sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! - Chương 35 - 36 - 37 - 38 - 39 - 40 - 41

Chương 35

Hắn chạy tà tà và nghĩ ngợi miên man lời của Linh. “… Có ai đó đã bước vào tim anh…” Ai đó? Hắn đưa tay trái sờ vào ngực trái, rồi lắc đầu cảm thấy mình sao ngớ ngẩn. Hắn vuốt mặt, hình như trời đang mưa lất phất…

Về tới đầu hẻm, hắn đã sớm nhận ra nàng đang đứng nép dưới mái hiên nhỏ, co ro khoác chiếc áo khoác kaki màu xám. Không phải áo len trắng… nhưng nàng vẫn như một thiên sứ mảnh mai… Hắn nhấp ga vọt ngang, ngó lơ nàng.

“Ơ… H… Hoàng!… HOÀNG!” – Nàng gọi lớn và cố vẫy tay gọi nhưng hắn vẫn chạy cắm đầu. Con hẻm dẫn từ đường cái vào nhà hắn chưa tới 30 mét… Hắn trong phút chốc đã tới được nhà và nhanh chóng cho xe vào, vội vàng đóng cửa…Thế mà, khi cái dáng chạy dưới mưa của nàng tiến gần, tay hắn như hóa đá trên cánh cửa.

“K… hông… thấy Hảo?” – Nàng thở hì hục, khom người chống tay lên gối.

“Thấy, nhưng…” – Hắn ngập ngừng

“Nhưng sao…?” – Nàng hỏi hờ hững, vì mắc chú tâm đến một vấn đề khác. Nàng nhìn chúi mũi vào chân phải của hắn, vẻ ngơ ngác đến tội nghiệp. – “… Ủa? Chân Hoàng…không sao rồi à?”

“Hãy thôi đi…” – Hắn bỗng lớn tiếng. – “Đừng có bận tâm tới tôi, tôi có bạn gái, Hảo không biết à? Tôi không muốn gặp Hảo, không muốn thấy Hảo.” – Hắn bước ra. – “…vì thế, đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không…” - rồi hắn nuốt phần còn lại của câu nói. – “…tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra!”

Nàng giữ ánh mắt hướng xuống, người vẫn khom trong vài giây, rồi nàng lùi lại hai bước, ngước lên nhìn hắn, ánh mắt ngỡ ngàng quá đỗi.

Không nói một lời nào, nàng cứ đứng im như pho tượng.

3 giây…

10 giây…

30 giây…

1 phút…

2 phút trôi qua mà nàng vẫn cứ đứng như thế. Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Môi nàng tái hẳn đi, tóc nàng rũ theo nước mưa, nhưng đôi mắt vẫn sáng bừng và nóng hổi. Hắn nghe trong ngực mình như vỡ ra.

Chương 36

Đôi khi người ta sợ phải đối mặt với sự gục ngã của chính mình, và thế là họ chủ động phản kháng trước. Nhưng việc đó có thể là 1 sai lầm, ít nhất là trong trường hợp của hắn. Ngay lúc này đây, hắn thực sự đầu hàng. Hắn chạy ra, nắm lấy cổ tay nàng cố lôi vào nhà, nhưng nàng không hề nhúc nhích, ngay cả 1 centimet. “Hảo… Hảo điên à?” – Hắn quát. – “Muốn tắm mưa?” “……” Hắn, bằng cả sức mạnh của mình, quàng tay qua vai và kéo nàng vào trong. Nàng không kháng cự, cuối cùng cũng bước theo hắn dù miệng vẫn không hề hé mở. Hắn đặt nàng ngồi xuống, còn hắn thì ngồi ở tư thế quỳ trước mặt nàng, tay vịn lên thành ghế. “Hảo…l àm ơn nói gì đi!” – Giọng hắn như van nài. – “Thật tình… Hoàng không…” “Hảo biết…” – Nàng cất tiếng thì thào cắt ngang lời hắn trong khi đầu cúi xuống. – “…rằng Hoàng có bạn gái. Hảo cũng biết, rồi hai người sẽ lấy nhau… Long nói, Hoàng rất yêu Linh… Hảo biết hết…” – Hắn bỗng thấy tay mình nóng hổi. Có phải là… nước mắt? Hắn nghiêng đầu cố nhìn đôi mắt nàng, nhưng nàng quay đi, tay dụi mắt. “Xin lỗi… Hảo chỉ không biết… là tại sao Hảo lại thế... Nếu Hoàng có chuyện gì, thì cũng không tới phiên Hảo lo… mà…” “Hảo khóc à?” – Hắn không để nàng nói hết câu. “… không…” – Nàng đáp. – “… nước mưa…” “Nói dối. Nước mưa không nóng mà rất lạnh. Rõ ràng thứ vừa rơi xuống tay Hoàng là nước mắt của Hảo.” – Hắn vén mái tóc nàng, và xoay cằm nàng lại. – “Mắt Hảo đỏ hoe kìa!” Để tránh ánh nhìn đăm đăm của hắn, và để hắn không thấy sự yếu đuối vỡ vụn của mình, nàng cố đứng dậy ra về… Hắn đột ngột giữ nàng lại, và chồm sang ôm nàng vào lòng, siết chặt như không bao giờ muốn buông ra. Ngoài trời, mưa vẫn không ngừng rơi…

Chương 37

Nàng trong vòng tay hắn yếu ớt như một con mèo ướt, lạnh ngắt, run rẩy… Hắn nghe tim mình và tim nàng cùng đập những nhịp giống nhau. Cái nhịp đập hắn chưa bao giờ có khi ôm Linh. Nó căng thẳng, đau đớn mà lại ngọt ngào vô kể.

Nàng đẩy nhẹ hắn ra, nhưng vòng tay hắn thì cứ siết chặt. Hương tóc nàng thấm vào tận ngóc ngách nào đó trong tâm trí hắn. Hắn sẽ không để thiên thần bay đi, bất chấp tất cả… mặc kệ Long, mặc kệ Linh, hắn chỉ cần nàng là đủ…

Tiếng mở cửa khiến cả hai giật mình và hắn đành buông nàng ra khi thấy bóng dáng bé Vy. Nàng vuốt mặt bối rối và chạy ào ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của hắn và con bé. Lòng hắn muốn đuổi theo, nhưng chân hắn thì cứ đóng đinh tại chỗ.

“Dzụ gì dzậy?” - Bé Vy hỏi với cái giọng tinh quái. Hắn trừng mắt nhìn nó với ý nghĩa nó sẽ ăn đòn nếu còn nhiều chuyện.

“Con bé nhà ông Tâm đấy à?” – Theo sau con bé Vy, là má hắn.

“Phải.” - Hắn đáp ngắn rồi đi về phòng, leo lên giường. Mọi chuyện đã bắt đầu trở nên rối rắm. Hắn đã làm gì? Và đã nghĩ gì? Hắn đâu biết rằng, hắn đang dấn sâu vào cái hố sâu tình cảm đến không thể dứt ra được.

………

Nửa đêm hắn nghe có tiếng cãi nhau. Chắc là ba hắn và vợ. Ban đầu hắn định không bận tâm, vì chuyện hục hặc của họ thỉnh thoảng vẫn xảy ra, hơn nữa, cứ cái đà ba hắn về khuya thế này, không có cãi vả hắn còn thấy khó tin hơn.

Tuy nhiên, tiếng qua lại mỗi lúc một căng và nặng nề. Hắn bò dậy bước ra phòng khách. Ba hắn trong bộ đồ xốc xếch và lè nhè say đang ngồi đó. Còn… người phụ nữ kia thì đang khóc tấm tức. Bé Vy níu góc màn vẻ sợ hãi.

“Ông… còn chối? Không bồ bịch mà cứ đi đêm là thế nào? Tôi biết, tôi không dịu dàng đảm đang, tôi là người buôn bán thô kệch… Nếu không yêu, ông lấy tôi về làm gì…?”

“Thôi đi.” – Ba hắn chỉ nói giọng khàn đặc và mệt mỏi.

