sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thái tử phi thăng chức ký - Tập 2 - Chương 04 - Phần 01

Chương 13: Xứng danh hoàng hậu tốt! Tôi “vừa mới khỏi ốm” đã lập tức vào cung Thái hoàng thái hậu vấn an. Thái hoàng thái hậu mỉm cười đôn hậu, gọi tôi đến bên rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay tôi, nói với vẻ thương xót: “Hoàng hậu dạo này gầy đi nhiều đấy, cần phải ăn uống nghỉ ngơi cho tốt nhé”. Tôi cúi đầu làm ra vẻ hiền thục khẽ gật đầu. Thái hoàng thái hậu nói tiếp: “Gần đây triều đình quyết định dùng vũ lực áp chế Vân Tây, Hoàng thượng tuổi còn trẻ, chỉ chú ý đến tranh đấu, lúc bận rộn sẽ không quan tâm tới long thể của mình, Hoàng hậu cũng phải để ý chăm sóc Hoàng thượng nhiều hơn”. Tôi vẫn tiếp tục gật đầu, trong lòng thì chẳng quan tâm gì. Đã có Giang thị trong cung Đại Minh, chắc chắn long thể và tinh thần của Tề Thịnh phải được chăm sóc thoải mái dễ chịu rồi. Dù nghĩ vậy nhưng tôi chẳng dám nói ra, nếu để Thái hoàng thái hậu biết “yêu nữ” đã hại Triệu vuơng bây giờ lại đang ở bên cạnh Tề Thịnh, không chừng bà già này đích thân xông đến cung Đại Minh trừ “yêu” ấy chứ. Mà lần này thì chắc chắn không đơn giản chỉ là một một bát thuốc phá thai như trước rồi. Thái hoàng thái hậu dặn dò rất lâu rồi mới thả tôi đến cung Thái hậu vấn an, ra vẻ thuận miệng bảo: “Hai ngày trước Thái hậu còn nhắc đến đường muội của Hoàng hậu, nói rằng cô bé đó không chỉ dung mạo xinh xắn mà tính nết cũng tốt, muốn thay Lão cửu hỏi cưới. Lần này Hoàng hậu tới, thế nào Thái hậu cũng sẽ hỏi thăm về cô bé ấy. Con không nên khiêm tốn, có sao cứ nói đấy, ta cũng mong sớm được nhìn thấy Lão cửu cưới vợ”. Tôi hiểu ý của Thái hoàng thái hậu, kính cẩn gật đầu: “Thần thiếp hiểu rồi ạ”. Đến cung Thái hậu, quả nhiên Tống thái hậu nhắc đến con gái của Trương Linh, nhưng lại không hỏi ý kiến tôi mà chỉ thông báo theo trách nhiệm, nói là đã lệnh cho người của Trương gia đi Tịnh Dương đón cô bé kia, hy vọng sau khi đưa về Thịnh Đô, tôi có thể dùng tư cách chị cả đón cô vào cung chơi mấy ngày. Tình hình quả nhiên hoàn toàn theo đúng kế hoạch mà Tề Thịnh đã vạch ra. Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy có chút mất mát. Nhà xí huynh cuối cùng cũng vứt bỏ tôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, hợp tác vì lợi ích mà, ai chẳng có lúc lo lắng bất an, phải thông cảm cho sai lầm của tuổi trẻ. Vấn đề là làm thế nào mới sửa chữa được sai lầm đó! Vừa về đến cung Hưng Thánh đã thấy nha đầu Lục Ly đang đợi. Sau phút ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên của tôi là sai Tả Ý khẩn trương đưa Lục Ly đi. Nha đầu này lại còn dám đường hoàng vào cung thế này, lá gan xem ra cũng không nhỏ chút nào! Lục Ly quả nhiên rất bình tĩnh, quỳ gối xuống hành lễ, nói: “Thần thiếp khấu kiến Hoàng hậu nương nương”. Tôi phát hiện ra cách xưng hô của cô không giống trước, không phải nô tì mà là thần thiếp. Như vậy nghĩa là cô đã chấp nhận thân phận Nhũ nhân của Triệu vương rồi. Tôi cười cười, hỏi: “Ngươi đến đây bằng cách nào?”. Lục Ly cúi đầu xuống, khẽ nói: “Hoàng thượng cho gọi Triệu vương điện hạ vào cung hỏi chuyện, thần thiếp vì nhớ Hoàng hậu nương nương nên đi cùng Triệu vưong ạ”. Mặc dù giọng Lục Ly rất bình tĩnh nhưng tôi lại nhìn thấy những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trước mặt cô, nhanh chóng tạo thành một vũng nước nho nhỏ đọng trên gạch đá màu xanh. Tôi thở dài, muốn rút khăn tay đưa cho Lục Ly nhưng sờ mãi chẳng thấy đâu, đành phải chìa tay về phía Tả Ý, lúc này mới có khăn tay mà đưa ra: “Khóc cái gì, không phải ta vẫn rất tốt đó sao?”. Câu này nói xong thì hay rồi, Lục Ly cầm ngay lấy chiếc khăn tay che miệng rồi khóc òa. Tôi chẳng biết làm sao, định kiên nhẫn đợi cô khóc một lúc cho hả rồi mới nói chuyện, nhưng đợi mãi đợi mãi mà vẫn chưa thấy Lục Ly nghỉ giữa hiệp, tôi đành phải ngẩng đầu nhìn về phía cửa điện, kêu to: “Hoàng thượng”. Người Lục Ly lập tức cứng đờ, ngừng khóc, hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa. Tôi hài lòng gật đầu, hỏi: “Triệu vương đối với ngươi tốt chứ?”. Lục Ly có vẻ giận vì tôi lừa cô, nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe. Tôi không nhịn được cười, nói: “Triệu vương là nguời tốt, gả cho anh ta ngươi sẽ không phải chịu thiệt đâu”. Lục Ly đáp với vẻ bất cần: “Dù sao cũng đã gả đi rồi, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”. Hay cho câu “lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”! Cũng không biết Triệu vương nghe được sẽ nghĩ gì. Đang cảm thán thì Triệu vương tiến vào với vẻ tức giận, tôi bất giác giật mình, tai của Triệu vương xem ra cũng dài thật, không lẽ anh ta đứng ở ngoài điện đã nghe được câu nói này? Triệu vương hành lễ qua loa với tôi rồi thô lỗ ngồi xuống ghế nói to: “Tức chết đi được, tức chết đi được”. Lục Ly đã đứng lên từ lâu, cực kì nịnh bợ bưng chén trà đưa cho Triệu vương, dịu dàng khuyên nhủ: “Vương gia uống chén trà cho đỡ khát đã, có chuyện gì từ từ hãy nói”. Tôi lườm Lục Ly với ánh mắt coi thường, quay sang hỏi Triệu vương: “Thế nào rồi?”. Triệu vương uống một hơi cạn chén trà rồi mới kể chuyện hôm nay Tề Thịnh cho gọi mình đến cung Đại Minh. Thực ra đây chỉ là một chuyện vớ vẩn, người đánh xe ngựa của Triệu vương lúc ra khỏi phủ hơi ngang ngược, đã đánh anh rể thứ hai của cậu em vợ của hàng xóm nhà một viên Ngự sử. Không ngờ lại đụng phải tổ ong vò vẽ! Viên Ngự sử kia không chịu, dâng tấu tố cáo Triệu vương dung túng cho thuộc hạ hành hung, tấu chương viết dài lê thê, mắng Triệu vương từ đầu đến chân nhưng tuyệt nhiên không dùng một từ tục tĩu nào. Chỉ là chuyện mấy tên hầu đánh nhau thôi mà, ở Vân Tây còn hàng nghìn hàng vạn người vũ trang đầy đủ đánh nhau kia kìa, nhà nước không phải lo cơm lo gạo chắc! Tề Thịnh ban đầu chẳng để ý, muốn hai bên nhường nhịn nhau cho yên chuyện. Chẳng ngờ viên Ngự sử kia không chịu, sau mấy lần dâng sớ không nhận được hồi âm, đã trực tiếp dẫn mấy “huynh đệ” đến thẳng cung Đại Minh. Tề Thịnh hết cách, đành cho gọi Triệu vương vào cung rồi mắng té tát trước mặt mọi người, đồng thời yêu cầu phải thanh toán tiền thuốc men cho người bị đánh. Chỉ có như vậy mới xoa dịu được viên Ngự sử kia. Triệu vương rất phẫn nộ, chuyện bé như con kiến thế mà cũng đem ra đánh giá nhân phẩm của anh ta. Phu xe đánh nhau với người khác thì liên quan quái gì đến nhân phẩm của anh ta cơ chứ? Lục Ly nghe thấy vậy cũng rất bất bình: “Toàn một lũ vô công rồi nghề, cả ngày chỉ biết ăn cho đẫy bụng rồi đi chọc phá người khác. Nếu là thiếp thì chẳng cần mất công cãi nhau làm gì, cứ dùng bao vải trùm kín đầu rồi đánh cho chúng một trận!”. Nghe Lục Ly nói vậy, tôi và Triệu vương liền im lặng. Này! Cô tưởng tên Ngự sử kia cũng dễ đánh như Triệu vương sao? Lục Ly sợ hãi nhìn Triệu vương rồi lại nhìn tôi, ngoan ngoãn cúi đầu xuống. Cơn tức giận của Triệu vương vốn đang đầy đầu lập tức biến sạch, thở dài nói: “Lục Ly này, không phải chuyện gì cũng có thể dùng vũ lực để giải quyết được”. Hệt như nàng dâu mới về nhà chồng, Lục Ly cúi đầu im lặng, chỉ liên tục gật đầu. Tôi nhìn thấy dáng vẻ đó của Lục Ly thì có phần thương hại, đành giả bộ ho nhẹ hai tiếng, hòa giải: “Không còn sớm, ta không giữ các người ở lại dùng bữa nữa, mau về đi cho sớm”. Triệu vương không nói gì, dẫn cô dâu của mình rời khỏi cung, trước lúc rời đi còn nói với tôi: “Hoàng tẩu này, sáng nay vừa ngủ dậy Hoàng thượng đã lập tức triệu kiến quần thần, chỉ sợ bữa trưa cũng không kịp ăn. Hoàng tẩu nếu rảnh rỗi thì đến cung Đại Minh đi”. Triệu vương đột nhiên đưa ra ý kiến đó khiến tôi không khỏi bất ngờ. Nhìn kỹ nét mặt của anh ta chẳng thấy có gì bất thường, tôi đành gật đầu cho xong. Sau khi tiễn hai người họ ra về, tôi cho gọi Tả Ý lại hỏi: “Trong bếp có nấu cháo không?”. Tả Ý nghĩ tôi muốn ăn cháo bèn trả lời: “Có ạ, hôm nay có cháo táo đỏ hoa bách hợp và cháo củ mài hạt sen, nương nương muốn dùng loại nào ạ?”. Tôi nghĩ một lúc rồi kêu Tả Ý mang một nồi cháo củ mài hạt sen lên, cùng tôi đến cung Đại Minh xem thế nào. Cung Đại Minh ở phía nam của cung Hưng Thánh, cách đó không xa lắm, đi một lúc đã đến nơi. Vì tôi ít đến cung Đại Minh nên nội thị canh ở cửa cung nhìn thấy tôi thì vô cùng ngạc nhiên, vội chạy lại vấn an sau đó định quay vào trong để thông báo. Tôi ngăn anh ta lại, hỏi: “Hoàng thượng vẫn còn đang nghị sự sao?” Nội thị kia gật đầu, đáp: “Hoàng thượng triệu Sở vương điện hạ và mấy vị đại thần đến bàn về chuyện ở Vân Tây.” Nghe nói Nhà xí huynh cũng ở trong đó, tôi bỗng thấy hơi ngạc nhiên, bèn bảo Tả Ý đưa nồi cháo hạt sen cho người nội thị kia, nói: “Ngươi mang nồi cháo này vào trong, ta vào Thiên điện bên kia, đợi Hoàng thượng xong việc hãy nói”. Nói xong tôi liền quay người đi sang phía Thiên điện, bước đến cửa đột nhiên phát hiện nội thị kia vẫn đi theo phía sau, dường như có điều gì đó rất muốn nói nhưng rồi lại thôi. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”. Tên nội thị kia ấp a ấp úng nói không lên lời, chỉ nhìn vào phía trong điện. Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, lập tức hiểu rõ sự tình. Giang thị với bộ đồ cung nữ đang đứng trong điện, dáng người thanh tú đó quả thực không thể không yêu! Tôi hơi ngập ngừng rồi bước vào trong điện với vẻ mặt bình tĩnh. Giang thị cười nhạt rồi hơi gập người cúi chào tôi: “Hoàng hậu nương nương”. Tôi khẽ gật đầu, nhìn thấy tên nội thị kia vẫn bê nồi cháo đứng bên ngoài với vẻ mặt đầy lo lắng, tôi hỏi: “Sao vậy? Còn việc gì nữa à”. Thần sắc tên nội thị kia vô cùng quẫn bách, một mực lắc đầu. Nghĩ một lát, tôi quay đầu lại hỏi Giang thị: “Nàng có đói không? Có muốn ăn bát cháo không? Cháo hạt sen củ mài, nấu khá lâu rồi, rất thơm ngon đấy". Giang thị hơi sững ra, còn tên nội thị kia thì run rẩy, suýt nữa làm đổ nồi cháo. Cháo hạt sen củ mài được nấu suốt hai canh giờ, tốn không ít lửa, tôi sợ tên nội thị kia làm đổ, vội kêu Tả Ý đón lấy rồi căn dặn tên nội thị: “Ngươi dẫn Tả Ý sang bên kia, nếu thấy Hoàng thượng và mọi người nghỉ giải lao thì dâng cho mỗi người một bát để lót dạ nhé”. Tên nội thị miệng thì vâng dạ nhưng không hiểu sao chân lại vẫn không di chuyển, chỉ đưa mắt liếc trộm Giang thị. Thấy tình thế như vậy, biết là mình không sai được hắn ta, tôi đành phải quay sang nói với Giang thị: “Hay là nàng cùng vào điện với anh ta đi?”. Giang thị lắc đầu, nói với tên nội thị kia: “Ngươi đi đi. Hoàng hậu nương nương ở đây đã có ta hầu hạ rồi”. Tên nội thị nghe vậy mới quay người dẫn Tả Ý đi. Trong điện chỉ còn tôi và Giang thị. Sau một lúc im lặng, tôi hỏi một câu bâng quơ: “Cô nương… họ gì?”. Giang thị nghẹn lại một lúc rồi mới đáp với vẻ bình thản: “Thưa Hoàng hậu, thiếp họ Tô”. Họ Tô? Nói như vậy là đổi theo họ của mẹ rồi. Tôi đưa mắt nhìn kỹ Giang thị, thấy vóc dáng mặc dù vẫn khô khan như trước, có điều sắc mặt đã hồng hào hơn. Giờ đây mặc dù ăn vận như một cung nữ nhưng thái độ rất tự nhiên, đúng mực, chẳng khác gì phong thái của một vị đại tướng. Đóng được vai người phụ nữ yếu đuối, đóng được vai vương phi, rồi bây giờ là vai cung nữ. Quả là một nhân tài đa năng. Tôi có ý mời Giang thị vào hậu cung để phát triển sự nghiệp, liền thăm dò: “Tô cô nương có quen với cuộc sống ở đây không?”. Giang thị khẽ nhếch miệng: “Có gì mà quen hay không quen ạ, Hoàng thượng bảo thiếp ở đâu thì thiếp ở đó thôi ạ”. Chưa nói được mấy câu đã lôi Tề Thịnh vào, sợ tôi không biết quan hệ giữa cô ta và Tề Thịnh thế nào chắc? Tôi thở dài, chân thành khuyên cô ta: “Ánh Nguyệt, cô cứ không danh không phận ở bên cạnh Hoàng thượng như vậy đâu phải là kế sách lâu dài. Hãy cùng ta quay về hậu cung, phía Thái hoàng thái hậu và Thái hậu đã có ta lo, nhất định có thể cho cô một danh phận”. Giang thị nhìn tôi trong chốc lát rồi cười mỉa mai, nói: “Hoàng hậu nương nương, có danh có phận thì sao nào? Bị giam lỏng trong chốn hậu cung tranh sủng với các phi tần khác. Mỗi ngày chờ mong Hoàng thượng lâm hạnh, trở thành một trong những ngưòi đàn bà của Hoàng thượng ư? Cảm ơn Hoàng hậu nương nương đã có ý tốt, nhưng Ánh Nguyệt không muốn”. Lời nói quả thật chẳng dễ nghe chút nào! Tôi im lặng, thấy cô ta cũng không đủ bình tĩnh, hòa nhã để nói chuyện với mình, tôi dứt khoát không phí lời nữa. Vừa ngồi được ít phút thì Tả Ý đi từ ngoài vào, liếc nhìn Giang thị rồi mới ghé vào tai tôi nói: “Hoàng thượng và mấy vị đại nhân đã dùng cháo, khi nô tì mang cháo vào thì cũng sắp kết thúc rồi. Theo nô tì, chi bằng nương nương hãy qua đó, nhân tiện gặp mấy vị đại nhân kia luôn”. Nói xong, Tả Ý còn nháy mắt với tôi. Tôi vô cùng đồng tình với lời nói của Tả Ý. Vẫn chưa đến thời đại làm việc tốt không cần lưu danh, hơn nữa tôi cũng không có thói quen viết nhật ký. Tôi gật đầu, không quan tâm đến Giang thị nữa, vội đứng đậy theo Tả Ý ra khỏi điện. Tả Ý canh thời gian vừa chuẩn, khi tôi đến cửa Chính điện thì đã thấy mấy vị đại thẩn kia lần lượt đi ra. Tôi vội dừng chân, bước sang bên cạnh nhường đường, rồi làm theo hình mẫu các vị đệ nhất phu nhân, mỉm cười chào họ. Đi đầu là Tể tướng đương triều, đằng sau là một dãy Thượng thư, nhóm người này vừa ăn cháo của Hoàng hậu tôi đây mang đến nên đều có vẻ e ngại, vội tiến lên phía trước hành lễ với tôi. Tôi nhanh chóng miễn lễ cho họ, hỏi han vài câu rồi mới để họ đi. Nhà xí huynh ra muộn hơn ít phút, là người sau cùng, nhìn thấy tôi thì khẽ mỉm cười, nói bằng giọng ôn tồn: “Hoàng tẩu”. Đã lâu không gặp, Nhà xí huynh vẫn phong độ như xưa, anh tuấn tiêu sái.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx