Chương 18: Sẽ không, anh đừng dìm chết em (đặc sắc )
Edit: Diệu Linhh
-----
Lệ Cảnh Trình nhìn khuôn mặt cô, thần sắc ấy thật giống như bông hoa nở rộ. Hoắc Thiếu Huyền vừa từ cõi chết trở về. Cô bây giờ hẳn là đang rất vui vẻ.
Người đàn ông đứng chắn trước mặt Vinh Thiển, nhân viên y tế chăm sóc bệnh nhân xong đã đi ra gần đến cửa. Vinh Thiển đành đứng sang một bên.
Lệ Cảnh Trình đưa tay đẩy cửa rồi lách người đi qua cô, bước vào trong.
Vinh Thiển rời khỏi phòng bệnh, bước ra ngoài hành lang, trong lòng cô bỗng cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Tối hôm qua, Lệ Cảnh Trình cũng không làm gì Hạ Nhân, không tìm thêm được tin tức có giá trị, liền cho người đưa cô ta về tới thành phố Nam Thịnh.
Cô thấp thỏm lo âu, cả đêm không ngủ được. Nếu nói những điều này với Lệ Cảnh Trình, chắc chắn sẽ có người tìm cô tính sổ. Nhưng Hạ Nhân đợi suốt cả một buổi tối cũng không nhận được một cuộc điện thoại nào từ đối phương.
Ngày hôm sau, Hạ Nhân nặng nề bước ra khỏi cửa tiểu khu để đi học. Cô rất sợ cái video ấy bị phơi bày ra ánh sáng, trước đây vẫn chỉ là lời đồn đại nhảm nhí, một khi đã được chứng thực thì làm sao cô có mặt mũi đi gặp ai nữa!
Hạ Nhân ngồi ở ghế đá cách trường học không xa, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Chu Đình Đình vừa lái xe lướt qua Hạ Nhân lại ngay lập tức cho lùi xe lại trước mặt cô.
Cô ta đẩy cửa xe bước xuống: "Hạ Nhân?"
Hạ Nhân ngẩng đầu, miễn cưỡng lên tinh thần: "Xin chào."
"Cậu làm gì mà giờ này còn ở đây? Sắp vào học rồi đấy."
"Tôi mệt nên muốn ngồi nghỉ một lát thôi."
Chu Đình Đình nheo mắt rồi phát hiện mấy vệt màu hồng trên cổ Hạ Nhân: “Nghe bảo hôm qua sau khi tan học, cậu liền bị Lệ Cảnh Trình đưa đi?"
"Không, không có, anh ta đến đưa tôi về nhà." Hạ Nhân chống chế, cố gắng chuyển đề tài.
Chu Đình Đình ngồi xuống bên cạnh: "Đừng gạt tôi…" Cô ta hất mái tóc để lộ một vết sẹo dài: “Thấy vết sẹo này chứ?”
Vết sẹo vừa dài vừa lớn: "Cậu yêu cái đẹp như thế, sao lại bất cẩn để lại vết sẹo này?”
"Là Lệ Cảnh Trình làm đấy!"
"Cái gì?"
Chu Đình Đình sửa lại mái tóc: "Tôi ghét Vinh Thiển nên đã từng đắc tội với cô ta. Lệ Cảnh Trình vì muốn trút giận giúp cô ta nên lấy tôi làm trò tiêu khiển. May là lúc đó có mấy người tốt ở gần đấy nên tôi không gặp nguy hiểm. Nếu không sẽ không đơn giản chỉ có vết sẹo này thôi đâu."
Hạ Nhân nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, không khỏi phát run.
Chu Đình Đình nhìn chằm chằm dấu vết trên cổ Hạ Nhân: "Tên đàn ông biến thái, ở Nam Thịnh sớm đã nói vậy rồi. Cậu không cần giấu, tôi tự đoán ra được."
Hạ Nhân bất giác ngồi thẳng lưng, lại nói: “Chỉ cần sau này anh ta đừng đến tìm tôi nữa là được rồi."
"Ở trong mắt người khác có lẽ sẽ cho rằng Lệ Cảnh Trình coi trọng cậu, còn nói cậu là kẻ thứ ba chen vào. Nói xem, sao anh ta lại đối với cậu như vậy? Chẳng lẽ bởi vì cậu cùng Vinh Thiển thân thiết? Nhưng anh ta không làm như vậy với bọn Lâm Nam mà?"
Hạ Nhân không muốn nhiều lời: "Sau này sẽ không, tôi sẽ cố gắng giữ khoảng cách với Vinh Thiển là được."
"Cậu có cam tâm sao? Tối qua chắc cậu sợ lắm đúng không?"
"Không có gì đâu." Hạ Nhân đứng lên: "Đi thôi, nếu không sẽ muộn đấy."
Chu Đình Đình nhìn bóng lưng Hạ Nhân, thầm mắng: “Óc heo!”
Hạ Nhân vẫn ngồi phía trước Vinh Thiển như cũ, chỉ có điều hai người không nói chuyện với nhau. Buổi học cuối cùng cũng kết thúc, Hạ Nhân cầm túi sách lên, bước ra ngoài. Chu Đình Đình ngồi cùng bàn khơi mào đề tài: "Hạ Nhân gần đây ghê thật, có người đưa đón sớm hôm. Đúng là lên đời nhanh thật!”
"Chính xác. Tớ nghĩ hôm nay người kia sẽ lại tới đón cậu ấy đấy!”
"Này thật đúng là xác minh một câu nói, yêu đương gì chứ, viển vông!"
Lúc trước Lệ Cảnh Trình luôn quan tâm Vinh Thiển, còn có ngày kỷ niệm thành lập trường, toàn thể thầy trò đều biết quan hệ của hai người bọn họ, nói như vậy, khác nào làm Vinh Thiển mất mặt sao?
Chu Đình Đình cười cười: "Cũng không nên nói như vậy nha. Đã là đàn ông thì làm gì có đức hạnh cơ chứ? Trong nhà có giai nhân, bên ngoài có người đẹp. Hạ Nhân ấy, tớ chắc chắn cậu ta chỉ là trò vui vài ngày thôi. Rồi người ta sẽ lại về với gia đình cho xem..."
"Chuyện này mà xảy ra, mọi người có ai còn muốn không?"
"Ha ha ha —— "
Vinh Thiển đã sớm miễn dịch đối với những lời này. Ban đầu Lâm Nam còn tức giận bất bình, nhưng càng tỏ thái độ thì càng bị đồn đại. Cho nên tốt hơn hết cứ xem như gió thoảng bên tai, sự thật thế nào thì tự người trong cuộc biết.
Hoắc Thiếu Huyền nằm trên giường bệnh, Mạc Hy sợ anh không thoải mái liền nâng cao giường lên một chút. Cô sợ anh ở trong phòng bệnh buồn chán, hết tìm báo cho anh đọc lại quay sang lau mặt rửa tay cho anh. Hoắc Thiếu Huyền là người ưa sạch sẽ. Mạc Hy rất sợ động đến vết thương của anh nên từng động tác rất cẩn thận, nhẹ nhàng.
"Bác sĩ nói đợi anh ổn hơn một chút sẽ có thể xuất viện được rồi."
Hoắc Thiếu Huyền không nói gì, chỉ đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mạc Hy nhìn bộ dáng lúc này của anh. "Anh đang đợi Thiển Thiển sao?"
Hoắc Thiếu Huyền lắc đầu: "Anh gặp cô ấy rồi."
Mạc Hy giật mình nhưng lại làm như không có gì ngay lập tức: "A? Cô ấy đến đây khi nào vậy? Em luôn ở đây nhưng vẫn chưa gặp cô ấy."
Hoắc Thiếu Huyền không hề đáp lời, đương nhiên cô sẽ không gặp được Thiển Thiển rồi.
Anh và Vinh Thiển có bao nhiêu thâm tình? Trong lòng cô có nhớ đến anh không? Anh đều biết cả!
Từ sau khi Hoắc Thiếu Huyền tỉnh lại, Mạc Hy gần như một tấc cũng không rời. Quán bar cũng giao cho người khác xử lý. Vì Hoắc Thiếu Huyền bây giờ chỉ có thể ăn những món thanh đạm nên Mạc Hy liền đổi sang nấu cháo cho anh.
Lý Phân Nhiên đến đúng lúc Mạc Hy đang bóc cam.
Lý Phân Nhiên ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thiếu Huyền, nhìn Mạc Hy: "Hy Hy xinh đẹp, dịu dàng như vậy, lấy phải con phải chịu biết bao nhiêu uỷ khuất. con cũng biết rồi mà! Thiếu Huyền, cha mẹ cũng không có ý gì, chỉ là muốn có đứa cháu mà thôi. Chẳng lẽ con không thể thông cảm mà hiểu được hay sao?"
Bà nói những lời này rất dè chừng, chỉ sợ lại làm Hoắc Thiếu Huyền kích động. Nhưng nhìn Mạc Hy như vậy, nếu như bây giờ không nói những lời này thì e là sau này sẽ không còn cơ hội.
Hoắc Thiếu Huyền gật gật đầu. Trải qua nhiều chuyện, anh cũng đã nghĩ thông suốt một số vấn đề.
Kết hôn, sinh con là hai chuyện không thể tránh khỏi.
Mạc Hy bưng bát cháo nóng hổi sang, dịu dàng nói: "Anh ăn một chút cháo đi."
"Hy Hy, mẹ đến là muốn nói riêng với Thiếu Huyền một số chuyện. Con cũng ra ăn đi. Khoảng thời gian này con thật vất vả rồi!”
"Không cần đâu mẹ." Mạc Hy ngồi xuống mép giường: "Thiếu Huyền ăn gì thì con sẽ ăn như vậy."
Hoắc Thiếu Huyền nhìn cô. Mạc Hy nắm lấy tay anh: "Thiếu Huyền, chờ khi anh được xuất viện, em sẽ sớm hôm bên cạnh chăm sóc cho anh."
Hoắc Thiếu Huyền trở tay, nắm lấy tay cô.
---
Sau khi tan học Vinh Thiển liền về Ôn Đình Nhã Uyển.
Cô có thuê người quét dọn nơi này trong một khoảng thời gian ngắn. Chiều nay giáo viên chủ nhiệm tuyên bố sưu tầm dân ca, ai cũng phải tham gia, chỉ là chuyện phải nộp năm nghìn tiền phí báo danh.
Vinh Thiển cộng mấy tờ chi phiếu lại cũng không được bao nhiêu tiền, mà cô lại không có thẻ tín dụng. Lúc trước có mấy đồng tiền cô còn đặt ở Đế Cảnh không mang đến đây. Lúc ấy cô cũng quên, vội vàng thu dọn quần áo, sách vở gì đó, cầm theo ví tiền rồi đi. Về sau mới nhớ ra cô lại bỏ nó ở phòng thay quần áo rồi.
Cô không đủ tiền để nộp phí báo danh, còn phải ăn và trả tiền cho người làm nữa.
Tổng chi tiêu của cô cũng không khiến ngân sách công ty thất thoát là bao, huống hồ bây giờ công ty cũng đã nằm trong tay Lệ Cảnh Trình cả rồi.
Vinh Thiển suy nghĩ hồi lâu rồi vẫn quyết định đi Đế Cảnh.
Trước đó cô đã cẩn thận gọi điện về hỏi dò, biết chắc chắn Lệ Cảnh Trình không ở đó rồi mới trở về.
Đến Đế Cảnh, người làm vừa thấy cô liền chạy ra đón: "Cô Vinh."
"Tôi chỉ về lấy một số thứ thôi, không lâu đâu, không cần phiền đến anh."
Sắc mặt người làm lộ vẻ khó xử: "Chuyện này..."
Vinh Thiển đoán được ý tứ đối phương: "Lúc trước rời đi tôi có quên một vài thứ. Nếu anh khó xử thì có thể đi theo tôi lên lấy.”
"Cô Vinh, không phải tôi cố ý làm khó cô. Nhưng thực sự là Lệ thiếu phân phó, cô đã rời khỏi đây rồi thì mọi thứ ở đây không còn thuộc về cô. Ai da, nói chung là cô không được phép lên lầu."
Vinh Thiển không ngờ Lệ Cảnh Trình lại có thể làm như vậy: "Tôi để quên tiền ở đây. Nếu tôi không lấy đi thì anh ta cũng đâu có dùng đến?"
"Tôi chỉ làm như Lệ thiếu phân phó. Cô Vinh, xin cô đừng làm khó tôi."
Bỗng có một giọng nữ trong trẻo mang theo một chút ý cười vui mừng truyền tới: "Cảnh Trình, hôm qua anh không có ở đấy, lúc ấy..."
Lệ Cảnh Trình cười cười, có dùng bút vẽ ra cũng không thể miêu tả hết vẻ ôn nhu trên khuôn mặt ấy. Người con gái ngẩng đầu rồi nhìn sang phía bên này, hỏi: "Đây là?"
Người làm liền trả lời: “Lệ thiếu, cô Vinh nói muốn quay lại lấy vài thứ."
Lệ Cảnh Trình đặt chìa khoá xe trong tay xuống: “Sao? Còn chưa lấy sạch sẽ hay sao thế?"
Vinh Thiển đưa mắt nhìn người con gái đang ở cạnh Lệ Cảnh Trình. Bọn họ đang đợi cô trả lời. Cô không khỏi cảm thấy khó chịu: "Phải."
"Phải cái gì mà phải? Tôi lại thấy hình như em lấy đi đủ rồi, ngoại trừ mấy bộ quần áo. Chẳng lẽ em quay lại đây chỉ vì mấy bộ quần áo ấy?"
"Tôi có để quên một ít tiền trên ấy."
Anh nhếch mép cười lạnh lùng: “Sao? Thiếu tiền dùng ư?”
"Trường học bắt báo danh." Vinh Thiển nói xong, tựa hồ chịu không nổi cái giọng điệu cùng ánh mắt lạnh lùng ấy liền xoay người đi lên lầu.
"Lúc đi rất có khí phách, tôi còn tưởng em có năng lực lắm đấy." Lệ Cảnh Trình bước lên lầu trước cô rồi xoay người dặn người con gái kia: “Đứng đấy chờ anh, anh lên một lát sẽ xuống ngay."
"Được, em chờ anh"
Vinh Thiển theo Lệ Cảnh Trình đi tới lầu hai. Anh vào trong, một tay cởi quần áo, nhìn thấy Vinh Thiển tiến vào, anh nhướng mày: "Em theo tôi vào đây làm gì?"
Cô không đáp lời, nhanh chân bước về phía tủ quần áo tìm nhưng không thấy tờ chi phiếu đâu.
Vinh Thiển khom lưng tìm lại mấy lần vẫn không có.
Lệ Cảnh Trình thản nhiên lựa áo sơ mi để thay, cũng không vội cài nút áo mà còn thong thả chọn quần tây.
Vinh Thiển đứng thẳng người: “Anh có thấy hay không?"
"Thứ gì?"
Cô cắn chặt cánh môi. Lệ Cảnh Trình vẫn chưa mặc đồ xong, đầy vẻ mê hoặc, hấp dẫn. Vinh Thiển bước tới: "Lúc rời đi tôi có bỏ quên chứng minh thư. Anh có cầm thì trả tôi đi."
Mọi giấy tờ của cô đều do Lệ Cảnh Trình bảo quản. Mặc dù cô đã đủ tuổi thành niên nhưng trong mắt anh, cô vẫn còn là một đứa trẻ.
Vinh Thiển lúc này mới ý thức được, không có chứng minh thư, cô gặp rất nhiều khó khăn.
Lệ Cảnh Trình mặc đồ xong liền đi ra ngoài: "Không nói thẳng ra thiếu thứ gì sao? Dù có chứng minh thư đem đến ngân hàng thì cũng phải mất một khoảng thời gian khá dài, liệu có thể giải quyết được chuyện khẩn cấp của em sao?"
"Vậy thẻ ngân hàng của tôi để ở đó sao?"
Lệ Cảnh Trình không đáp lời mà đưa tay mở tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra một xấp tiền mặt. Không cần đếm cũng có thể đoán được số tiền ấy lên đến một, hai vạn.
Anh đưa số tiền ấy cho cô: "Cầm đi."
“Trong thẻ tôi có tiền.”
"Tiền của em không phải lấy từ chỗ tôi sao?"
Vinh Thiển nhìn anh. Lệ Cảnh Trình ngồi ở mép giường: "Không phải sao? Em vì Hà Mộ mà bán xe, hai mươi vạn ấy do tôi đứng ra giải quyết thay em. Còn có chuyện cha mẹ em, là ai xử lí? Cả số tiền bị lừa kia nữa?"
Vinh Thiển á khẩu không trả lời được, nhìn tới số tiền trong tay anh. Trống ngực cô đánh liên hồi rồi nói: "Lệ Cảnh Trình, anh thật biết tính toán quá đấy!"
"Vậy còn em thì không sao? Em đơn thuần? Em đơn thuần đến nỗi có thể bán tôi đi?" Ánh mắt anh dần lạnh lùng hơn. Anh đứng dậy, bước hai bước tới trước mặt Vinh Thiển rồi nắm tay cô: "Đôi bàn tay thoạt nhìn có vẻ rất yếu đuối, thế nhưng ai ngờ được lại có lực sát thương đến vậy."
Vinh Thiển dùng sức rút tay về. Lệ Cảnh Trình đập mạnh xấp tiền vào lòng bàn tay cô khiến đầu ngón tay cô tê rần.
"Tôi còn chưa có nói em là thủ phạm, sao em đã vội phản ứng như vậy?"
"Tôi cũng chưa nói gì nhưng sao trông anh có vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi như vậy?"
Lệ Cảnh Trình buông lỏng tay, xấp tiền trong tay Vinh Thiển vung vãi. Cô rút tay về, số tiền còn lại rơi xuống dưới chân cô.
Anh ngồi xuống giường, đưa tay lấy chứng minh thư của cô rồi ném xuống. Chứng minh thư ấy rơi xuống, nằm yên bên dưới chân Vinh Thiển.
Đôi mắt cô ảm đảm. Đây là đồ của cô nhưng tại sao lại bắt cô phải quỳ gối nhặt lên?
Vinh Thiển ngồi xổm người xuống nhặt chứng minh thư lên. Lệ Cảnh Trình mím môi rồi cất giọng lạnh lùng: “Tìm cho kĩ đi, xem còn thứ đồ gì sót lại thì mang đi hết đi."
Vinh Thiển đem chứng minh thư bỏ vào túi: “Tôi chỉ cần lấy thứ thuộc về tôi mà thôi."
Cô xoay người bước ra ngoài, bước chân lộn xộn, có chút hốt hoảng.
Lệ Cảnh Trình nhìn chằm chằm bóng lưng vội vàng của cô.
Tấm chi phiếu ấy đúng là do anh giấu đi. Anh vẫn luôn đợi, đợi đến khi cô túng thiếu, cần tiền, gặp khó khăn sẽ quay trở lại tìm anh. Cô yếu đuối, hơn nữa lại vừa làm Hoắc Thiếu Huyền bị thương. Lệ Cảnh Trình anh tốt xấu gì cũng cứu Hoắc Thiếu Huyền một mạng, đáng lí ra cô phải biết cảm ơn, nhận lỗi mới phải. Thế nhưng, nhìn xem, thái độ ấy của cô là sao?
Vinh Thiển bước nhanh như muốn chạy trốn. Xuống phòng khách lại gặp lại người phụ nữ ấy. Người làm bên cạnh nhanh miệng hỏi han: “Cô Vinh, cô không sao chứ?"
Cô không đáp lời, chỉ đút tay vào túi áo rồi cúi đầu bước nhanh ra ngoài.
Người phụ nữ đang đợi Lệ Cảnh Trình nãy giờ vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Liếc nhìn đồng hồ, cô chắc mẩm hai người sẽ bị muộn buổi yến tiệc tối nay.
Cô bước liền lầu, theo hành lang dẫn đến phòng ngủ. Cửa mở.
"Cảnh Trình?"
Anh không nhúc nhích, cũng không đáp lời, chỉ nằm im trên giường.
Cô lại gọi: “Kìa anh, nếu chúng ta còn chưa đi thì sẽ muộn đấy.”
"Ra ngoài."
"Cảnh Trình."
"Ra ngoài." Giọng nói của anh lại tiếp tục vang lên. Nghe thì nhẹ nhàng nhưng cô ta biết, cô ta không nên mở miệng tiếp. Cô ta nhẹ nhàng bước ra ngoài, cũng thuận tay khép cánh cửa lại.
Lệ Cảnh Trình nằm ngửa người trên giường lớn, hai mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
Vinh Thiển làm như vậy với anh, đương nhiên là anh hận. Không ngờ chính anh lại tự mình nuôi lớn một con sói. Thế nhưng, liệu anh có thể làm gì?
Lệ Cảnh Trình tự hỏi, nếu đã hận cô như vậy, tại sao anh không thể buông tha cô, nói cho cô biết chân tướng chuyện bốn năm trước, để cô trở về bên cạnh Hoắc Thiếu Huyền, sống vui vẻ cạnh anh ta? Liệu anh có làm được hay không?
Nằm mơ đi, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Làm như vậy khác gì anh là kẻ ngu chứ?
Tự ngược đãi bản thân mình, lại càng thêm sai lầm.
---
Vinh Thiển rời khỏi Đế Cảnh, việc đầu tiên là đến ngân hàng làm thủ tục, nhưng cũng phải mất khá lâu mới hoàn tất.
Mấy ngày kế tiếp, giáo viên chủ nhiệm liên tục thúc giục cô nộp tiền. Cô muốn nộp nhưng lại không thể.
Vinh Thiển chỉ có thể lần khất mãi, đến khi nào không thể nữa thì mới nói cô không kiếm ra khoản tiền ấy, chắc cũng không ai có thể ép cô được.
Cô có lén qua bệnh viện mấy lần nhưng Mạc Hy luôn ở đó không rời nên cô cũng không dễ dàng vào trong.
Hôm nay là cuối tuần, cô không đi xe mà đi tàu điện ngầm. Vừa tới khu nội trú thì một đoàn người đi ra. Dẫn đầu là hai tên vệ sĩ của Hoắc gia, Lý Phân Nhiên theo sát phía sau, Mạc Hy vừa nói cười vừa đẩy xe lăn đi ra.
Hoắc Thiếu Huyền không có vấn đề gì nguy hiểm nên cũng không muốn ở lại bệnh viện. Dù sao Hoắc gia cũng có bác sĩ riêng nên đề nghị về nhà của anh nhanh chóng được thực hiện.
Vệ sĩ đem đồ lên xe. Lý Phân Nhiên ngẩng đầu nhìn trời: “Vẫn là bên ngoài thoải mái nhất.”
Hoắc Thiếu Huyền mặc bộ quần áo rộng thùng thình, ngẩng đầu nhìn lên trời. Nắng chiếu vào mắt, nắng đẹp!
Được sống, thật tốt!
Không có gì tốt hơn cái cảm giác được sống trên cõi đời này, hưởng thụ từng chút nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất. Anh khẽ ngửa lòng bàn tay, hứng trọn chút nắng vàng.
Vinh Thiển trốn sau một bụi hoa. Thật sự, đây là lần đầu tiên cô biết vẫn có những kì tích xảy ra.
Chỉ cần nghĩ đến trường hợp hai nhát dao ấy chệch đi một tí thì giờ này chắc cô sẽ không còn được nhìn thấy Hoắc Thiếu Huyền đứng đó nữa!
Nhưng hôm nay, anh lại một lần nữa mỉm cười đứng ở kia, hứng trọn ánh nắng nhẹ chiếu xuống. Vinh Thiển mừng tới chảy nước mắt. Sinh mệnh quả thật đáng quý, có lẽ người ta không biết, khi được chứng kiến người mình thương yêu, trân quý một lần nữa mỉm cười tươi tỉnh đứng dậy, người thân của họ sẽ vui mừng, biết ơn bao nhiêu!
Mạc Hy khom lưng, áp trán lên trán Hoắc Thiếu Huyền,: "Thiếu Huyền, cám ơn anh rất nhiều."
Hoắc Thiếu Huyền không đẩy ra như vẫn thường làm, chỉ khép chặt mi tiếp tục hưởng thụ nắng ấm. Vệ sĩ muốn đẩy xe, Lý Phan Nhiên cũng sốt ruột đứng đợi.
Mạc Hy hôn lên chóp mũi rồi xuống đôi môi anh.
Anh liền mở mắt, đưa tay vỗ nhẹ lên má Mạc Hy. Khoé miệng khẽ mỉm cười: “Cũng cảm ơn em, đã chăm sóc anh mấy ngày qua.”
Mạc Hy kích động không kiềm chế được, hai tay ôm chặt lấy anh. Cô từng nhủ mình, chỉ cần kiên trì nhất định cô sẽ đạt được.
Ánh mắt Vinh Thiển mông lung, nước mắt vẫn chảy dài. Trong lòng cô thực vui mừng, không hề cảm thấy chua chát, khó chịu, lại càng không phải đố kị và bất an!
Cao hứng quá rồi! Cô đưa tay lên lau nước mắt.
Vẻ mặt tươi cười của Mạc Hy cũng làm cho người khác vui lây. Vệ sĩ nâng Hoắc Thiếu Huyền lên xe, Mạc Hy cũng không cách rời tới nửa phút. Hoắc Thiếu Huyền ngồi cạnh cửa sổ. Xuyên qua cửa sổ xe màu trà, Vinh Thiển có thể mờ mờ nhận ra ngũ quan trên gương mặt ấy.
Đến tận khi xe đã rời đi rồi, Vinh Thiển mới bước ra khỏi chỗ nấp.
Cô cũng học theo bộ dạng Hoắc Thiếu Huyền, khẽ nhắm mắt, mở lòng bàn tay ra hứng nắng.
Thật ấm áp!
Hôm nay vừa đến trường đã gặp ngay giáo viên chủ nhiệm. Vinh Thiển ủ rũ cúi đầu.
"Vinh Thiển."
Trốn không được, chỉ có thể ngẩng đầu, Vinh Thiển miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Em chào cô."
"Nhiệm vụ tôi giao thế nào rồi?"
“Cô à…" Vinh Thiển muốn thương lượng: "Lần này, em có thể không tham gia được không? Em, em cảm thấy trong người không được thoải mái."
"Chuyện gia đình em, cô biết. Nhưng học tập là chuyện khác."
"Nhưng mà số tiền ấy… Em lỡ làm mất thẻ ngân hàng rồi, bây giờ đang làm lại ạ."
Giáo viên chủ nhiệm kinh ngạc: "Em đã nộp rồi, em không nhớ sao?”
"A?" Vinh Thiển mơ hồ không rõ: "Em chưa nộp mà?"
"Là vị hôn phu của em sai người mang tới. Người ta rất quan tâm em."
Vinh Thiển nhất thời cứng họng, không biết nên nói gì cho phải.
Hết giờ học, cô ngồi xe tới Ôn Đình Nhã Uyển, phát hiện ra chiếc xe đang đỗ trước cổng.
Là Lệ Cảnh Trình!
Vinh Thiển làm bộ không nhìn thấy, mở cửa xe ra.
Lệ Cảnh Trình bước tới trước mặt cô. Trên người Vinh Thiển vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục. Bên trong xe có cặp sách.
Lệ Cảnh Trình vươn tay lấy cặp sách của cô ra.
Vinh Thiển cảnh giác nhìn anh.
Sau khi Lệ Cảnh Trình mở cửa xe liền vứt cặp sách vào trong: "Về nhà."
Vinh Thiển sững sờ đứng tại chỗ: "Về nhà?"
"Còn cần tôi phải nói rõ ra sao? Về Đế Cảnh."
Vinh Thiển nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới: "Lệ Cảnh Trình, tôi biết mình không nhìn nhầm. Anh tới đây làm gì? Chẳng lẽ anh lại nghĩ ra trò gì rồi muốn tiếp tục dằn vặt tôi?"
"Ở trong mắt em, tôi là phù thủy sao?"
Vinh Thiển lắc lắc đầu: "Nhưng tôi không nghĩ ra, anh hẳn là nên nổi trận lôi đình với tôi. Cho nên tôi mới cuống quýt chuyển ra khỏi Đế Cảnh. Lệ Cảnh Trình, anh là người có thù tất báo, không phải sao?"
Anh im lặng không nói gì, chỉ nhìn cô bằng vẻ thâm trầm đầy ý vị.
Cô bị anh nhìn đến phát hoảng.
Lệ Cảnh Trình nghe cô nói vậy, hồi lâu mới đáp lại: "Phải, ngay từ đầu tôi đã thật sự muốn bóp chết em, nhưng biết làm sao được? Tôi biết chỉ cần để em đi, tôi cũng sẽ đau khổ. Mặc kệ em có khổ sở hay không, có bị thiệt thòi hay không, tôi vẫn không nỡ bỏ em, vẫn đau lòng vì em."
Thật bất đắc dĩ anh mới phải nói ra những lời này.
Dù anh có bao nhiêu nghĩa khí đi chăng nữa cũng không thể giơ tay lên tát cô. Cho nên, nhẹ nhàng được thì cứ nhẹ nhàng, sau đó đưa cô về nhà là được.
Vinh Thiển nghe Lệ Cảnh Trình nói xong, khóe miệng giật giật. Cô từng nghĩ ra, chí ít thì Lệ Cảnh Trình sẽ tìm cách chỉnh cô, phạt cô, nhưng nghĩ cũng chưa từng nghĩ anh lại tới đón cô về nhà như vậy.
"Lệ Cảnh Trình, thật là buồn nôn quá đi."
Anh đang mở cửa xe thì sửng sốt giây lát.
Đấy, cưng chiều một người thành ra như vậy, có đáng hay không?
Ít nhất thì đây là lần đầu tiên Lệ Cảnh Trình gặp phải tình huống này.
Anh lên tiếng cảnh cáo: “Lần sau em còn làm như vậy đừng trách tôi vô tình vứt em xuống sông!”
Vinh Thiển cắn nhẹ cánh môi, im lặng mỉm cười.
Đột nhiên cô đi nhanh về phía sau lưng Lệ Cảnh Trình, hai tay ôm chặt lấy cổ anh: "Sẽ không, anh đừng dìm chết em!”
-----
@by txiuqw4