“Má à, vào ngủ đi. Đang khuya…” – Hắn kéo tay bà nói nhẹ, nhưng bà vùng ra và cứ gào khóc. Thật bực mình. Phụ nữ luôn nhạy cảm thế sao?

Chương 38

Cuối cùng, bà dằn tấm đơn Ly dị trước mặt ông. Cả hắn và ba hắn đều sững sờ. Nhưng điều hắn cảm thấy không thể đoán được là trong lúc thiếu tỉnh táo, ba hắn ký cái rẹt và vào phòng xách vali đi ngay, sau khi quơ mấy bộ đồ.

“Cái nhà này là của tôi, nhưng coi như tôi cho bà, cảm ơn công lao bà đã nuôi thằng Hoàng mấy năm nay và chăm sóc tôi. Bà sống với tui mà không tin tưởng được thì kết thúc cho xong.” – Ông nói một hơi dài, dù đang có men rượu, nhưng lại có vẻ rất nghiêm túc.

Ông đi mà không lấy xe, chỉ lăm lăm lao thẳng ra ngoài. Bé Vy ôm mẹ nó khóc, hắn vội chộp chiếc chìa khóa xe, nổ máy chạy theo ông. Nếu không còn ba, hắn cũng chẳng có lý do gì ở đây.

Hắn đón ba hắn trên đường và cả hai chạy thẳng về nhà cũ ở ven ngoại thành - Bình Chánh. Căn nhà đang cho thuê bán tạp hóa gì đó, khúc sau vẫn để trống.

Ở đây, hắn thấy bình yên. Nhớ những ngày còn mẹ. Cảm giác hả hê khi nghĩ rằng cuối cùng, ba nó cũng không thể chịu nổi người đàn bà khác ngoài mẹ.

Nhưng… hắn không thấy nàng mỗi chiều đi ngang cửa sổ. Không biết, nàng có nướng bánh cho hắn?

Điện thoại reo. Là Long.

“Mày dọn đi đâu? Tại sao? Có chuyện gì?” – Tiếng Long dồn dập.

“Về vườn.” – Hắn đùa mà cũng có chút thật.

“Thằng điên! Mày ở đâu, tao tới?” – Long không giữ được kiên nhẫn, quát to.

“Thôi, xa lắm. Để tao ghé mày!”

Tuy là bạn thân nhiều năm nhưng hắn hiếm khi vào phòng Long. Hai thằng con trai rục rịch trong phòng thủ thỉ thật là chuyện kinh dị nhất trên đời. Nhưng vì Long bảo ở nhà đang trống người, nên hắn cũng không kêu nó ra quán làm gì.

“Chuyện nghiêm trọng thế?” – Long ném chai nước cho hắn và hỏi.

“Ừ. Giờ ba tao và tao sống ở đó luôn.” – Hắn tu một hồi. Ngó quanh. – “Phòng mày coi cũng ngăn nắp gọn ghẽ như tiểu thư hẻ?”

“Ở đó xa chết mồ. Sao mày đi làm?” – Long ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. – “Mà biết gì không, quán bar đóng cửa rồi. Kinh doanh thuốc lắc bị tịch thu giấy phép!”

“Hả? Có vụ đó nữa à?” – Hắn sặc nước sau lời Long. – “Mất việc rồi?!”

“Ừ. Tao hôm qua gọi tới quán, mới biết chuyện. Chắc tao thôi làm luôn.” – Long hơi thở dài. Song, mắt nó khẽ sáng khi đem khoe hắn cái màn hình điện thoại với tấm ảnh chụp trong phòng Karaoke. – “Đẹp không mậy?”

Chương 39

Hắn liếc cái điện thoại. Mặt nàng gượng ép đến đáng thương, trong khi thằng Long tỏ ra hớn hở. Hắn tự hỏi tại sao hắn lại cảm thấy không thoải mái? – “Mày có cần sến tới vậy không?” – Hắn hạ giọng chán chường.

“Sến gì?” - Long vẫn nhìn màn hình, cười mím chi. – “Tao hạnh phúc mỗi khi nhìn thấy nó.”

Vẻ quả quyết và khẳng khái của Long làm hắn thêm bức bối. Hắn bảo Long:

“Mày chở tao ghé nhà coi con bé Vy chút.” Long đồng ý.

Thật ra, hắn chỉ muốn chạy ngang nhà nàng, dù bản thân hắn cũng không thừa nhận, chứ hắn thì thăm thú gì nhỏ em cùng cha khác mẹ của mình. Chỉ tội Long, bắt đầu nghĩ rằng thì ra cái thằng này coi vậy mà không phải vậy, nó cũng tình cảm ghê lắm…

Hắn về nhưng không vào, vì thấy cửa đóng kín, bảo Long vòng trở ra, hóng gió tí chút. Hai thằng đang ngắm trời đất say sưa thì chợt hắn nhìn thấy nàng, đang cà nhắc đi bộ về hướng nhà ở đường bên kia. Long cũng thấy, dĩ nhiên. Hắn không nghĩ được nhiều hơn ba giây, nhảy vọt xuống xe và lao ra băng qua đường…

Chỉ có thiếu tí xíu là hắn đã bị chiếc xe taxi tông phải. Bản thân hắn cũng không bận lòng chuyện đó. Chỉ có Long là nhìn hắn một cách sâu xa và ngỡ ngàng. Trong khoảnh khắc, Long đã nhận ra một điều, thằng Hoàng bạn thân của nó, không chỉ coi Hảo là một cô hàng xóm bình thường…

“Sao vậy?” – Hắn nói trong hơi thở gấp gáp. Long băng chậm theo xe sang sau.

“Bị té xe…” – Nàng cười nhạt dù mặt hơi nhăn lại. – “Mấy bữa nay đi đâu không thấy Hoàng ở nhà?”

“Nó dọn nhà ra Bình Chánh rồi.” – Long chen ngang trả lời thay và mắt vẫn liếc hắn. Hắn dường như không thèm để ý tới câu hỏi của nàng lẫn câu trả lời của Long, cúi xuống nhìn chân nàng. Giờ hắn đã hiểu cảm giác của nàng khi tưởng chân hắn bị gãy… Một cảm giác xót xa khó tả.

“Đi được không? Nếu không, để Hoàng… à không… thằng Long nó cõng cho.” – Hắn hỏi e dè. Long quay phắt sang nhìn hắn, mím môi có vẻ như đang nổi sùng…

“Được mà. Đã đi gần cây số rồi còn gì…” – Nàng đáp nhẹ tênh. Đôi mắt long lanh và sáng bừng. Nàng đang vui? Đau sao lại vui, thiên thần của tôi?

“Xe Hảo đâu?” – Long hạ giọng hỏi.

“Bỏ sửa rồi, nó hư hơi bị nhiều… cong niềng…”

“Té nặng lắm à.” – Cả hai thằng đều la to đồng thanh và với vẻ căng thẳng lộ rõ.

Nàng che miệng cười một nụ cười lãng nhách chưa từng có, trong khi cả hắn và thằng Long chỉ muốn điên lên vì chuyện này.

Chương 40

“Hổng biết nữa, nhưng bị nặng là chiếc xe. Hảo có sao đâu. Chân trặc chút thôi.” – Vén mái tóc bay trước trán, nàng giải thích. – “Hoàng sao lại dọn đi?”

“Đừng hỏi. Nếu Hảo không sao, thì Hoàng đi trước.” – Hắn lùi lại và dợm quay đi thì nàng níu cánh tay hắn lại, thì thào.

“Đừng đi…”

Hắn thấy tim đập chậm hẳn, dường như là sắp ngừng. Thoáng thấy vẻ mặt Long đang xanh dần, có nghĩa là nó bắt đầu suy sụp và hụt hẫng, hắn dứt khoát kéo tay nàng ra và chạy biến đi. Chạy trốn.

Chẳng biết rồi họ sẽ thế nào, nhưng chắc một điều, thằng Long sẽ có thể lo cho nàng tốt hơn hắn. Hắn không nên dây dưa vào vụ này thêm nữa.

Anh Cường bảo đi làm công trình ở Nha Trang suốt bốn tháng. Hắn quyết định theo, sau khi thi xong học kỳ. Ba hắn chỉ sau hai tuần bỏ nhà đi đã quay trở về. Hắn chỉ cười khì, khinh khỉnh… “Đàn ông thiếu vợ sống không nổi sao ba?”…

Hắn gọi hẹn gặp Linh. Ít nhất, hắn không thể trốn tránh Linh. Đôi mắt đau đáu của Linh cứ ám ảnh hắn. Nói cho Linh sự thật? Sự thật gì? Chả có cái sự thật quái quỉ nào cả. Vậy, thì hắn sẽ nói gì với Linh?

“Anh đi Nha Trang.” – Hắn mở đầu không vòng vo tam quất. Linh ngước mặt ngó hắn, vẻ ơ hờ.

“Đi làm?”

“Ừ, cũng mấy tháng.” – Hắn ngập ngừng rồi cũng hỏi. – “Em không có anh vẫn tự lo được chứ?”

“Không có anh, em đâu có chết. Anh đi đi.” – Linh đáp lạnh lùng, giận dỗi. Cô định nói thêm gì đó, nhưng lại thôi. Hắn gật đầu, chấp nhận. – “Mỗi tháng thằng Long sẽ mang tiền cho em…”

“Đừng đưa tiền cho em nữa.” – Linh cắt ngang, kiên quyết. – “Em đã có việc làm, em nói với anh rồi mà”

Hắn im lặng, nhìn Linh rất lạ. Dường như, Linh đã thay đổi… Nhưng hắn không rõ, cũng không có chú tâm để khám phá điều đó. Với hắn, bây giờ chỉ cần đi đâu xa, không gặp nàng để khỏi phải… khắc khoải vì nàng.

Chương 41

Biển Nha Trang đẹp yêu kiều và quyến rũ, nhất là lúc hoàng hôn.

Hắn thích ngồi ở bờ cát trước khách sạn, nốc lon bia và hút thuốc. Ngó về xa. Biển có những đợt sóng dữ dội như muốn vồ hắn, lại có lúc êm đềm xa xôi. Hắn ước gì có ai đó bên cạnh… thằng Long cũng được. Hai thằng bạn chí cốt ngồi uống với nhau thì còn gì bằng.

“Lãng mạn thế cậu nhóc?” – Anh Cường vỗ vai từ phía sau. Hắn cúi mặt cười vu vơ. Chìa cho hắn con khô mực, anh thì thào. – “Dễ chịu hen?”

“Ừ.” – Hắn đáp gọn.

“Có đoàn khách từ Sài Gòn vừa ra. Ông chủ khách sạn dặn tụi mình đừng làm quá sáu giờ và tránh ồn cho khách.” – Anh Cường dặn dò. Hắn trố mắt:

“Dãy sau đang sửa cũng đón khách à?”

“Làm ăn mà. Có khách thì cứ đón.”

Anh Cường vào trước, hắn ngồi lại một mình thêm chút rồi cũng trở vào. Hắn ở dãy B, phía sau dãy A đang họat động bình thường của khách sạn. Đi ngang rặng dương bao quanh dãy nhà A, hắn thóang thấy bóng một cô gái váy carô đang bước xuống xe. không biết tại sao, một cơn giật thót khiến hắn nhảy phóc vào sau vách đá kiểng.

Nàng.

Quá trớ trêu. Ông trời buộc hắn phải đối diện hay sao cơ chứ?

Nàng đang buộc tóc bằng một cái ruy băng thun màu xanh biển, tóc phía trước cứ bay rối vì gió biển. Trông nàng mảnh mai như cành dương trước mặt hắn, đung đưa tha thướt. Hắn mím chặt môi định quay đi thì nghe tiếng ai đó…

“Đẹp quá.” – Một giọng con trai.

“Ai đẹp? Hay biển đẹp?” – Nàng hỏi tinh nghịch. Hắn nhớ cái giọng trong lành của nàng biết bao.

“Gia Hảo đẹp.” – Người kia đáp. không phải giọng thằng Long.

Nàng cười khúc khích. Rồi bước theo anh chàng kia vào khách sạn. Chuyện quái gì thế hả. Đầu hắn như muốn nổ tung ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx