Chương 07: Anh không yêu em, cho nên mới không quan tâm quá khứ của em
Edit: Lưu Tinh
-----
Thịnh Thư Lan vẫn còn đang chìm đắm trong suy tư, chẳng lẽ Vinh Thiển đã từng bị Lệ Cảnh Trình cưỡng bức? Mà Vinh Thiển, từ đầu đến cuối tại sao không có phản kháng gì, thậm chí còn cùng anh ‘đồng sàng cộng chẩm’ lâu như vậy?
"Thư Lan tiểu thư, cô ở đây làm gì vậy?" Một giọng nữ từ phía sau lưng truyền đến, là người giúp việc đang bưng điểm tâm trong tay.
"Tôi… Tôi vừa ra ngoài đi vệ sinh một chút.”
Cửa thư phòng bỗng nhiên bị mở ra, Lệ Cảnh Trình vươn tay nhanh chóng lôi Thịnh Thư Lan vào, sau đó đóng sầm cửa lại. Người giúp việc kia bị giật mình hoảng hốt, thiếu chút nữa đổ lật cái chén trong tay.
Thịnh Thư Lan còn chưa đỡ đau thắt lưng, nay lại bị Lệ Cảnh Trình lôi kéo như vậy, cô ta lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhoài ra phía trước, may mà có Tống Khiêm đúng lúc đỡ kịp. Lệ Cảnh Trình giơ tay chỉ thẳng mặt cô ta: "Chuyện tốt không học nổi, lại đi học người ta nghe lén.”
Ánh mắt Thịnh Thư Lan đầy sợ hãi, một tay chống đỡ trên bàn: "Em..."
"Cảnh Trình." Tống Khiêm tiến lên định khuyên nhủ mấy câu.
Lệ Cảnh Trình liếc mắt nhìn anh ta: "Cậu hãy lên lầu ba trước, chút nữa cùng ra ngoài ăn cơm."
"Như vậy làm sao mà còn nuốt trôi được, cậu sẽ không giết người diệt khẩu đấy chứ?"
"Cút!"
Tống Khiêm hướng mắt nhìn Thịnh Thư Lan một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa thư phòng mở ra rồi lại đóng vào, Lệ Cảnh Trình nghiêm nghị hỏi: "Cô đã nghe được những gì?"
"Cái gì em cũng đã nghe được." Thịnh Thư Lan cũng không giấu giếm, cô ta rất hiểu Lệ Cảnh Trình, giấu giếm anh là điều ngu xuẩn, chi bằng cứ nói thật.
"Rất tốt." Lệ Cảnh Trình đi ngang qua người Thịnh Thư Lan, vòng qua chiếc bàn sách, kéo ghế ra ngồi xuống. "Vậy cô hãy nói cho tôi biết, tiếp theo định làm cái gì? Là định nói cho Vinh Thiển biết sự thật kia để cô ấy chủ động rời khỏi tôi, để cô được dịp đục nước béo cò sao? "
Sắc mặt Thịnh Thư Lan trắng bệch, cô ta đau thắt lưng đến nỗi đứng không nổi, chỉ có thể đau đớn nói trong đứt quãng: "Cảnh Trình, anh nghĩ em là người như vậy sao?"
"Trước đây, Thịnh Thư Lan mà tôi biết đương nhiên sẽ không làm như vậy, thế nhưng tôi đã rời khỏi Lại Hải lâu như vậy, tôi làm sao biết cô có thay đổi hay không?"
Thịnh Thư Lan khó nén bi thương: "Đúng vậy, thời gian anh rời đi đã lâu như vậy, lâu đến nỗi con người em như thế nào anh cũng phải suy nghĩ lại."
Người đàn ông cầm lấy cái bật lửa trên bàn sách, chất liệu bạch kim kia càng làm tôn lên sự cao quý cùng vẻ lạnh lùng của anh, ở đầu ngón tay rất nhanh làm động tác xoay tròn.
Thịnh Thư Lan vẫn nhỏ giọng nói: "Cảnh Trình, anh thật sự yêu cô ta sao? Nhưng mà anh đã lừa gạt cô ấy, trong lòng anh tồn tại một tảng đá, mãi mãi không thể thoải mái được "
Kỳ thực, Lệ Cảnh Trình biết Thịnh Thư Lan là người như thế nào. Cô ta yêu hắn, hơn nữa còn là yêu sâu sắc không cách nào dứt bỏ được. Và đây chính là cô ta đang uy hiếp anh. Thật ra anh cũng không phải là người lương thiện gì, Vinh Thiển đau khổ vì chuyện quá khứ mới có chỗ sơ hở để anh lợi dụng.
"Được, vạch trần sự thật cũng tốt, cô ấy sẽ không chút do dự mà rời khỏi, tôi cũng có thể trở lại những ngày tháng như trước đây." Lệ Cảnh Trình con ngươi nhẹ nâng nhìn về phía Thịnh Thư Lan, môi mỏng khẽ mím lại, lời nói ra khiến lòng cô chua xót.
"Gặp gỡ Vinh Thiển, thế nào tôi cũng không lường được là mình sẽ thật lòng yêu cô ấy. Tôi thậm chí cảm thấy hối hận trước đây đã sống quá trụy lạc, phóng túng. Nếu cô ấy rời khỏi tôi, tôi sẽ tận lực đem cả Đế Cảnh biến thành một nơi để vui đùa, chỉ cần đây là điều mà cô muốn thấy."
"Không!" Trước đây Lệ Cảnh Trình là người như thế nào, cô là người rõ ràng nhất. Thịnh Thư Lan lắc đầu.
Lệ Cảnh Trình dời ánh mắt xuống:"Thư Lan, thắt lưng đã đỡ đau chưa?"
Thịnh Thư Lan cảm thấy nơi chóp mũi đau xót, cô nghe được ra ý tứ trong lời nói của anh. Thịnh Thư Lan gật gật đầu: "Ngày mai em sẽ đi."
Thịnh Thư Lan khó khăn cố gắng đứng vững, hướng cửa nhấc chân lê từng bước một. Thời khắc cô bị Lệ Cảnh Trình kéo vào thư phòng, cô liền biết, chắc chắn anh sẽ không để cô tiếp tục ở lại đây.
Thế nhưng, Cảnh Trình…
Vì sao anh nhất định cho rằng em sẽ đi nói cho Vinh Thiển biết?
Cô ở trong lòng tự hỏi một câu như vậy, chỉ một câu như vậy.
Vinh Thiển ngủ không được yên giấc, vì gặp ngay “bà dì” đến thăm ngày đầu tiên nên rất khó chịu. Cô cau mày, cánh tay vung lên, mơ mơ màng màng cảm giác được có ai đang ở trong phòng. Vinh Thiển mở mắt, liền nhìn thấy Lệ Cảnh Trình chống hai tay ở hai bên người cô: "Dậy đi, ra ngoài ăn tối cùng anh."
"Còn muốn đi ra ngoài sao? Không muốn đi."
"Bạn tôi đang ở đây."
Lúc này Vinh Thiển mới nhớ tới, là có chuyện như vậy, cô vươn hai tay ôm cổ Lệ Cảnh Trình: "Vì sao bạn của anh cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?"
"Ai bảo em xinh đẹp."
"Không phải, không phải loại ánh mắt đó." Vinh Thiển không tìm được lời nào để diễn tả.
"Vợ bạn cũng dám dòm ngó, anh phải đi móc mắt cậu ta ra."
Vinh Thiển cười ra tiếng.
Lệ Cảnh Trình cưng chiều nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Cuối cùng cũng chịu cười."
Mấy ngày nay vì chuyện của Cố Tân Trúc, Vinh Thiển luôn không được vui. Cô đứng dậy hôn lên khóe miệng Lệ Cảnh Trình. Lệ Cảnh Trình kinh ngạc, bàn tay ôm gọn thắt lưng cô, làm cho hai người nhích lại gần nhau hơn nữa...
Vinh Thiển không dám chủ động nhiều quá, đẩy nhẹ đầu lưỡi mang theo ngượng ngùng, tiếng thở dốc của hai người vang lên.
Lệ Cảnh Trình không kìm lòng được, bàn tay dò dẫm xuống dưới quần của cô. Vinh Thiển cố gặng nhịn cười, hai tay vẫn đặt bên cổ Lệ Cảnh Trình: "Tôi đang có “bà dì” đến thăm."
Người đàn ông dừng lại ngay lập tức.
Vinh Thiển cười đến nỗi càng lúc càng đắc ý: "Tôi từng nói với anh rồi, mà chắc anh không nhớ đâu.”
Vinh Thiển nằm lại trên giường, bình tĩnh nhìn Lệ Cảnh Trình. Lồng ngực người đàn ông vẫn còn phập phồng: "Đi, ăn cơm đi."
Bỗng nhiên Vinh Thiển kéo tay anh: "Lệ Cảnh Trình."
"Sao?"
"Anh đối với tôi như thế nào, tôi đều biết, tôi cũng không phải đầu đá."
Lệ Cảnh Trình thật vất vả cố gắng đến ngày hôm nay, cuối cùng cô cũng cảm nhận được. Trong mắt anh lóe lên tia ấm áp. Vinh Thiển đang ở bên cạnh anh. Trên đời này, trừ cha mẹ, nếu không, sẽ không có một ai có thể toàn tâm toàn ý quan tâm, chăm sóc một người mà không cần hồi báo, nhưng Lệ Cảnh Trình đã vì cô mà làm được điều đó, Vinh Thiển đương nhiên sẽ rung động trong lòng.
Sau khi rời giường, Vinh Thiển thay quần áo rồi cùng Lệ Cảnh Trình xuống lầu. Thẩm Tĩnh Mạn và Tống Khiêm đã ngồi đợi sẵn trong phòng khách chính nói chuyện.
Nhìn thấy hai người đi tới, bọn họ lần lượt đứng dậy.
Thẩm Tĩnh Mạn liếc mắt nhìn Vinh Thiển, cô đang khoác tay Lệ Cảnh Trình, trông hai người vô cùng xứng đôi.
Tống Khiêm không khỏi chế nhạo: "Xem ra, tình cảm của hai người thật tốt."
Trong lòng Vinh Thiển có âm mưu gì, Lệ Cảnh Trình còn có thể không biết?
Cô đây là đang tuyên bố chủ quyền, muốn chặt đứt ý định của Thẩm Tĩnh Mạn sẽ đem Thịnh Thư Lan tống lên giường của Lệ Cảnh Trình.
Lúc ra đến cửa, Lệ Cảnh Trình tự lái xe, Thẩm Tĩnh Mạn hướng mắt nhìn lầu hai: "Cảnh Trình, hay là gọi Thư Lan cùng đi đi."
"Mẹ, cô ấy cần tĩnh dưỡng, để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi đi."
Thẩm Tĩnh Mạn nghe anh nói vây, cũng chỉ có thể chấp nhận.
Tại nhà hàng, trên bàn cơm, Tống Khiêm cũng không phải là người ngoài, Lệ Cảnh Trình cũng liền đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ, qua mấy ngày Tống Khiêm sẽ trở về Lại Hải, con lúc đó tiễn mọi người cùng trở về."
Thẩm Tĩnh Mạn buông ly rượu vang xuống: "Cảnh Trình, thắt lưng của Thư Lan còn chưa khỏi, không thích hợp di chuyển."
"Hông của cô ấy cơ bản đã khỏi rồi, hôm nay còn có thể rời giường bước đi."
"Đây là ý của Vinh Thiển phải không?"
Lệ Cảnh Trình nói: "Không liên quan đến cô ấy, nếu mọi người muốn nghỉ lại nơi đây, con có thể tìm khách sạn bên ngoài. D sao Tư Lan cũng coi như là em gái con, ở cùng có vẻ không thích hợp cho lắm”
Tống Khiêm thiếu chút nữa bị sặc rượu, lý do này...
"Con cứ hở ra là “em gái, em gái”, nhưng lại đối với Thư Lan như vậy.... Thật không công bằng."
Vinh Thiển ngồi ở bên cạnh, ngoan ngoãn im lặng. Lệ Cảnh Trình hoàn toàn không cần cô lên tiếng, những chuyện kiểu này anh sẽ trực tiếp ra mặt thay cô.
"Sự tình đã như vậy, con muốn làm đau lòng nó, liền mang nó trở về đi."
Sau bữa cơm chiều, Tống Khiêm lái xe rời đi, tài xế đưa Thẩm Tĩnh Mạn về Đế Cảnh trước.
Lệ Cảnh Trình đi lấy xe, Vinh Thiển đi theo phía sau anh: "Anh uống rượu nhiều rồi, để tôi lái cho."
"Em?"
Vinh Thiển lấy chìa khóa xe: "Đừng coi thường tôi."
Dù sao cô cũng có bằng lái, Vinh Thiển lái xe rời khỏi nhà hàng, Lệ Cảnh Trình tháo mở cúc áo ở cổ, ngã người ra ghế sau.
"Lệ Cảnh Trình."
"Có việc gì, nói đi."
“Mẹ anh hình như bị mất hứng."
"Anh giữ Thịnh Thư Lan ở lại đây, bà liền cao hứng." Lệ Cảnh Trình điều chỉnh tư thế ngồi: "Vậy em cao hứng sao?"
"Mất hứng."
"Bởi vậy..."
Vinh Thiển nhìn vào mắt anh thông qua kính chiếu hậu, nghe được những lời này của anh tâm tình đột nhiên dễ chịu, gánh nặng trong lòng được hạ xuống, dưới chân liền đạp mạnh chân ga.
Chiếc xe tăng nhanh tốc độ. Một chiếc xe taxi bỗng nhiên dừng lại, chắn ngay trước xe Vinh Thiển, thiếu chút nữa thì cô đâm vào.
Vinh Thiển nhấn còi xe: "Người nào vậy?"
Xe taxi nhấn còi đáp lại mấy tiếng, bỗng nhiên giẫm hạ phanh lại, Vinh Thiển thiếu chút nữa lại bị đâm vào, đối phương lại nhanh chóng rời đi. Vinh Thiển thấy đây rõ ràng là giở trò xấu, Vinh Thiển tức giận đập mạnh vào tay lái: "Thật đáng ghét!"
Lệ Cảnh Trình hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh cuốn theo những hạt mưa nhỏ lùa vào, không khí nhẹ nhàng khoan khoái se lạnh. Anh cong nhẹ khóe môi. Xe lao nhanh vượt qua chiếc xe taxi vừa rồi, sau đó ép nó dừng ở ven đường.
Vinh Thiển lập tức sẽ xuống ngay, vội vọt tới bên cạnh xe taxi: "Người nào lái xe? Có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không? Định liều mạng sao!"
Tài xế xe taxi có lẽ cũng là đuối lý, đóng chặt cửa sổ xe.
Lệ Cảnh Trình nhìn cô, không khỏi bật cười.
Vinh Thiển đi tới trước xe, thấy tài xế ngồi ở bên trong bất động, cô tức giận dùng sức gõ xuống trước kính chắn gió: "Mau xuống xe, nói cho rõ ràng!"
Lệ Cảnh Trình nghe thấy tiếng kính xe vỡ, âm thanh giòn tan.
Vinh Thiển cũng không phải dễ bị bắt nạt nha.
Tài xế cuống quít đẩy cửa xe bước xuống, chỉ vào Vinh Thiển nói: "Cô đập bể kính xe của tôi rồi. Mau đền đi! Các người không được đi, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Vinh Thiển sờ sờ mu bàn tay, chẳng lẽ cô là nữ siêu nhân?
Việc này mặc dù nhỏ, nhưng nếu thực sự kinh động tới cảnh sát, trải qua một đống thủ tục phải giải quyết chắc cũng mất cả nửa ngày.
Lệ Cảnh Trình đi tới phía sau Vinh Thiển, đem cô kéo đến bên cạnh, chỉ thẳng vào mặt người tài xế xe taxi kia: "Thật muốn báo cảnh sát? Anh nghĩ có cần làm ăn kiếm sống nữa không?"
Cuối cùng, kết quả là chọn cách bồi thường tiền giải quyết riêng.
Vinh Thiển ngồi vào ghế phụ, hai tay che mặt: "Ôi, toàn gặp chuyện xui xẻo không thôi!"
Lệ Cảnh Trình xem xét tay cô, thật may cũng không có vết thương gì.
Vinh Thiển mở mắt ra nhìn anh: "Có phải tôi rất thô lỗ hay không?"
Người đàn ông cong nhẹ khóe môi, hôn lên mu bàn tay cô: "Em muốn thô lỗ thế nào cũng được, chỉ cần đừng để thân thể bị thương."
Vinh Thiển nắm tay Lệ Cảnh Trình, nhìn thấy anh mắt đầy ý cười, cô xấu hổ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Vinh gia.
Vinh Trạch về đến nhà thì trời đã gần tối.
Anh đổi dép, mở đèn, đi vào trong, hầu như mỗi ngày anh ta đều kiếm cớ trễ về, vì không muốn đối mặt với người trong nhà.
Anh ngẩng đầu nhìn đến bóng người ngồi trong phòng khách: "Mẹ?"
Vinh Trạch bước nhanh tới: "Đã mấy giờ rồi, tại sao mẹ còn chưa ngủ?"
Cố Tân Trúc mắt nhìn bốn phía, sau đó cầm lấy tay Vinh Trạch kéo anh ngồi xuống bên cạnh: "Vinh Trạch, mẹ cho con cái này."
"Cái gì?"
Cố Tân Trúc lấy ra một tờ giấy giấy nhét vào trong tay anh, Vinh Trạch đem giấy mở ra, thấy bên dưới có chữ kí của Lệ Cảnh Trình cùng với con dấu.
"Đây là?"
"Mẹ đem cái này cho con, khẳng định là sau này cũng có lúc phải dùng tới, cũng là Lệ Cảnh Trình từng thiếu mẹ một lời hứa."
"Mẹ, hai người thế nào mà..."
Cố Tân Trúc nắm tay Vinh Trạch: "Mấy ngày nữa mẹ sẽ rời khỏi đây. Vinh Trạch, con nhớ bảo trọng, tờ giấy này, không phải vạn bất đắc dĩ con đừng lấy ra, bây giờ nó và Vinh Thiển chưa phải vợ chồng chính thức, chờ bọn nó kết hôn xong, nói không chừng sẽ còn có tác dụng lớn hơn nữa."
Vinh Trạch gật gật đầu, cất tờ giấy vào người.
"Mẹ, mẹ muốn đi đâu?"
"Con đừng hỏi nhiều." Cố Tân Trúc vỗ vỗ tay anh, sau đó đứng dậy đi lên lầu.
Thịnh Thư Lan và Thẩm Tĩnh Mạn trở về hôm nay, đúng lúc là cuối tuần, Vinh Thiển đang ở nhà.
Tống Khiêm đỗ xe ở bên ngoài chờ.
Người giúp việc giúp đem hành lý ra, Thịnh Thư Lan vẫn né tránh Vinh Thiển, đến lúc trước khi đi, mới cố lấy hết dũng khí nói với cô: "Thiển Thiển, chuyện trước đây … xin lỗi."
Vinh Thiển gật đầu, nhưng cũng không nói gì.
Thịnh Thư Lan khẽ cắn khóe miệng: "Tôi hi vọng hai người có thể hạnh phúc."
"Cảm ơn."
Lệ Cảnh Trình đi tới, Thịnh Thư Lan cùng anh ánh mắt chạm nhau, hàm ý bên trong chỉ có hai người họ mới hiểu.
Thịnh Thư Lan khó nhọc bước đi, qua khỏi cánh cổng cũng không quay đầu lại nhìn.
Vinh Thiển cho rằng về sau cô và Thịnh Thư Lan sẽ không còn có quan hệ gì tới nhau, chắc cũng không gặp lại. Nhưng cô không biết rằng người phụ nữ gầy yếu kia đang ẩn nhẫn, sau này lại mang đến cho cô không ít phiền toái, thậm chí là đe dọa đến hạnh phúc của cô.
---
Hôm nay, Lệ Cảnh Trình trở về Đế Cảnh. Sau khi lên lầu, thấy Vinh Thiển tùy tiện ném túi xách trên giường, lại không nhìn thấy cô đâu.
Anh ra khỏi phòng, đứng ở trên ban công, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh đang bận rộn ở trong phòng kính.
Vinh Thiển từng nói căn phòng này là một cái lồng giam, sau khi cái kia bị tháo dỡ, cho tới bây giờ cô cũng không tiến vào đây.
Lệ Cảnh Trình bước nhanh xuống dưới lầu, bước chân giẫm trên đá cuội có vẻ gấp gáp, bên ngoài căn phòng có bày vài chậu hoa cỏ, là Vinh Thiển mua về ở trước cửa trường học.
Người đàn ông đi vào, Vinh Thiển ngẩng đầu thấy anh, cuống quít thu dọn xấp giấy trên giá vẽ.
Lệ Cảnh Trình đột nhiên trầm xuống, anh nhíu chặt hai đầu lông mày: "Mang ra đây!"
Vinh Thiển đem xấp giấy giấu ra sau lưng: "Không được."
Người đàn ông tức giận. Cô đến căn phòng này, muốn vẽ ai, anh không cần đoán cũng có thể biết.
Lệ Cảnh Trình cảm giác như có đôi tay đang mạnh mẽ xé rách trái tim của anh: "Mang ra đây!"
Nét mặt Vinh Thiển tràn đầy tủi thân, đem tờ giấy trong tay đưa đến trước mặt Lệ Cảnh Trình: "Đây, cầm lấy."
Anh nhìn vào đó, lại là không khỏi giật mình ngạc nhiên.
Người trong tranh được vẽ vô cùng sống động, chân mày sắc bén, một đôi mắt sáng lấp lánh hữu thần, ngũ quan như được chạm khắc vô cùng tinh tế, Lệ Cảnh Trình hơi nheo lại mi mắt: "Thực sự là quá đẹp trai."
Vinh Thiển ‘xì’ một cái, cô cười ra tiếng” "Lệ Cảnh Trình, anh có biết xấu hổ hay không?"
Gương mặt người đàn ông giãn ra, thuận thế ôm lấy Vinh Thiển, đem cô ôm tới trước sofa. Lệ Cảnh Trình mang tờ giấy để lại lên giá vẽ: "Em vẽ khi nào vậy?"
"Đã vẽ mấy ngày nay rồi. Đi học về thì liền lẻn vào đây vẽ."
"Quan sát được thật cẩn thận, làm sao làm được?"
Vinh Thiển làm bộ khua tay: "Làm sao chứ, chắc vì mỗi ngày đều phải nhìn đến cái gương mặt này, cho nên là đã khắc sâu trong tâm trí rồi.”
Thật ra cô không nói cho anh biết, có đôi khi cô dậy sớm hơn Lệ Cảnh Trình, cô đều lén nhìn ngắm ngũ quan trên gương mặt anh.
Vinh Thiển lướt ngón tay theo từng đường nét trên tờ giấy: "Không phải em từng hứa với anh sao? Muốn làm cho anh cái tượng điêu khắc, em đang dốc hết tâm sức mà làm đây."
Lệ Cảnh Trình nhìn lại theo ánh mắt của cô, anh mỉm cười ấm áp. Vì người con gái này, anh sẵn lòng làm bất cứ điều gì.
Vinh Thiển đưa hai tay nắn bóp gương mặt anh: "Nhưng người mẫu cũng không phải dễ làm, anh phải đứng ở đối diện không được phép nhúc nhích."
"Đi. Em muốn ép buộc anh thế nào cũng được."
Vinh Thiển ngẩn ra, sau đó mới kịp phản ứng, sắc mặt đỏ bừng: "Ai muốn ép buộc anh."
Lệ Cảnh Trình ngồi ở trước bàn tròn, trong tay cầm con tò te.
"Nghiêng một chút, mắt nhìn góc bốn mươi lăm độ, đảm bảo đẹp mê người."
"Không đúng, không đúng, khóe miệng phải hơi nhếch lên."
"Mắt đừng nhìn em nha..."
Lệ Cảnh Trình nhớ trước đây cô không đặt ra nhiều yêu cầu như vậy. Vinh Thiển đi qua, xoay đầu của anh, đôi tay tùy ý chỉnh sửa tư thế và nét mặt anh. Điều chỉnh, tạo dáng cho anh đến khi cô cảm thấy hài lòng, vỗ tay đắc ý: "Được rồi, không cho phép anh nhúc nhích nữa!"
Cô có vẻ rất nghiêm túc, muốn hoàn thành xong tác phẩm.
Lệ Cảnh Trình liếc nhìn gương mặt cô. Vinh Thiển đang yên lặng chăm chú. Một lát sau, cô ngẩng đầu: "Ánh mắt không thích hợp, ai cho anh chuyển sang nhìn em?"
Đến khi trời nhá nhem tối, đến giờ cơm, người giúp việc đến gọi, Vinh Thiển mới dừng lại động tác: "Ngày mai em tan học sẽ tiếp tục."
Sau bữa cơm chiều, ngồi xem ti vi một lúc, Vinh Thiển lên giường đắp chăn nằm ngủ.
Lệ Cảnh Trình tắm xong, vén chăn lên vô tình mang theo hơi lạnh. Vinh Thiển khẽ mở mắt, người đàn ông thuận thế đem cô ôm vào lòng. Bàn tay của anh đặt lên hình xăm trên bụng cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa.
Lệ Cảnh Trình buông cô ra, nằm phủ lên người cô, môi mỏng nhẹ hôn lên hình xăm đó.
Vinh Thiển run rẩy toàn thân, giật mình tỉnh giấc, đưa tay đẩy đầu anh ra: "Đừng nhìn..."
Lệ Cảnh Trình đè lại tay cô, cúi người nhìn chằm chằm chỗ hình xăm: "Nó thực sự rất đẹp."
"Không, nó không phải tượng trưng cho sự đẹp đẽ, mà là tội ác."
Lệ Cảnh Trình tiến đến trước mặt Vinh Thiển, khom lưng che lại môi của cô, thấp giọng nỉ non: "Anh nói đẹp, thì chính là đẹp. Ai cũng sẽ không biết nó phía dưới là che giấu cái gì."
Vinh Thiển để hai tay ở trước ngực anh, hơi rụt người lại một chút: "Lệ Cảnh Trình, chẳng lẽ anh không quan tâm sao?"
"Không quan tâm."
"Bởi vì anh không yêu em, nên mới không quan tâm đến quá khứ của em."
Lệ Cảnh Trình cứng đờ người, tức giận cắn cắn tai cô: "Anh đối với em như vậy, em lại còn nói anh không quan tâm em?"
"Á, đừng cắn mà, đau em."
Hơi thở của anh quanh quẩn ở trên mặt Vinh Thiển: "Anh quan tâm chính là em, và tương lai của chúng ta sau này."
Ánh mắt Vinh Thiển có chút mông lung, cô cũng không thể tin hoàn toàn, thật sự có thể như vậy sao?
Vấn đề này, ngay cả cô và Hoắc Thiếu Huyền có tình cảm gắn bó mười lăm năm cũng không có thể vượt qua được. Lệ Cảnh Trình thật có thể nói không quan tâm, liền không quan tâm hay không?
Người đàn ông không cho cô dư thời gian tự hỏi nhiều như vậy, anh liền áp lên người côrất nhanh.
---
Ngày hôm sau.
Vinh Thiển lười biếng nằm trên giường, mặc dù đã tỉnh giấc, nhưng không muốn rời giường. Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng Lệ Cảnh Trình đang tắm.
Di động trên đầu giường bỗng nhiên vang lên, Vinh Thiển cầm lấy, nhìn vào màn hình, là Vinh An Thâm.
Cô không nghe điện thoại. Điện thoại liên tục reo inh ỏi không buông tha. Vinh Thiển do dự ấn nút nhận cuộc gọi: "Alô."
"Là ta." Đương nhiên lại là của giọng nói của Cố Tân Trúc, Vinh Thiển lập tức muốn ngắt máy. Đối phương vội vàng nói: "Đừng tắt, ta có chuyện quan trọng muốn nói với con."
Vinh Thiển ngồi dậy: "Chuyện gì?"
Lệ Cảnh Trình đã hại bà thành như vậy, đương nhiên là Cố Tân Trúc sẽ không để cho anh được sống vui vẻ: "Ta thừa nhận, có một số việc đều là ta làm, bao gồm chuyện Lệ Cảnh Trình say rượu tìm đến phòng của con, cùng với chuyện ở bể bơi, nhưng chuyện giữa con và Hoắc Thiếu Huyền, ta chỉ là bị người ta sai khiến, người đứng sau tất cả là Lệ Cảnh Trình."
"Rốt cuộc bà muốn nói tới cái gì?"
"Lúc trước Lệ Cảnh Trình tìm ta, nói đúng là có ý với con. Cho nên hai chúng ta liên thủ, ta làm những chuyện kia nó biết rõ, nó cũng là biết thời biết thế tận dụng toàn bộ cơ hội tốt…" Cố Tân Trúc đứng ở bên trong biệt thự, thỉnh thoảng hướng nhìn cửa lớn: "Còn có, sự việc dẫn đến khiến con và Hoắc Thiếu Huyền chính thức chia tay, chẳng lẽ con nghĩ cùng nó không quan hệ?"
Đôi tay Vinh Thiển khẽ run rẩy: "Cố Tân Trúc, hại tôi lần thứ 2 bị bắt đến *X, đều là bà bày trò, bà hận tôi đến như vậy sao?"
"Ta không hận con..." Bà chỉ là muốn giúp con trai dọn sẵn đường lớn mà đi.
"Vậy bà gọi điện thoại đến, đơn giản chính là muốn gây xích mích cho tôi và Lệ Cảnh Trình, tôi sẽ không tin lời bà."
"Có tin hay không tùy con." Cố Tân Trúc tức đến nghẹn lời: "Tốt nhất chính miệng con hãy hỏi nó, người đưa ra yêu cầu hợp tác có phải là nó hay không? Nó đứng sau làm ra bao nhiêu việc con biết không? Con và Thiếu Huyền bị chia rẽ, một nửa là do chính hai đứa, nhưng một nửa kia lại do nó và ta cố ý phá hư.”
Vinh Thiển tức giận đến nỗi nghiến răng, Lệ Cảnh Trình mở cửa phòng tắm, vừa lau tóc vừa đi ra:"Ai gọi vậy?"
Cố Tân Trúc nghe thấy thanh âm, cất giọng cười nói: "Thì ra nó ở ngay bên cạnh con, vậy bây giờ con liền hỏi nó thử xem, có phải là thật sự có chuyện như vậy hay không? Mỗi ngày ngủ ở bên cạnh người đàn ông đã từng trăm phương ngàn kế phá hủy tình yêu của mình, dùng đủ mọi âm mưu thủ đoạn để đạt được cô. Vinh Thiển, sau này con còn có thể ngủ ngon được sao?"
Vinh Thiển mệt mỏi buông tay, tắt điện thoại.
Những giọt nước trên tóc anh từng giọt rơi thẳng xuống gương mặt tinh tế, xuôi theo cần cổ rồi theo xương quai xanh chảy xuống.
Vinh Thiển ngồi ở giữa giường, hai mắt ngơ ngẩn nhìn thẳng vào anh.
"Lệ Cảnh Trình, mỗi khi em gặp chuyện, anh đều xuất hiện đúng lúc đưa tay giúp đỡ. Rốt cuộc là trùng hợp, hay là do anh đã âm thầm sắp đặt tất cả?”
Người đàn ông nghe cô nói vậy, sắc mặt trở nên u ám, nhưng cũng không lộ ra hoang mang chút nào. Anh đã sớm biết Cố Tân Trúc sẽ không giấu nổi những lời này, bà ta thực sự là ngại chính mình bị chết không đủ nhanh.
-----
@by txiuqw4