Chương 42
Sáng sớm, không ngủ được, hắn ngồi dậy đi ăn sáng. Vừa rời khỏi dãy B, hắn đã ngó vào cổng khách sạn. CHờ cái gì, đợi cái gì… Hắn đúng là hồ đồ. Tự trách bản thân nghĩ ngợi lung tung, hắn thọc hai tay vào túi quần nghêu ngao hát bài hát Yesterday.
Chân hắn đứng chựng lại khi nhìn thấy dáng nàng ngồi ở bờ cát. Cái bờ cát “độc quyền” của hắn. Phút im lặng diễn ra. Đầu nàng khẽ quay, và hắn thì quay nhanh hơn, xoay lưng lại. Hắn đi thật nhanh, cố tìm một hang hốc nào đó để biến đi, nhưng khỉ gió cái khách sạn này nó chơ quơ giữa biển, không có hanh khỉ, hang gấu nào.
Tiếng bước chân đuổi gấp phía sau. “Hoàng?”
“Hảo, em làm gì vậy?” – Tiếng tên con trai đó gọi nàng. Có vẻ như nàng không bận tâm, cứ đuổi theo hắn, còn hắn thì cắm cổ đi. Cuộc rượt đuổi này định kéo dài bao lâu nữa chứ?
Hắn quyết định dừng lại.
“Hoàng phải không?” – Nàng hỏi rất gần ngay phía sau. Hắn vẫn không quay lại. – “Sao tránh mặt Hảo?”
Hắn không đáp được lời nào. Chỉ khẽ lắc đầu. Nàng bước chậm lên trước mặt hắn. Mặt nàng trắng và nhợt nhạt, tóc bay tứ tung. Cái vẻ đẹp thuần khiết của nàng đang thiêu cháy hắn. Làm ơn, tránh khỏi tầm mắt tôi!
“Không thích thì tránh, thế thôi.” Hắn ngẩng lên cố giữ vẻ thờ ơ.
“Không thích…?” – Nàng nheo mắt, tưởng chừng sắp khóc vì đau đớn. Tên kia chạy đến bên cạnh.
“Ai vậy, Hảo?”
Hắn bước nhanh về hướng dãy B, không buồn chào anh chàng lạ mặt đó một cái. Nàng cũng không đuổi theo.
Hắn gọi Long, cái thằng làm ăn thế nào để tên khác cướp mất nàng, mang lên tận đây?
“Mày làm gì gọi tao sáng sớm hả?” – Tiếng Long cáu kỉnh. Chắc còn ngủ.
“Biết tao gặp ai trên này không?” – Hắn hỏi.
Long thều thào.
“Chắc gặp Hảo à? Hảo đi Nha Trang mừ.”
Ồ, vậy là nó biết, nó biết à? Sao nó lại…
Long tiếp:
“Nếu gặp thì mày coi chừng Hảo hen, coi có thằng Nha Trang nào tán tỉnh thì đuổi nó đi dùm tao. Ha ha…”
Nó vẫn còn có thể cười sảng khoái. Chỉ có hắn là khùng lên?
“Có một thằng sát bên cô ta đó, thằng ngu. Tao cúp đây!”
“Mày hả?” – Long hỏi nửa đùa nửa thật, nhưng hắn không nghe thấy, hắn đã đập máy.
Chương 43
Hắn trốn luôn trong phòng, bỏ luôn sở thích ngồi bờ cát uống bia và ngắm biển. Chỉ vài ngày, nàng sẽ về Sài Gòn, thế là xong. Anh Cường lấy làm lạ, hỏi miết. “Bệnh à? Hay khó chịu ở đâu?”
Hắn chỉ lắc đầu mệt mỏi.
“Tụi anh chiều nay đi ra phố chơi, đi không?”
“không, em ở đây.”
“Thằng này hôm nay lạ thật.” – Bọn họ phán rồi cũng kéo nhau đi, hắn nằm ườn ra nghĩ ngợi. Sao mình không đi nhỉ, trốn trong này đâu phải là thượng sách?
Đến khi kịp nghĩ ra điều đó, thì các anh ấy đã đi từ lâu. Mở tủ lạnh lấy lon bia, hắn ra đứng ngoài ban công hóng gió. Xa xa ngoài bãi biển, hai người một nam một nữ đang đùa giỡn với sóng biển. Còn ai khác, đó là nàng, cùng với tên mắc dịch kia.
Cô ta đang tát nước lên anh ta, anh ta đuổi theo… Rồi họ chơi trò bắt ốc, xây lâu đài… Cứ như trò trên phim. Hắn bóp chặt lon bia ném mạnh. “Tang.” Cái lon bia chạm phải vách đá kêu thành tiếng đánh động “cặp nam nữ”. Họ dừng trò đùa ngó quanh, nàng đã thấy hắn… Ặc, hắn đang làm gì thế này. Hắn làm ngơ như không biết gì, bỏ vào trong phòng.
“Điên thiệt.” – Hắn tự rủa.
...
Khi mấy anh về tới thì đồng hồ cũng điểm 12 giờ. Hắn ngủ suốt từ chiều, nên giờ hắn không thể ngủ thêm được. Bốn người ở cùng một phòng, cho nên khi hắn lục đục mở ti vi, ba người còn lại làu bàu chửi:
“Hoàng, cho bọn anh xin…”
Hắn đành phải ra khỏi phòng, nếu không chắc có màn “đánh hội đồng” cho xem… Hắn quơ cây guitar của anh Sáu, khẽ khàng lách người ra khỏi cửa…
Màn đêm phủ lên mặt biển một màu đen kịt, khiến nó óng ả như mái tóc người con gái dưới ánh trăng vằng vặc. Hắn nhớ cái thời khắc trên boong tàu cánh ngầm – “Sunsilk, óng mượt như tơ”. Hắn mỉm cười tủm tỉm.
Phía sau rặng dương, ở góc bồn hoa khách sạn, người con gái ấy đang cúi người đặt một con chuồn chuồn lên đó, nàng lại vận áo len trắng…
Hắn đứng thẫn thờ khi nàng ngước lên. Vẻ hờn dỗi, nàng quay mặt bỏ đi vào trong. Hắn chạy tới cầm lấy cổ tay nàng giữ lại.
“Ra đây ngồi, Hoàng đàn cho nghe.”
Chỉ có nàng mới bị hắn đối xử theo kiểu ấy, kiểu của biển, lúc tàn nhẫn, lúc êm đềm. Bản thân hắn không hiểu tại sao mình như thế, nhưng càng không hiểu sao nàng không hề phản kháng, chỉ vậy thôi, nàng đã bước theo hắn ra ngồi ở bờ cát, dù vẫn ngậm kín miệng.
Chương 44
Hắn đặt nàng ngồi bên cạnh, và nâng cây đàn lên trước. Tay hắn lướt nhẹ qua các sợi dây đàn. Rồi hắn quay sang nhìn nàng. Ánh mắt hắn nồng nàn như chưa bao giờ được như thế. Buổi chiều hắn đã uống ba lon…
“Thích nghe bài gì?” – Hắn hỏi, mắt vẫn nhìn nàng tha thiết. Cái nhìn đó làm nàng sợ, né tránh, và hướng tầm mắt ra xa, nơi ánh trăng chiếu thẳng xuống lòng biển thăm thẳm một màu đen huyễn hoặc.
“Tùy Hoàng.”
“Nhìn đi đâu thế? Nhìn tôi đây này!” – Hắn dùng tay trái giữ cây đàn, tay phải nâng mặt nàng quay lại. Chỉ một phút, nàng đứng phắt dậy, nhìn hắn giận bừng bừng.
“Hoàng thôi đi. Tại sao lại thế hả?” – Hắn có cảm tưởng người con gái này, không thể làm hại được ai. Ngay cả khi nổi cáu, giọng nàng cũng thanh tao và nhẹ như sương khói. Hắn gãi đầu, cười gàn.
“Xin lỗi, bài Biển cạn nhé. Hảo ngồi xuống đi.” – Hắn có phần cà rỡn, phần sở khanh, phần chân thành. Cái kiểu thằng Hoàng như thế, chẳng cô nương nào có thể chối từ, huống chi là nàng. Với cái nắm tay kéo nhẹ, hắn đã giữ được nàng ngồi lại cạnh bên.
… Ngày xưa biển xanh, đâu như bây giờ, biển thành hoang vắng…
… Tình em quá lớn, sóng cũng vỡ tan đời tôi đánh mất…
“Biển như thế, làm sao cạn được.” – Nàng nói thì thầm. Câu nói ngớ ngẩn, ngớ ngẩn y như nàng. Hắn dứt nhịp đàn cuối, đáp nhanh. – “Cạn trong tâm tưởng. Hiểu không?”
“Không. Với Hảo, biển không thể cạn được. Như tình yêu của một người đối với một người…” – Nàng bỗng ngưng câu giữa chừng, thở dài.
“Vậy à?” – Hắn hỏi một cách hờ hững, và đặt một câu hỏi khác. – “Có thể như tình yêu của thằng Long với Hảo, phải không?”
“Hảo không biết.” – Gịong nàng cứ trầm đều, không hiểu nàng đang nghĩ cái gì. Hắn chịu không nổi, quay sang nhìn nàng xoáy vào tròng mắt đen như thể muốn bơi lặn trong đó.
“Nó yêu Hảo hơn bất cứ thứ gì, Hảo không biết? Hảo không biết nó yêu Hảo sao? Hảo đừng nói rằng không biết!”
“Biết, Long yêu Hảo. Nhưng tình yêu của Long đối với Hảo, có lớn và rộng, và sâu như biển không, thì Hảo không biết.” – Nàng bình tĩnh đáp, có vẻ như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Hắn ngập ngừng một giây lát, rồi quay mặt ra biển. Rút một điếu thuốc…
Chương 45
“Đừng hút, được không?” – Nàng lại giở cái điệp khúc của riêng nàng. Hắn cười nửa miệng, lắc đầu. Vừa châm lửa, hắn vừa hỏi, đánh trống lảng chuyện khác. – “Giờ này không ngủ mà làm gì ở đó?”
“Định ngủ thì bị bắt cóc ra đây.”
Hắn phì cười một cách thú vị, sặc cả hơi thuốc vừa hút. Nàng cũng khẽ cười…
“Hảo… nhớ Hoàng lắm.” – Nàng chợt buông tiếng khi cả hai chìm vào thinh lặng hơn năm phút. Hắn quay nhanh sang, cố nhìn gương mặt nàng dưới ánh đèn pha của dãy A khách sạn. Hoặc là nàng đỏ mặt thật, hoặc là hắn đang say, hoặc là ánh đèn vàng đã đánh lừa thị giác, nhưng rõ ràng, mặt nàng ửng hồng xinh như một cô gái vừa tỏ tình với bạn trai.
“Nhớ ư…” – Hắn cố nói một cái gì đó, nhưng cứ lắp ba lắp bắp. không giống hắn chút nào. Tim hắn nhảy cà tưng.
“Đừng nói gì cả, nếu thấy khó khăn quá…” – Nàng cúi mặt. – “Không hiểu tại sao nhớ. Cứ nhớ, thế thôi. Hoàng đừng nghĩ ngợi gì… Chắc nhớ như nhớ một người bạn hàng xóm… Vì vậy, hãy coi Hảo là bạn, bạn thân chẳng hạn, đừng trốn tránh Hảo, điều đó làm Hảo thấy khó chịu lắm… ”
“Khoan nào…” – Hắn nghe cả hơi thở mình lẫn nàng đều đập gấp gáp. – “Nếu chỉ là một nỗi nhớ bình thường như thế, chúng ta đã không có những cảm giác, mà cả tôi, cả Hảo đang có… Hảo đang run, đúng không…” – Hắn nuốt nước miếng… “Tệ thật, tôi cũng vậy.”
“…”
“Hoàng nghĩ, chúng ta đang yêu nhau.”
Ánh mắt hai người chạm nhau để mở đầu cho một cái hôn phớt qua. Hắn chủ động, và nàng không phản kháng. Nụ hôn nhẹ tựa gió, mát và dịu dàng, nhưng cũng ngắn ngủi, để lại sự lưu luyến khó quên. Chưa bao giờ hắn cảm thấy sung sướng trong khoảnh khắc này như vậy.
Họ ngồi cho tới khi bình minh lên.
…Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan...
Ngàn năm nỗi đau, hóa kiếp mây ngàn, cô đơn biển cạn.
Chương 46
Nàng ở lại thêm một ngày, thì phải về Sài Gòn, kết thúc chuyến du lịch. Hắn còn phải làm cho xong công trình.
Ngày cuối, họ đã dành cho nhau những kỷ niệm khó quên, cùng thả diều, đạp xe đạp đôi, và chơi với sóng biển. Hắn quên cả Long, cả Linh, cả những thứ rối rắm vốn bám víu hắn, ngăn không cho hắn được hạnh phúc bên nàng. Hắn cũng đã thừa nhận rằng hắn yêu nàng. Phải, tình yêu…
…
Nàng ra xe, hắn xách hộ cái túi to, chẳng biết có phải nàng đã bỏ vào trong đó hàng chục viên sỏi mà họ đã nhặt để xếp thành hình chiếc thuyền buồm hay không… Hắn cười một mình với suy nghĩ ấy.
“Cười gì vậy?” – Nàng nghiêng đầu thắc mắc.
“À… không… Hảo cho cái gì vào đây mà nặng quá?” – Hắn chỉ vào cái túi đang xách. Nàng che miệng cười thẹn thùng. – “Chiếc thuyền sỏi ấy mà…”
Thật khó mà tin rằng nàng lại mang nó về thật. Hắn thấy nao lòng kỳ lạ. Trao cái túi cho tên con trai đi cùng nàng, hắn gật đầu chào xã giao.
“Đây là anh Tuấn, anh chú bác với Hảo. Còn đây là Hoàng, bạn em.” – Nàng giới thiệu.
“Anh chú bác?”
“Thế tưởng tôi là bạn trai của Hảo à?”
Hắn thấy hơi ngượng và gãi đầu… Nàng cười to. “Không dám, ảnh có vợ chưa cưới rồi!” Rồi quay sang hắn. “Hảo đi nhé.”
“Ừ.” - Hắn đáp, ngó mông lung.
…
“Lại một con nai vàng ngơ ngác?” – Hắn giật thót khi nghe tiếng nói vang lên lanh lảnh bên cạnh.
Chương 47
Ngọc nháy đôi mắt đen láy với hàng mi cong vút nhìn hắn nửa quyến rũ nửa lả lơi. Hắn thiếu chút nữa đã há hốc mồm vì kinh ngạc. Bầu trời bắt đầu đổ nắng gắt gỏng với những làn gió oi bức. Giữ lại trạng thái ổn định, hắn cười nửa miệng.
“Ồ… tiểu thư xuất hiện như Hồ li tinh hén?”
Ngọc véo hắn và nguýt dài. – “Hay nhỉ? Móc tôi à?” – Rồi kéo tay hắn vòng qua tay cô ta, kéo đi thản nhiên như một cặp tình nhân. Hắn không lạ với hành động này của Ngọc, bởi đã quá quen. Nhưng có chút lựng khựng, chân hắn dừng lại và cố rút tay ra. Hắn vốn nghĩ đã chấm dứt day dưa với cô tiểu thư đỏng đảnh này.
“Sao vậy?” – Cô quay lại nhìn. – “Làm eo à? Tôi đã đón xe lửa lên đây một mình để tìm Hoàng. Tôi không bận lòng chuyện cô bạn ấy… vì biết Hoàng cũng chỉ đùa cho vui chứ gì…”
“Không.” – Hắn giật hẳn tay ra, vuốt tóc ngược ra sau và bước lên trước. – “Cô ấy khác.”
“Cái gì?” – Ngọc cười mỉa. – “Yêu rồi à? Yêu như yêu em Linh? Hay như yêu tôi đây?…”
Hắn chỉ liếc Ngọc bằng nửa con mắt, rồi quay lưng đi thẳng không nói thêm lời nào. Được dăm bước, hắn nghe tiếng Ngọc la to phía sau:
“Tôi ghét Hoàng! Tôi vì Hoàng mới lên tận đây…”
Và sau đó là tiếng khóc bật lên. Hắn giật mình không tin nổi, phải quay lại, và thấy cô nàng đang ngồi xuống ôm mặt rấm rứt.
“Chuyện quái gì đây?” – Hắn rủa thầm và buộc lòng bước lùi để dỗ cô gái.
“Thôi nào. Đứng lên và nín đi.” - Hắn xuống giọng. – “Tôi có làm gì Ngọc đâu mà lại thế hả?”
“Hoàng… nghĩ Ngọc… đùa… à?” – Ngọc nấc từng lời. – “Ngọc… hic hic… ức lắm… ghen lắm… Có lẽ… Ngọc yêu Hoàng thật… hơn Ngọc nghĩ…”
Yêu?
Tình yêu à?
Cô gái này, cô tiểu thư kiêu kỳ đang thú nhận tình yêu dành cho hắn?
Có nên tin?
Nếu thế, thì đã sao?
Hắn chỉ có một con tim… Và nó, đã thuộc về nàng từ hôm qua rồi.
“Xin lỗi… Ngọc đứng dậy đi.” – Hắn vỗ về và nâng cô dậy. “Chúng ta đi ăn cái gì đó, ok?!”
Chương 48
Nha Trang có nhiều quán café hộp kiểu cách chẳng kém Sài Gòn là mấy. Hắn đưa Ngọc tới một trong số đó, và gọi hai ly trà sữa. Ngọc chớp đôi mắt còn ngấn lệ nhìn hắn.
“Sao không hỏi ý Ngọc?”
Hắn chỉ cười, quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhìn những người dân Nha Trang đi bộ buổi sáng trở về, cả những khách du lịch đi tắm biển sớm. Có lẽ giờ nàng đã ở trên xe…
“Hoàng có vẻ lạ quá.” – Ngọc buông một câu bình phẩm kèm cái thở dài. Trông cô nàng chẳng còn vẻ nào của một tiểu thư kiêu kì ngày nào nữa. Hắn vuốt mặt và hỏi:
“Lạ chỗ nào?”
“Có lẽ… trong ánh mắt Hoàng, Ngọc nhìn thấy… tình yêu.”
Hắn im lặng, khoanh tay và lại quay ra đường, né tránh một sự thực sắp bị lột trần. Bây giờ, hễ ai nhắc tới tình yêu là hắn cứ đau nhói, nhưng lại là một nỗi đau rất đỗi ngọt ngào.
…
Họ ngồi đó thêm khoảng 30 phút thì hắn gọi tính tiền. Vừa đứng dậy, hắn choáng váng đến không thể trụ nổi, khụy xuống bàn. Ngọc hoảng hồn chồm sang… Hắn ngất đi.
Tỉnh lại, hắn thấy mình nằm trong bệnh viện, một mùi ête xộc lên nồng nặc. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì, hắn đã nghe tiếng Ngọc.
“Hoàng làm sao lại ra như vầy hả”
“Chuyện gì thế? sao Ngọc lại khóc? Sao tôi ở đây?”
Cô bạn không nói thêm gì, chỉ tiếp tục gục mặt xuống giường tấm tức… Đầu hắn vẫn còn xoay… Hắn cố bước xuống giường, nhưng vị bác sĩ đã kịp xuất hiện để ngăn lại.
“Cậu hãy nghỉ ngơi đi. Tôi có thể gặp người nhà của cậu không?” – Bác sĩ ôn tồn hỏi nhẹ.
Ngọc ngẩng lên, kéo tay ông bác sĩ ra ngoài, thì thầm:
“Bác sĩ khoan hãy nói…”
Hắn linh cảm có cái gì đó không tốt đang xảy ra.
Hắn điện cho anh Cường.
Mười lăm phút sau, anh Cường tới. Hắn bảo anh Cường cứ nhận là anh trai, và yêu cầu anh đi tìm bác sĩ. Mặc dù còn ngỡ ngàng về mọi chuyện, song, anh ấy cũng nghe theo hắn.
Chương 49
Có lẽ con người ta thường không tin vào định mệnh cho đến một ngày mà họ phải đối mặt với trò chơi của số phận. Với cá tính của Hoàng, cả anh Cường lẫn Ngọc đều biết không thể giấu hắn.
Cậu có máu bầm trong não. Có lẽ do bị chấn thương lúc nào đó, không để ý kiểm tra kỹ, để lâu làm tụ máu… Bác sĩ nói, nếu tiếp tục có thể máu bầm sẽ loang ra làm tổn thương trí nhớ…Và sẽ làm cậu đột ngột ngất bất kể lúc nào.
Hắn có chết không?
Tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng về lâu dài thì rất khó nói.
Tổn thương trí nhớ có nghĩa là…?
Mất đi dần những ký ức.
Mất trí nhớ?
Cũng có thể là như vậy.
Làm sao chữa khỏi?
Phẫu thuật. Nhưng nếu thất bại, cậu sẽ không còn có cơ hội để mà hối tiếc.
…
“Cho em được một mình.” – Hắn nói với giọng thấp.
Chiều Nha Trang bỗng nhuộm dài một màu u uất đến xám xịt.
@by txiuqw4