Chương 18
Vì Long không thích hợp cho việc ở công trường, dù sao nó cũng là con nhà khá giả, việc làm quán bar xem ra đã quá đủ cho khao khát tự lập của nó, hắn phải kêu một thằng “đàn em” năm nhất khoa Cơ khí trong đội banh làm thay ca. Quốc, tên của nó, nhà ở tận Sóc Trăng, mỗi ba ngày liền đi học chỉ mặc độc một bộ đồ, nghe có việc làm thêm thì mừng quýnh ra mặt.
“Bảy chục một tuần, mày làm buổi sáng. Tao ca chiều.” – Hắn truyền đạt thông tin. Đừng thấy lạ tại sao hai trăm chia đôi còn… bảy chục, đó là do cái đầu khôn lỏi của hắn mà thôi.
“Dạ, hiểu rồi anh.” - Quốc nhanh nhảu. “Hôm nào anh không rảnh, em làm luôn ca chiều cho, không tính lương”
“Khỏi cần, mày còn phải đi học, tao không muốn ông bà già mày lên đây kiếm tao đâu. Vậy sáng mai tao dắt mày qua đó.” – Hắn đều giọng, dù chỉ lớn hơn Quốc một tuổi, nhưng hắn luôn có vẻ bề trên.
“Dạ… dạ…” – Quốc líu ríu. – “À, em gửi anh… trái ổi để thay lời cảm ơn!” Nói rồi nó móc trong túi ra trái ổi xanh đưa cho hắn bằng hai tay.
“Mày con trai mà cũng ăn mấy thứ này hả?” – Hắn cầm lấy “món quà biếu”, thảy vài cái, liếc thằng Quốc đang gãi đầu thẹn thùng. “Được rồi, đừng có cua bồ bằng ba cái này đó, không nghe tao là thất bại ê chề.” Hắn cười, cắn miếng ổi rồi quay đi.
“Khi nào muốn cua ai, em hỏi ý anh là được!” – Tiếng Quốc vọng đằng sau.
“Tin tưởng tao vậy à? Mày đúng là Nam Căn.” Dáng hắn nhấp nhô giữa đám sinh viên đang tranh nhau quả bóng. Đời hắn cũng nhấp nhô…
Chương 19
Chỉ vài tuần dang nắng làm việc ở công trường mà da hắn sạm đen hẳn, chắc gần như mấy gã Indo. Các cô nương khoa Hóa thì không biết thật hay mỉa, luôn miệng xuýt xoa: “Hoàng ngầu ghê, da bánh mật, sô cô la… Giống y chang Cổ Thiên Lạc.” Cứ nghe mấy câu đó mà hắn muốn nổi khùng lên được.
Thằng Quốc thì khỏi nói, trước khi đi làm nó đã đen nhem nhẻm, giờ thì nó y như cột nhà cháy, nếu ban đêm ra đường không có đèn dám người ta chỉ thấy bộ đồ của nó.
Học ngành xây dựng nên hắn làm khá được việc, hiểu nhanh, biết cái gì nên và không nên khi đổ cột, dựng xà dù trước đó chưa làm qua. Anh Cường quản lý rất ưng bụng, thậm chí đôi lúc còn bàn luận bản vẽ kết cấu với hắn. Hắn cũng học được kha khá từ anh. Tuy nhiên, hắn mệt kinh khủng, mỗi ngày sáng đi học, chiều ra công trường, tối làm quán bar… Nhiều lúc hắn thấy mình cày như trâu!
***
Dàn đèn bên góc phải quán cứ chớp chớp, nhá nhá. Không để ý thì thôi, nhưng nếu chú tâm thì nó dễ làm người ta phát bực. Chị chủ quán ngoắc hắn lại:
“Em và Long lên coi thay cho chị, để mấy cha khách này cằn nhằn kiếm chuyện phiền lắm.”
Hắn dựng cái thang vào tường, dặn Long:
“Mày giữ chặt đó!”
“Biết rồi.” Long nói chắc nịch.
Hắn leo được ba bậc, bỗng thấy chóng mặt, mọi vật nhòe đi. Hắn lắc lắc đầu, bóp trán.
“Mày làm được không? Để tao…” – Long có vẻ không yên tâm khi thấy bộ dạng hắn. Nhưng câu đó của Long càng làm hắn muốn tiếp tục. “Sao không được?”
Vừa dứt câu, hắn bước thêm bậc thứ tư, và bây giờ, hắn quay mòng mòng, cảm giác như đang ở trên con tàu Titanic lúc gặp bão. À, không phải, gặp băng trôi thì đúng hơn. Hắn buông ngừơi vì không giữ thăng bằng được nữa.
“Rầm.” Hình như Long đã kịp đỡ hắn, chỉ có chiếc thang ngã ra sàn. Có tiếng lao chao…***
Hắn mở mắt, thấy mình đang nằm trên băng ghế, trong phòng thay đồ của quán. Tiếng nhạc vẫn xập xình ngoài kia. Mũi hắn cay xè. Khỉ thật, chắc thằng Long đã đổ cả chai dầu vào đó! Hắn loạng choạng đứng dậy, vào toi-let rửa mặt.
“Em khỏe rồi hả?” – Tiếng chị chủ khiến hắn giật mình. – “Vậy em ra phụ tụi nó, thứ bảy đông quá mà em lại… Thiệt là…” Gịong chị ta vẫn ngọt dịu nhưng thật đáng sợ.
“Để em ra.” – Hắn lách người qua góc hẹp giữa chị ta và cánh cửa phòng. Cô ca sĩ trên sàn nhảy cố gào thét trong tiếng ầm ầm của chiếc loa. Hắn thấy đầu bưng bưng…
Chị chủ đưa tiền cho hắn và Long, sau khi đếm đi đếm lại hai, ba lần. Long cầm lấy, nói với chị:
“Mai Chủ nhật cho tụi em nghỉ…”
“Một đứa đến đi, nghỉ cả hai thì khó quá. Chủ nhật lại là ngày cao điểm. Mấy tuần trước hai em xin nghỉ thứ hai mà.” Chị ta tỏ ra không hài lòng.
“Nhưng thằng Hoàng nó…” Long cố thuyết phục.
“Hoàng nghỉ thì em đi làm nhe.” – Chị chủ nói gút câu, không cho Long cơ hội thoái thác. “Vậy đi, hai đứa về được rồi.” Và chị ta kêu mấy đứa khác tới tiếp tục đếm tiền phát lương.
Hắn nãy giờ vẫn nghe câu chuyện, nhưng không lên tiếng. Hắn mệt lả người, chỉ muốn nằm xuống giường, nên chuyện ngày mai có đi làm hay không hắn chẳng thể biết được.
Chương 20
Hắn thức dậy khi trời đã quá trưa. Bụng cồn cào, hắn uể oải vươn vai. Một chiếc áo len trắng thấp thoáng trong bếp… Nàng? Hắn nhoẻn miệng cười. Bóng chiếc áo càng gần, tay bưng cái tô to tướng… Không, đó là Linh. Hắn mới nhận ra chiếc áo len của Linh khác của nàng, không phải dạng áo khoác tay dài mà là kiểu tròng đầu không tay.
“Trưa nóng mà em thấy lạnh?” – Hắn đón lấy tô cháo nóng.
“À… Không. Áo mẹ đan cho em…” – Linh giải thích bằng giọng buồn buồn. Hắn húp muỗng cháo, chẳng hỏi thêm gì, chỉ nói:
“Ừ. Anh chưa thấy bao giờ.”
Linh cười nhẹ. “Hình như anh không phải bị sốt…” - Cô nói trong lúc xếp lại tấm chăn. Hắn chỉ ậm ừ, mải lo ăn, đang đói mà.
Con bé Vy từ đâu chạy ào vào, nắm tay Linh. “Chị biết làm bánh bông lan hun?”
Ba chữ “bánh bông lan” làm hắn giật thót. Đặt tô cháo xuống ghế, hắn quát:
“Đi ra!”
Con bé vẫn tỉnh ruồi, nhìn Linh chờ đợi. Linh hơi lúng túng, nhưng rồi cũng gật đầu: “Em thích ăn à? Để chiều chị làm cho.”
“Khỏi cần, kệ nó.” Hắn hơi gắt, liếc con bé. “Tao bảo mày đi ra!”
Nó bắt đầu hơi sợ, vẻ rụt rè:
“Anh làm gì dữ vậy? Chị này không được thì chị kia cũng làm cho em hà!” Nó nói xong rồi bỏ chạy nhanh như sợ hắn đá cho một phát, mà cũng có thể lắm chứ. Mặt hắn đang đỏ ngầu thế…
Linh sững sờ. Rõ ràng là câu nói của bé Vy đã nằm gọn trong tai cô ấy. Chỉ cần Linh hỏi, hắn sẽ có hàng chục câu chuyện để phân trần. Nhưng khác với chuẩn bị của hắn, Linh không tra khảo gì, thậm chí một ý thắc mắc nhỏ. Cô chỉ nhẹ giọng:
“Anh ăn hết đi.”
Thái độ của Linh khiến hắn thấy băn khoăn, nhưng không khảo mà khai thì là thằng ngu nhất trên đời. Hắn vét tô cháo trong cái nhìn kín đáo của Linh.
Phụ nữ luôn có những suy nghĩ và hành động chỉ cô ta mới hiểu.
Chương 21
… Hắn đang bước xuống con dốc… Phía xa nàng đang sánh bước cùng Long. Hắn cố gọi… Nhưng họ không nghe thấy. Gió thổi khiến cát bay mù mịt, dáng nàng mờ khuất. Hắn chạy theo, bước chân nặng trịch trên cát… Ai đó kéo áo từ phía sau, hắn quay lại… Linh… hắn cố thoát, bước tới… Nhưng Linh vẫn kéo áo hắn… Hắn lấy tay giật mạnh vạt áo…
“Trời ơi là trời, đưa cái mền cho em!” – Tiếng bé Vy chan chát. Hắn giật mình. Giấc mơ vừa rồi hơi kỳ lạ... Con bé đang kéo cái mền, còn tay hắn thì giữ chặt nó.
“Quái đản, cái con này, bộ hết mền đắp rồi hả mà dám…?”
“Cháy nhà kìa mà ở đó còn ham ngủ!” – Nó tiếp tục kéo cái mền. Hắn thì đã buông ra, vò đầu gắt gỏng: “Cháy cái gì…” Hắn lắng tai nghe, tiếng người ồn ào ngoài hẻm. Đồng hồ chỉ hai giờ khuya, cũng đỡ là tối nay hắn nghỉ làm ở quán, nếu không thì việc bị đánh thức kiểu này dễ biến hắn thành quái vật lắm. Con bé Vy đã vác tấm mền chạy ra ngoài.
Hắn vén rèm cửa sổ, bên ngoài sáng vàng rừng rực, hắn nhoài người nhìn ra. Cảnh tượng thật nhốn nháo, nhiều người chạy tới chạy lui, có người đứng xem, nhưng hầu như nhà nào cũng có người đổ ra con hẻm chỉ rộng ba mét. Khói quyện từng dòng xám mù…
“Hoàng!” – Nghe tiếng ba hắn hét, hắn liền lật đật nhảy tót xuống giường, trên người chỉ mặc mỗi… chiếc quần đùi. Ba hắn đang ôm cái mền của hắn vừa nhúng nước xong, đưa cho hắn cái xô. “Xách nước qua tạt phụ người ta!” Ông ra lệnh.
Hắn làm theo như con robot, hì hục múc nước từ bồn nhà, cũng may không phải nhà mình đang cháy…
Lò bánh mì ở gần đầu con hẻm đang bốc cháy, tạo thành cột khói cao ngút. Ai nấy đều căng thẳng, người dùng mền ném vào, người xối nước, người phụ khiêng đồ đạc của hai căn nhà bên cạnh ra… Mồ hôi hắn vã ra. Hắn chạy đi chạy lại mấy lượt mà không để ý người ta lấy nước từ những căn nhà gần hơn… Khi thấy một anh trong xóm xách xô rẽ vào căn nhà nọ đang mở toang cửa lấy nước, hắn mới thấy mình ngu không kể nổi!
Tiếng còi xe cứu hỏa hụ ngoài đường cái. Hắn và nhiều người nữa thở phào. Nhân viên cứu hỏa kéo đường ống nước vào trong hẻm, mọi người đứng dạt ra. Hắn cũng nép vào mép tường…
“Mẹ để con… Mẹ vào nghỉ đi.” – Giọng nói thanh thoát trong như thủy tinh quen thụôc. Hắn chưa kịp quay sang thì một vòi nước xịt ngang mặt, ướt sũng. Khá bực dọc, hắn quay mặt lại. Nàng đang cầm ống nước, mẹ nàng cũng đang đứng sát, giữ một phần chiếc ống.
“Thấy chưa, con thiệt là…” Bà trách nàng rồi bước qua chỗ hắn đứng, vuốt mái tóc đang đầy nước của hắn, dịu dàng như một bà tiên trong cổ tích. “Mệt không con? Có bị nước vào mắt không?”
“Dạ... Không sao!” Hắn mím môi, nhìn bà. Nàng thật hạnh phúc khi còn có mẹ. Bà cười vỗ vai hắn rồi quay vào, bảo nàng:
“Cẩn thận đó con.”
Lưng áo mẹ nàng đẫm ướt.
Nàng vẫn giữ chiếc vòi, hướng lên khiến nước phun òng ọc. “Xin lỗi… Hảo… không cố ý!”
Hắn vẫn còn hơi tức vì bị xịt nước bất ngờ, sẵn chiếc xô trên tay còn đọng chút ít, hắn… tạt luôn vào người nàng. Bấy giờ mà hỏi hắn tại sao làm vậy thì… hắn cũng không thể lý giải đựơc!
Nàng, đương nhiên là sốc cực độ, sau phút trân trối nhìn hắn, liền cầm ống nước chĩa ra… Hắn đâu có ngốc để bị “phản công”, tay chụp lấy ống nước quay lại vào nàng… Kẻ giằng người kéo, cả hai như đang tắm mưa, hắn cười, nàng cũng cười, vui - vui không cần biết trời đất, thế giới như chỉ có nàng và hắn…
“Đang lúc như vầy mà còn giỡn.” Mấy người hàng xóm nói bằng giọng khó chịu.
Tiếng cười khanh khách của cả hai im bặt, nhận ra sự vô tư không đúng chỗ của mình, hắn ngồi xuống, đặt cái xô bên cạnh. Còn nàng thì cúi mặt chìa vòi châm nước vào xô của… một ông bác vừa đem tới.
Chương 22
Có vẻ như họ đã dập tắt được ngọn lửa. Người ta lục đục trở vào nhà… Hắn quay sang nhìn nàng đang ngồi trên bậc thềm ngay bên cạnh, mắt quan sát những người cứu hỏa. Mái tóc bới quất lên bằng một chiếc kẹp, đuôi tóc bung rũ xuống. Tóc phía trước dính bệt vì ướt, sau “trận chiến” ban nãy. Mặt nàng cũng còn nước, má lem luốc những vệt dơ… hắn khẽ cười. Nàng trông dễ thương quá đi mất, chỉ muốn véo cho một cái. Hắn liếc xuống chiếc cổ áo hình tim, nó ướt mem làm nổi lên làn da hồng bên trong, cả chiếc bra… trong ánh đèn lờ mờ của con hẻm. Hắn sượng đỏ mặt, quay đi, nuốt nước miếng. Một sự quyến rũ khó tả.
“Mệt thật ha.” – Nàng cất tiếng.
“Hảo có làm gì đâu mà kêu mệt!” – Nói vậy nhưng hắn cảm nhận được sự vất vả trên mặt nàng, mồ hôi rịn ra nơi thái dương.
“Hảo xách nước cho mọi người còn trước cả Hoàng!” – Nàng cao giọng vẻ bất bình khi bị phủ nhận công lao. – “Trong lu hết nước mẹ Hảo mới kéo vòi ra.”
“Vậy hả?” Hắn cười toe, xấu hổ nhớ tới việc mình còn ngái ngủ khi bị kêu dậy.
“Hoàng không nhìn thấy Hảo, Hoàng cứ chạy…” – Nàng tiếp. – “Nhưng Hảo đã thấy Hoàng ngay từ lượt đầu tiên Hoàng chạy ngang…”
“…” Hắn im lặng. Dường như câu nói có một hàm ý gì đó…
“… dù rằng Hoàng không mặc áo vẫn nhận ra!” - Nàng cười khúc khích. Hắn chợt nhớ ra “phục trang gợi cảm” của mình lúc này, chiếc quần đùi màu đỏ… Ặc, ôi mẹ ơi!…
“Khiêng ra rồi lại khiêng vô. Oải quá!” - Em trai nàng, thằng Tiến, đang đi tới than thở, ba nàng bước chậm rãi phía sau. Lúc tạt nước vào đám cháy, hình như hắn có thấy bóng họ… Hắn đứng lên, hơi cúi người khi ba nàng bước qua.
“Vào nhà thôi, xong cả rồi.” Giọng ông từ tốn.
Nàng đứng dậy, vẫy tay ra hiệu “bái bai” với hắn. Hắn không đáp lại, bỏ đi một mạch. Cái xô trên tay nhẹ tênh…
…
Hắn không ngủ được nữa, trằn trọc. Đã gần ba giờ rưỡi. Ánh trăng hắt qua cửa sổ, đêm lại tĩnh mịch như đúng cái vẻ vốn có. Hắn đã đùa giỡn rất vô tư, cười trong niềm vui thật sự… Tại sao? Hắn không biết. Hình ảnh nàng với cái vòi nước, và cái áo cổ tim gợi cảm… vây chặt hắn.
“Mày đừng giành Hảo với tao.” Tiếng Long văng vẳng…
Hắn kéo cái gối đè lên đầu, co ro:
“… Nếu đó là Linh thì mày cũng vui như vậy thôi, Hoàng à.” Hắn tự nhủ rồi cố ngủ, nhưng sự thật là hắn đã ôm hình bóng đó của nàng cho tới sáng.
@by txiuqw4