vô tình lại lọt vài tai Vinh Thiển: "Hoắc thiếu, một ngày cũng nên nghĩa vợ chồng nha."
Trong lòng Vinh Thiển đau đớn, lại chỉ có thể làm ra vẻ mặt hờ hững, cô nhìn cô gái nọ, dáng dấp có vẻ cao hơn cô, gương mặt cũng xinh đẹp, cái cằm nhọn càng tôn thêm vẻ đẹp mĩ miều của cô ấy.
Hoắc Thiếu Huyền căn bản là không nhận ra, sắc mặt anh lạnh lùng, xoay người muốn rời khỏi đây. Xoay một cái, vừa lúc đụng phải Vinh Thiển và Lệ Cảnh Trình đang đứng ở bên ngoài. Bàn tay Thiệu quản lí đặt trên đầu vai của cô gái nọ: "Hoắc thiếu, lần trước tôi giúp anh làm cầu nối, anh có hài lòng không sao lại không nói tiếng nào."
Hoắc Thiếu Huyền nhìn thật sâu vào trong mắt Vinh Thiển, đương nhiên anh không bỏ qua nét mặt đầy xấu hổ của Vinh Thiển, Hoắc Thiếu Huyền cười nhạt, con ngươi lạnh lẽo nhìn Thiệu quản lí: "Tiền cũng đã cầm, còn hỏi vấn đề này làm gì? Không lẽ tấm chi phiếu lần trước còn chưa hài lòng?"
"Đâu có, chỉ là, trong kinh doanh thì bán được một lần còn muốn bán tiếp lần sau nữa, không phải sao?"
Cô gái đang cúi đầu bỗng nhiễn đẩy tay Thiệu quản lí ra, nổi giận với Hoắc Thiếu Huyền đang đứng không nhúc nhích trước mặt, cô đột nhiên lên tiếng: "Tôi không phải món hàng mặc cho người khác mua đông bán tây, còn nữa, có hài lòng hay không, không cần chị với anh ta nhận xét, chị có ghi hóa đơn cho tôi sao?"
Thiệu quản lí giật mình: "Cô..."
Hoắc Thiếu Huyền liếc nhìn cô gái này, chỉ coi đây là một trò cười, trừ Vinh Thiển ra, người khác ủy khuất và nhục nhã, hoàn toàn không có dính líu gì tới anh.
---
Dùng cơm xong, Vinh Thiển đi chung quanh một chút, bên trong tiếng nhạc xập xình, Hoắc Thiếu Huyền đứng ở giữa sân khấu khiêu vũ, xung quanh kêu tên anh tràn đầy kích động, nhưng anh cũng không có phản ứng gì.
Kĩ thuật nhảy vẫn mê hoặc như trước, vẫn thoải mái vô cùng, Vinh Thiển thích nhất là lúc nhìn anh khiêu vũ, cô vô thức đi đến trước sàn nhảy, Hoắc Thiếu Huyền liếc mắt qua cô, bỗng nhiên vươn tay về phía cô. Vinh Thiển ngẩn ra, thấy Hoắc Thiếu Huyền quỳ một gối xuống ngay sân khấu, thấy cô bất động, anh đưa tay kéo cô lên sân khấu. Anh đã dạy Vinh Thiển khiêu vũ, nhưng dù thế nào cô cũng không nhảy được, Hoắc Thiếu Huyền cầm tay cô dẫn dắt, sân khấu lớn như vậy chỉ có hai người, ánh đèn màu mật ong chiếu trên đỉnh đầu, thấm thoát qua một lúc, hai người dường như trở lại thời gian trước đây, bước chân Vinh Thiển xoay chuyển, nụ cười càng rõ ràng hơn.
"Thiếu Huyền, em có thể nhảy được rồi."
Đúng lúc đó Lệ Cảnh Trình đi tới, một màn hài hòa trước mắt khiến cho anh vô cùng kích động. Anh không hề do dự, nhanh chóng bước đến, đưa tay kéo Vinh Thiển về bên mình: "Muốn khiêu vũ đúng không? Tôi nhảy với em."
Giống như giấc mộng đẹp chợt vỡ tan, phút chốc Vinh Thiển cũng giật mình thức tỉnh.
Lệ Cảnh Trình kéo cô cùng nhảy, Hoắc Thiếu Huyền cũng không hề tránh ra, Vinh Thiển dần dần theo không kịp, xoay người trong nháy mắt bị Hoắc Thiếu Huyền kéo qua, ôm hông của cô cùng khiêu vũ. Lệ Cảnh Trình nhíu mày, bàn tay kéo lấy Vinh Thiển lần nữa, hai người như đang tranh giành, kéo lấy cánh tay của cô cũng không ai chịu buông. Người đàn ông cười nhạt: "Hoắc Thiếu Huyền, người phụ nữ của người khác, cớ gì còn nhung nhớ đến tận bây giờ?"
"Anh quản tôi?"
Lệ Cảnh Trình kéo Vinh Thiển sang bên mình: "Lại đây."
Nhưng Hoắc Thiếu Huyền không hề có ý muốn buông tay, Vinh Thiển cũng không biết ngày hôm nay anh bị làm sao.
Hai cánh tay cô bị kéo qua kéo lại, hai người giữ chặt cổ tay cô, mùi thuốc súng cũng nồng nặc hơn, Vinh Thiển biết, muốn Lệ Cảnh Trình buông tay là không thể nào.
Mà Hoắc Thiếu Huyền, anh lại không nỡ buông cô ra.
Chính xác là Vinh Thiển sợ một trong hai sẽ động thủ trước, tình cảnh thế này, hoàn toàn có khả năng, cô khẽ nhíu mày: "Thiếu Huyền, tay em đau quá."
Anh nghe vậy, quả nhiên lập tức buông lỏng tay. Lệ Cảnh Trình bèn kéo cô về bên cạnh mình, Hoắc Thiếu Huyền bước xuống khán đài, cũng không đi xa, lấy một ly rượu lên uống. Vinh Thiển cũng không muốn tiếp tục thành tiêu điểm chú ý, cô lướt qua Lệ Cảnh Trình, nhưng bị anh kéo lại. Lệ Cảnh Trình choàng tay qua vai cô: "Vì sao lại để hắn buông tay?"
Kiểu nói chuyện của anh, giống như không ai có thể cướp được đồ của mình vậy. Vinh Thiển chống lại ánh mắt của anh: "Nếu tôi muốn anh buông tay, anh đồng ý sao?"
"Đương nhiên là không."
"Nhưng tôi biết Hoắc Thiếu Huyền sẽ làm vậy." Những lời này, Vinh Thiển không nói ra. Hai người trở lại đám đông, Vinh Thiển sợ lại gặp Hoắc Thiếu Huyền lần nữa.
"Về thôi."
Lệ Cảnh Trình lại không sốt ruột: "Vội gì chứ, dẫn em đi chơi một chút."
"Tôi không muốn đi chơi, tôi muốn trở về."
Lệ Cảnh Trình liếc nhìn bốn phía, anh đưa Vinh Thiển đến phía trước cửa sổ, ngón tay thon dài đưa lên cúc áo, từ từ cởi từng nút ra, Vinh Thiển lưng dựa sát vào, đôi mắt đề phòng: "Anh làm gì thế, anh… không được….."
Lệ Cảnh Trình mở rộng cổ áo, bước đến ôm lấy cô, đem hơn nửa người cô giấu ở trước ngực mình.
Hai tay Vinh Thiển chống cự, cô thấy Hoắc Thiếu Huyền đang đứng cách đó không xa.
Diễn trò trước mặt anh, cho dù một cử chỉ thân mật nào cũng làm cho Vinh Thiển bài xích, Lệ Cảnh Trình thích thú nghiêng mặt kề má tới gần: "Hôn tôi."
Cô muốn lùi lại phía sau, nhưng lại không được.
Lệ Cảnh Trình giữ chặt eo của cô, khăng khăng nói: "Hôn tôi."
Vinh Thiển khẽ cúi đầu, sau đó nhón chân lên, đôi môi ngọt ngào hướng đến khóe miệng Lệ Cảnh Trình, trong lòng cô nghĩ đến Hoắc Thiếu Huyền, nhưng cuộc sống của cô không thể nào trở về bên cạnh anh được nữa, Vinh Thiển hiểu rõ điều đó, chuyện của mẹ, bao gồm cả con đường sau này của cô, đều phải dựa vào Lệ Cảnh Trình. Cô nghĩ, không còn được Hoắc Thiếu Huyền che chở, phải chấp nhận sự thật này.
Nói theo một cách khác, cô nhất định phải trưởng thành, yêu người mà người đó không thể ở bên cạnh mình, người này sẽ là chỗ dựa của cô, anh ta muốn gì, có thể cô sẽ cho anh ta toại nguyện.
Nụ hôn này, tự nhiên cũng lọt vào trong tầm mắt của Hoắc Thiếu Huyền.
-----
@by txiuqw4