sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thái tử phi thăng chức ký - Tập 2 - Chương 04 - Phần 02

Tôi định nói với Nhà xí huynh mấy câu nhưng lại ngại những người ở đấy, đành phải gật đầu qua loa, nói: “Sở vuơng điện hạ vất vả rồi”.Nhà xí huynh hơi cúi người, trả lời: “Trách nhiệm của thần, không dám nhận xằng hai chữ vất vả”.Tôi ngừng một lúc, lại hỏi: “Lâu rồi không gặp Dương Nghiêm, anh ta vẫn còn ở Thịnh Đô chứ?”.Miệng của Nhà xí huynh khẽ nhếch: “Vẫn còn, anh ta luôn muốn được vào cung thăm Hoàng tẩu, còn nói là thứ mà Hoàng tẩu muốn đã tìm thấy rồi…”.Nhà xí huynh vừa nói đến đây thì nội thị đã đứng ở cửa gọi to: “Nương nương, Hoàng thượng mời nương nương vào ạ”.Nhà xí huynh ngừng lời, cười với tôi một cái, chắp tay hành lễ rồi mới quay người đi.Tôi ổn định lại tâm trạng một chút rồi theo nội thị kia vào trong điện.Nội thị trong điện rất ít, Tề Thịnh đang ngồi ở phía sau ngự án xem tấu sớ, nghe tiếng tôi vào thì chỉ ngước lên một chút rồi lại dán mắt vào bản tấu đang cầm trên tay, thản nhiên hỏi: “Cháo là do nàng nấu sao?”.Tôi hơi sững, lập tức hiểu ra. Để giúp tôi lấy lòng Tề Thịnh, Tả Ý đã nói nồi cháo do đích thân Hoàng hậu nấu. Tôi vội gật đầu, trả lời: “Vâng”.Tề Thịnh nói tiếp: “Hơi ngọt một chút, lần sau cho ít đường thôi”.Lần sau? Tôi còn đang đờ ra thì Tề Thịnh đã ngẩng mặt lên nhìn về phía tôi, hỏi: “Có chuyện gì sao?”.Tôi lấy lại bình tĩnh: “... Không có gì”.Thế là, Tề Thịnh lại cúi đầu xuống.Tôi thấy Tề Thịnh chuyên tâm như thế thì cảm thấy mình đứng đây thật bất tiện, bèn nói: “Hoàng thượng đang bận, thần thiếp xin phép về trước”.Tề Thịnh không ngẩng đầu lên, chỉ thờ ơ “ừm” một tiếng.Tôi vội quay người đi ra, khi sắp đến cửa thì nghe thấy Tề Thịnh đột nhiên nói: “Vân Tây đang dùng binh, ngân khố eo hẹp, Hoàng hậu cũng nên xem xét việc cắt giảm chi tiêu ở hậu cung để làm gương cho dân chúng”.Tôi ngớ ra một chút, quay người lại cung kính đáp một tiếng “vâng” rồi mới rời đi.Ra khỏi cung Đại Minh, Tả Ý vẫn luôn đi sau tôi vài bước bỗng tiến lên trước, giọng không giấu được sự phấn khích: “Nương nương, nương nương, Hoàng thượng nói ngày mai nương nương lại đến đấy”.Tôi vẫn đang suy nghĩ về câu nói kia của Tề Thịnh, nghe vậy liền dừng bước, quay đầu ngạc nhiên nhìn Tả Ý: “Hoàng thượng nói thế lúc nào?”.Tả Ý gật đầu quả quyết: “Chính Hoàng thượng nói lần sau mà, lần sau đấy!”.Từ lúc nào mà “lần sau” trở thành từ đồng nghĩa với “ngày mai” rồi?Tôi thật không biết phải nói gì. Nhìn nét mặt Tả Ý vui vẻ như vậy lại không nỡ làm cụt hứng của cô, đang khó xử thì tôi đột nhiên nghĩ ra biện pháp cắt giảm chi tiêu của hậu cung, cân nhắc một hồi, tôi nói với Tả Ý: “Cũng tốt, từ ngày mai trở đi, mỗi ngày ngươi sẽ được vào cung Đại Minh đưa đồ một lần”.Tả Ý ngạc nhiên: “Nương nương không đi ư?”.Tôi cười: “Ta là Hoàng hậu, lần nào cũng đích thân đi làm sao được, có ngươi là được rồi”.Nha đầu này thấy tôi nói có lý liền nghiêm túc gật đầu, ngày thứ hai quả nhiên lại mượn danh nghĩa của tôi, mang một nồi cháo vào cung Đại Minh.Ngày thứ ba, ngoài Tả Ý ra, còn có Hoàng hiền phi cũng nấu canh đích thân mang đến.Ngày thứ tư, Trần thục phi, Lý chiêu nghi... cũng gia nhập vào đội ngũ đưa đồ vào cung.Ngày thứ năm, đội ngũ đưa cơm vào cung Đại Minh càng hoành tráng hơn...Ngày thứ sáu, Tề Thịnh cuối cùng cũng nổi giận.Tôi bị Tề Thịnh gọi đến, dùng lời lẽ bóng gió, mỉa mai mắng cho một trận. Vừa trở về cung Hưng Thánh với vẻ mặt đầy phẫn nộ, tôi lập tức gọi ngay Tả Ý: “Mau, gọi tất cả cái đám nữ nhân không biết thân biết phận kia đến đây cho ta”.Tả Ý nhìn sắc mặt tôi không tốt, chẳng dám nói lời nào liền chạy vội đi.Tôi ngồi lên ghế nhắm mặt lại, thầm nghĩ lát nữa nhất định sẽ mắng cho bọn Hoàng hiền phi một trận, dù thế nào thì cũng phải trút hết cơn bực tức từ chỗ Tề Thịnh ra đã, sau đó mới cân nhắc xem làm thế nào để giải quyết gọn gàng những chuyện cần làm.Nhưng khi đối diện với đám đàn bà yếu đuối, mỏng manh kia, tôi thật không cách nào chửi mắng được, đành phân tích những điểm chưa tốt cho họ, cuối cùng mới thở dài một hơi, nói: “Thế nào, đầu óc đã minh mẫn hơn chưa? Sao không nghĩ đến đem dâng loại bánh này trái kia, cứ nhất thiết phải là cháo với canh làm gì? Lại còn cười! Nói ngươi đấy, đến canh đậu giò heo ngươi cũng dám dâng lên Hoàng thượng, ngươi cho là Hoàng thượng đang ở cữ à?”'.Hoàng hiền phi vội lấy khăn che miệng, cúi đầu ngoan ngoãn: “Thần thiếp biết sai rồi ạ”.Mấy người còn lại cũng đều thành thật nhận lỗi.Thấy thái độ thành khẩn của họ, tôi vui vẻ gật đầu. Biết sai là tốt rồi, vấn đề còn lại là làm thế nào để “sửa”.Trước tiên tôi nhấn mạnh ý chính “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy”, sau đó phân tích một chút về tình hình nghiêm trọng “Vân Tây đang chiến tranh, đất nước lại không giàu có”, tiếp đó mới triển khai vấn đề “phương pháp dâng đồ ăn lên Hoàng thượng của các cung”, sau khi sắp xếp cụ thể xong thì lại mở rộng đến chủ đề kiến thiết hậu cung trong tương lai.Mọi người đều lắng nghe rất say sưa.Đến khi nghe tôi đề cập đến “Quy định luân phiên hầu hạ Hoàng thượng”, Lý chiêu nghi hết sức chăm chú, một ngụm trà cũng không uống, chỉ bưng cốc trà ngây người ra nhìn tôi.Trần thục phi mở to đôi mắt hạnh, ngạc nhiên hỏi tôi: “Hoàng hậu nương nương, người nói sau này các cung phải bình đẳng, lần lượt chăm sóc Hoàng thượng?”.Tôi nghiêm túc gật đầu: “Gia hòa vạn sự hưng, chỉ cần hậu cung yên ổn, Hoàng thượng mới có thể chuyên tâm lo việc triều chính. Mọi người đều nói muốn hậu cung yên ổn, chị em thương yêu lẫn nhau, nhưng sự yên ổn và thương yêu này từ đâu mà có? Nói thẳng ra chính là ‘ân huệ cùng hưởng’. Mọi người đều là con gái nhà lành, chẳng ai muốn vào cung trở thành quả phụ sống cả. Nếu mục đích đã như nhau, vậy thì không thể để người này chết khô, người kia chết úng được”.Những lời này mặc dù hơi thô nhưng lại dễ hiểu, vì vậy vừa nghe xong, mắt của các phi tần đều sáng như sao.Hoàng hiền phi căng thẳng nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi: “Hoàng hậu nương nương nói như vậy là đã có sắp xếp rồi?”.Chuyện này tôi đã suy nghĩ mấy hôm, nhưng quả thực mới ở dạng khái quát, giờ nghe Hoàng hiền phi hỏi, tôi liền trả lời: “Thật ra cũng có một cách rồi, nhưng chưa được hoàn thiện lắm. Ta nói ra, các ngươi góp ý thêm nhé”.Tôi chưa nói dứt lời thì tất cả đã đồng thanh kêu lên: “Nương nương mau nói đi ạ”.Tôi cười cười, cố ý từ tốn uống một ngụm trà, đợi đến khi vẻ mặt cả bọn đều lộ vẻ nôn nóng mới lên tiếng: “Hoàng thượng của chúng ta là người biết tiết chế, tính đi tính lại thì người có danh phận trong cung cũng chỉ là mấy người các ngươi thôi. Chúng ta không phân biệt địa vị lớn nhỏ, cứ lần lượt thay phiên nhau, mỗi người một hôm, mỗi người sẽ ở lại với Hoàng thượng hai ngày, như vậy vừa đủ mười ngày. Trước mắt Hoàng thượng sẽ bận nên ít đến hậu cung, nhưng sau này không thể lúc nào cũng bận rộn như thế được. Chúng ta phải xây dựng việc này thành một chế độ, Hoàng thượng không đến hậu cung thì thôi, đến rồi thì cứ dựa theo lịch đã phân mà thực hiện. Còn chuyện các cung có nhận được ân huệ của Hoàng thượng hay không thì... cần xem bản lĩnh của các ngươi thế nào”.Nói xong, trong điện yên lặng. Mãi một lúc lâu sau Hoàng hiền phi mới ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, hỏi: “Những lời nương nương nói là thật chứ ạ?”.“Thật, đương nhiên là thật rồi, còn thật hơn cả vàng ấy chứ”, tôi cười.Lý chiêu nghi suy nghĩ một lát, vẻ mặt sợ hãi hỏi: “Nếu sau này có người mới tiến vị thì làm thế nào ạ?”.“Đương nhiên là thêm vào danh sách rồi, xếp theo thứ tự. Còn chúng ta, vừa không nên ức hiếp người mới, cũng không nên phụ lòng người cũ. Các người thấy có đúng không?”.Hoàng hiền phi và Lý chiêu nghi tuổi đời lớn hơn vội gật đầu.Trần thục phi có lẽ học toán không tốt, nãy giờ vẫn luôn im lặng cúi đầu đếm đếm ngón tay, lúc này mới tính toán xong, mừng rỡ hỏi tôi: “Nương nương, nói vậy thì mỗi tháng mỗi người bọn thần thiếp đều có ba ngày chăm sóc Hoàng thượng?”.Tin mới thật đấy! Giờ ngươi mới hiểu ra à?Tôi cười cười, tổng kết lại: “Trước mắt cứ như vậy đã, sau này nếu có người mới thì số ngày chăm sóc Hoàng thượng sẽ có một vài thay đổi”.Vương chiêu dung vốn kiệm lời nay cũng lên tiếng: “Được Hoàng hậu nương nương yêu thương như vậy, bọn thần thiếp rất lấy làm cảm kích, có điều Hoàng hậu nương nương không thể xếp ngang hàng với bọn thần thiếp được. Nương nương là chủ hậu cung, lẽ tất nhiên phải có sự đối đãi khác với bọn thần thiếp mới đúng”.Tôi vội xua tay: “Làm bất cứ việc gì thì điều kiêng kị nhất là có ngoại lệ. Ta là Hoàng hậu thì càng phải làm gương, không thể phá bỏ quy định”.Đám Hoàng hiền phi thở phào một hơi, sợ tôi đổi ý liền vội vàng cùng tôi vạch ra kế hoạch chi tiết.Nhân đây, tôi cũng đưa ra kế hoạch cắt giảm chi tiêu của hậu cung để thảo luận: sắp xếp công việc cho năm sau, dự trù ngân khố, điều động nhân lực... Nhờ sức nóng của “Quy định luân phiên hầu hạ Hoàng thượng”, các vấn để sau đều được giải quyết nhanh chóng.Quả là một khi đã đồng lòng thì việc gì cũng làm được!Nhưng vì còn thiếu kinh nghiệm chủ trì một cuộc họp hội phụ nữ quy mô lớn, đến gần cuối thì tôi có phần không khống chế được tình hình, một lúc sau đã bị đám phi tần làm cho ù cả tai, đến đầu cũng phát đau. Kết thúc cuộc họp, hai tai tôi toàn những âm thanh ù ù.Trong cuộc họp, Tả Ý đã mấy lần ra hiệu cho tôi nhưng tiếc là vẫn chưa có cơ hội lên tiếng, đợi khi tôi nhớ đến, định giúp cô đi cửa sau một chút thì không biết cô đã bị đẩy đến chỗ nào rồi.Cứ thế, ồn ào náo nhiệt hơn nửa ngày, Đại hội hậu cung lần thứ nhất cuối cùng đã thành công tốt đẹp. .Tổng kết lại, đây là một đại hội đoàn kết, là một đại hội thành công. Thông qua đại hội này, cả hậu cung lần đầu tiên đoàn kết bên cạnh Hoàng hậu là tôi.Tả Ý lúc này mới có cơ hội nói chuyện riêng với tôi, mặt đầy lo lắng, trách: “Nương nương! Người sao lại hồ đồ vậy! Hoàng thượng nhất định sẽ tức giận. Hoàng thượng tuyệt đối không có khả năng lần lượt qua đêm tại các cung được! Chuyện này dù sao cũng phải hỏi ý kiến của Hoàng thượng trước mới được!”.Kết thúc mỗi câu nói của Tả Ý đều là chữ “được” thể hiện rõ ràng cảm xúc mạnh mẽ của cô.Tôi cười, chẳng thèm để ý: “Đây mới chỉ là ý định thôi, chưa thực hiện. Hơn nữa, ngươi thấy Tề Thịnh gần đây có qua đêm ở hậu cung sao?”.Tả Ý suy nghĩ, lắc đầu: “Trước mắt chiến sự Vân Tây đang căng thẳng, Hoàng thượng hằng ngày đều ngủ ở cung Đại Minh”.Tôi gật đầu: “Đúng thế. Vậy ngươi còn lo lắng gì nữa?”.Tả Ý nghẹn lời, không nói được gì.Tôi đứng dậy đi vào trong điện, an ủi Tả Ý với vẻ vô cùng chắc chắn: “Việc chi tiêu của hậu cung bỗng chốc cắt giảm nhiều như thế, dù gì cũng phải để mọi người nếm chút ngọt ngào đã. Yên tâm đi, Tề Thịnh sẽ không vì chuyện này mà tính toán với ta đâu”.Sự thật chứng minh, Tề Thịnh quả thật không vì chuyện này mà tính toán với tôi, bởi vì anh ta căn bản không có ý định ngủ lại hậu cung.Bọn Hoàng hiền phi cảm động vô ích mấy ngày rồi mới phát hiện ra “Quy định luân phiên hầu hạ Hoàng thượng” chỉ là miếng bánh treo trên không, đến lúc này thì người hầu trong cung đã giảm bớt, tiền riêng trong túi xuất ra quyên góp rồi, quần áo trang sức trong người cũng ít đi, cơm trắng trong bát thì sắp bị đổi thành bánh ngô nhân rau.Bọn họ cuối cùng cũng nổi giận.Vừa đúng lúc sang xuân, tháng Ba trời trong nắng ấm, chim bay cỏ mọc tốt tươi, vạn vật sinh sôi nảy nở, thế là cơn thịnh nộ của các vị phi tần cũng ngày càng mạnh mẽ dữ dội hơn. Tôi chống đỡ không nổi, đành mang theo Tả Ý đến cung Đại Minh tìm Tề Thịnh.Tề Thịnh nghe tôi nói rõ mục đích đến gặp thì lông mày dựng lên, nhìn tôi, hỏi: “Nàng bảo trẫm đến hậu cung dẹp yên bọn họ sao?”.Đúng hơn là phải là “an ủi” nhưng quả thực tôi không dám dùng từ này, chỉ hết sức cẩn thận nói: “Chủ yếu là để Hoàng thượng thư giãn một chút, cả ngày vùi đầu vào chính sự sẽ không tốt cho long thể…”.Tề Thịnh không nói gì, chỉ ném bản tấu trong tay xuống bàn, mệt mỏi tựa ra đằng sau ghế, hơi ngẩng mặt lên, như cười như không nhìn tôi.Tôi không dám nói tiếp, dừng lại một lúc, đổi giọng: “Tuổi xuân của con gái ngắn ngủi, một khi cảnh xuân tươi đẹp qua đi, chỉ sợ ngày càng khó coi. Bọn Hoàng thị lại là những người đã đi theo Hoàng thượng từ ngày còn là Thái tử, không có công trạng gì nhưng cũng không ít cực khổ. Hoàng thượng cho dù không thích họ thì cũng thương tình mà quan tâm đến họ hơn một chút”.Tề Thịnh nét mặt không hề thay đổi nhìn tôi, vẫn chẳng nói gì.Tôi thấy dùng biện pháp cứng rắn với tên chết tiệt này không được, đành cúi đầu thành thật nói: “Hoàng thượng bảo thần thiếp cắt giảm chi tiêu của hậu cung, thần thiếp không có cách nào khác, đành phải hứa sẽ phân đều ân huệ cho bọn họ”.Tề Thịnh hơi nheo mắt lại, hỏi tôi: “Khanh lấy trẫm làm quà tặng sao? Khanh có biết hậu cung tồn tại vì cái gì không?”.Tôi vội ngẩng đầu lên giải thích: “Thần thiếp không có ý đó. Lúc đầu thần thiếp chỉ nghĩ dù sao Hoàng thượng cũng không đến hậu cung, nếu hạn thì tất cả cùng hạn, như thế chẳng có gì phải tranh luận, nhưng không nghĩ đến...”.“Không nghĩ đến cái gì?”, Tề Thịnh lạnh lùng hỏi.Tôi thấy rất rõ sự tức giận trong câu nói của anh ta nhưng lại không thể không trả lời, đành phải nhẹ nhàng đáp: “Không nghĩ là đến mùa xuân, bọn họ đều không chịu được nắng hạn nữa rồi”.Tề Thịnh ngẩn người, tức giận cười, lạnh lùng hỏi tôi: “Nàng nói như vậy mà được à! Nàng làm thế có giống một hoàng hậu không?”.Tôi cụp mắt xuống, im lặng ít phút rồi dùng bộ dạng đáng thương nói nhẹ nhàng: “Thần thiếp trước đây chưa bao giờ làm hoàng hậu, cũng chưa bao giờ quản lý nhiều phụ nữ đến thế. Thần thiếp chỉ mong mọi người nhường nhịn nhau một chút, như vậy mới hòa thuận được... Lần này thần thiếp làm sai rồi, sau này thần thiếp xin sửa chữa”.Có lẽ thái độ nhận lỗi của tôi rất thành khẩn nên Tề Thịnh không tức giận nữa, trong điện lại chìm trong yên lặng.Tôi nghĩ đóng vai ấm ức, tổn thương thì cũng cần có giới hạn, cân nhắc một lúc, tôi nói: “Hoàng thượng đang bận, thần thiếp xin cáo lui”.Tề Thịnh không lên tiếng trả lời.Tôi ngầm hiểu anh ta đã đồng ý, liền quỳ gối hành lễ rồi cẩn thận lui ra ngoài. Không ngờ Tề Thịnh lại đột nhiên hỏi: “Đến chỗ nào trước?”.Tôi ngơ ngác trả lời: “Thần thiếp đến vấn an Thái hoàng thái hậu”.Tề Thịnh không nói gì, chỉ mím chặt môi nhìn tôi.Tôi đột nhiên hiểu ra, vội nói: “Đến chỗ của Hoàng thị, Trần thị, hay Lý thị, chỗ nào cũng được ạ”.Tề Thịnh sầm mặt, hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu: “Trẫm biết rồi”.Đêm hôm đó, Tề Thịnh đến chỗ Thục phi Trần thị.Ngày hôm sau cả hậu cung xôn xao. Cái bánh treo lơ lửng trên không bị người ta cắn mất rồi, điều đó chứng tỏ cái bánh này không phải giả mà hoàn toàn có thật. Bánh nhân thịt thơm ngon, mặc dù treo hơi cao nhưng cũng không phải không cắn được.Bọn Hoàng thị cảm thấy đã có động lực, mặc dù vẫn đang tiếp tục chịu hạn nhưng vẫn lũ lượt đến cung Hưng Thánh của tôi nhận lỗi, nói rằng mấy ngày trước quá nóng nảy, xin Hoàng hậu tha thứ.Tôi rất độ lượng bỏ qua cho bọn họ, nhân tiện nhắc nhở chỉ cần họ cư xử tốt thì sớm muộn gì cũng sẽ được nhận ân huệ. Đồng thời cũng nói trước với họ, việc Hoàng thượng đến chỗ Trần thục phi không có nghĩa là sẽ lần lượt đến chỗ mỗi người. Trước mắt Vân Tây còn có biến, việc triều chính quá bận rộn, Hoàng thượng không có tâm trí đến hậu cung, mong mọi người tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.Như để chứng minh lời tôi, Tề Thịnh sau đó quả nhiên qua đêm ở cung Đại Minh bốn, năm ngày liền rồi mới đến chỗ Lý thị ngủ một đêm.Quả đúng như lời nói, “mưa xuân” đắt như xăng!Tần suất luân phiên mặc dù ít hơn nhiều so với kế hoạch, nhưng nói chung là đã có “luân phiên”, bọn Hoàng thị cuối cùng cũng đã ngoan ngoãn, hậu cung được yên ổn.Là một Hoàng hậu, tôi rất vui mừng, đồng thời cũng có một chút thông cảm với Tề Thịnh bị “luân phiên”. Sau khi Tề Thịnh “luân phiên” xong ở chỗ Hoàng thị, trong phút mềm lòng, tôi bèn dâng cho anh ta một bát thuốc bổ thận tráng duơng, nhân tiện thể hiện sự biết ơn vì đã ủng hộ công việc của tôi.Không ngờ Tề Thịnh lại đột nhiên nổi giận, không những hất bát thuốc của tôi đi mà còn dùng tay chỉ vào tôi, nghiến răng hồi lâu, cuối cùng buông một câu: “Trương Bồng Bồng, nhất định có ngày nàng hối hận”.Theo tôi, có thể đêm qua Hoàng thị đã quá nhiệt tình nên mới khiến Tề Thịnh giận dữ đến thế.Tôi hết sức lo sợ xin cáo lui, ra khỏi cung Đại Minh thì không nhịn được mà cười khúc khích.Tả Ý đi sau thở dài tiếng, rồi khuyên tôi: “Nương nương, người làm như vậy sớm muộn cũng sẽ khiến tâm ý của Hoàng thượng với nương nương cạn sạch mất”.Cạn sạch? Mới vừa bắt đầu, làm sao mà đã cạn được? Ngươi cần phải biết về đàn ông, ngươi càng không để ý đến anh ta thì anh ta mới càng nhớ đến ngươi, đây gọi là lạt mềm buộc chặt!Tôi quay đầu lại lườm Tả Ý, lắc đầu than thở, nha đầu, ngươi tuy rất thông minh nhưng vẫn còn non lắm!Trong tháng Ba, con gái lớn Trương Trà Trà của Trương Linh, tướng thủ thành Tịnh Dương, cuối cùng đã từ Giang Bắc đến Thịnh Đô. Dưới sự ám chỉ đầy ân cần của Thái hoàng thái hậu và thái độ chăm sóc chu đáo của Thái hậu, tôi ngoan ngoãn triệu tiểu nha đầu này vào cung.Tiểu nha đầu vừa nhìn đã biết ngày thường đều ở ngoài, làn da đã bị nắng nhuộm thành màu đồng khỏe mạnh, mặt tròn, mắt to lông mày rậm, khuôn miệng rất xinh xắn, hai khóe hơi cong lên, không cười cũng có nét vui tươi. Mặc dù khuôn mặt vẫn còn trẻ con nhưng thân hình thì đã dậy thì, dáng người cũng cao ráo, hơn nữa đã có thể lờ mờ nhìn thấy những đường cong gợi cảm của một thiếu nữ.Tôi dẫn cô đến chỗ Thái hoàng thái hậu và Thái hậu, Thái hoàng thái hậu rất hài lòng, còn Thái hậu thì lại có chút thất vọng.Tôi hiểu tâm trạng của Thái hậu, nếu tôi có đứa con trai như Nhà xí huynh, lại bị ép cưới người con dâu như thế, chắc chắn tôi cũng chẳng thấy vui vẻ gì.Không phải là Trương Trà Trà không tốt, mà phong cách của cô ta rõ ràng không hợp với Nhà xí huynh. Người con gái như thế nên kết duyên với một tướng quân trẻ tuổi oai dũng, chứ không phải là Nhà xí huynh thư sinh nho nhã.Chỉ có điều, tôi vẫn chưa kịp than hai chữ “duyên phận” thì đã bắt đầu chóng mặt. Nha đầu này đúng là giống như Dương Nghiêm nói, quả thật là quá hoạt bát rồi.Khi mới gặp cô còn tỏ ra nhút nhát, đến ngày hôm sau đã xem cung Hưng Thánh của tôi như sân nhà mình mà thám hiểm một lượt. Đến ngày thứ ba thì kéo tay áo tôi thỉnh cầu: “Hoàng hậu tỷ tỷ, cả ngày tỷ ngồi trong cung này không chán sao? Thời tiết đang đẹp, chúng ta chơi trò cưỡi ngựa đánh bóng đi!”.Tôi vừa rồi còn thưởng thức nha đầu này làm nũng, nhưng khi nghe hết câu liền sợ đến mức hất vội tay cô ra. Dẹp đi, ngươi bảo một người cưỡi ngựa còn chẳng xong như ta chơi trò cưỡi ngựa đánh bóng cùng người khác sao?Ta sống đơn điệu lắm sao?Trương Trà Trà không chịu, lại ngồi xuống kéo tay áo tôi khẩn cầu. Tôi sợ nhất là bị con gái quấn lấy, lại không nