Linh gối đầu lên tay trái của hắn, còn tay phải hắn gác sau đầu mình.
“Hôm nay anh thật là láu cá!” – Linh thủ thỉ - “Nhưng anh giỏi lắm!”
“Ừ..” – Hắn cười, như thể nó là điều tự nhiên. Mắt hắn ngó lên trần nhà, có 1 con thằn lằn đang tặc lưỡi. Sao không khí lại im ắng ngột ngạt thế này.
“…Anh có yêu em không?” – Giọng Linh có cái gì bức rức..
“Còn phải hỏi à?” – Hắn quay sang nhìn cô người yêu. Các cô vẫn thi thoảng hỏi vẩn vơ thế đấy!
“Không, em muốn câu trả lời lần nữa, ngay lúc này!” – Linh bỗng cao giọng hơn, và quả quyết hơn.
“Ừ…dĩ nhiên là anh có yêu…” – Vẻ mặt hắn căng ra, như thể hắn đang bị thẩm vấn và vừa nói cái gì đó không thật.
“Vậy…hôn em đi!” Linh rướn người sau câu nói làm hắn sửng sốt ấy, mặt cô đang kề rất gần. Hắn bối rối, vâng, hẳn phải bối rối thôi, cho dù hắn sành sỏi trong “vụ” này thế nào đi nữa… Linh đang tấn công hắn!!
“Lâu rồi anh không hôn em” Linh lại nói thì thào.
“Mới đây thôi…” – Hắn có vẻ yếu đuối lạ thường.
“Không! Lần ấy là em hôn anh!” – Linh ngúng nguẩy – “Em nhớ nụ hôn nồng nàn của anh…lần đầu tiên…” – Giọng cô dịu dần và buồn bã.
Hắn khẽ chạm vào môi Linh, hắn thề là hắn đã rất muốn hôn cô bằng tất cả tài hoa của hắn …Hắn đã cố, thật sự… nhưng… hắn không thể. Hắn không thể khi trong hắn không có tí cảm xúc nào, không ham muốn, không rung động, không say mê. Chỉ có sự gượng ép giả tạo. Hắn quay mặt đi.
“Xin lỗi em…”
“Không phải là anh của em.” – Linh nuốt nước mắt chực trào. –
“Có ai đó đã bước vào tim anh và mang anh đi khỏi em”.
Hắn nghe Linh nói, đầu óc xoay mòng. Lẽ nào…? Không, điều đó không đúng! Em sai rồi, anh vẫn là anh!
“Đừng có nói nhảm, chỉ là anh hơi mệt.”- Hắn đứng dậy và bước ra cửa - “Anh về!”. Linh ngồi dậy dựa người vào tường, ôm gối, nói vọng theo. “Đừng trốn tránh và dối lòng. Là chị ấy – người ban chiều đã chạy sang...” Giọng cô bình thản và lạnh lùng đến đáng sợ. Hắn không nhìn lại, cũng không đáp thêm câu nào, đóng sập cửa, bỏ mặc Linh bên trong đang bắt đầu khóc… “Tình yêu của chúng ta, có phải vì đã xây trên 1 thứ cảm giác phấn khích bồng bột tuổi trẻ, nên nó không đủ sâu, đủ lớn để giữ con tim gã lang bạt kỳ hồ như anh, hay là… thực ra anh chưa từng yêu em?”… Linh tự hỏi trong nỗi đau cô độc.
@by txiuqw4