Hắn chạy tà tà và nghĩ ngợi miên man lời của Linh. “…có ai đó đã bước vào tim anh…” Ai đó? Hắn đưa tay trái sờ vào ngực trái, rồi lắc đầu cảm thấy mình sao ngớ ngẩn. Hắn vuốt mặt, hình như trời đang mưa lất phất…
Về tới đầu hẻm, hắn đã sớm nhận ra nàng đang đứng nép dưới mái hiên nhỏ, co ro khóac chiếc áo khóac kaki màu xám. Không phải áo len trắng… nhưng nàng vẫn như 1 thiên sứ mảnh mai… Hắn nhấp ga vọt ngang, ngó lơ nàng.
“Ơ… H….Hoàng!!… HOÀNG!!!” – Nàng gọi lớn và cố vẫy tay gọi nhưng hắn vẫn chạy cắm đầu. Con hẻm dẫn từ đường cái vào nhà hắn chưa tới 30m… Hắn trong phút chốc đã tới được nhà và nhanh chóng cho xe vào, vội vàng đóng cửa…Thế mà, khi cái dáng chạy dưới mưa của nàng tiến gần, tay hắn như hóa đá trên cánh cửa.
“K..hông..thấy Hảo?” – Nàng thở hì hục, khom người chống tay lên gối.
“Thấy, nhưng…” – Hắn ngập ngừng
“Nhưng sao..?” – Nàng hỏi hờ hững, vì mắc chú tâm đến 1 vấn đề khác. Nàng nhìn chúi mũi vào chân phải của hắn, vẻ ngơ ngác đến tội nghiệp – “…Ủa? Chân Hoàng…không sao rồi à?”
“Hãy thôi đi…” – Hắn bỗng lớn tiếng – “Đừng có bận tâm tới tôi, tôi có bạn gái, Hảo không biết à? Tôi không muôn gặp Hảo, không muốn thấy Hảo” – Hắn bước ra – “…vì thế, đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không…”- rồi hắn nuốt phần còn lại của câu nói – “… tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra!!”
Nàng giữ ánh mắt hướng xuống, người vẫn khom trong vài giây, rồi nàng lùi lại 2 bước, ngước lên nhìn hắn, ánh mắt ngỡ ngàng quá đỗi. Không nói 1 lời nào, nàng cứ đứng im như pho tượng.
3 giây.
10 giây..
30 giây… 1 phút.
Hai phút trôi qua mà nàng vẫn cứ đứng như thế. Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Môi nàng tái hẳn đi, tóc nàng rũ theo nước mưa, nhưng đôi mắt vẫn sáng bừng và nóng hổi. Hắn nghe ***g ngực mình như vỡ ra.
@by txiuqw4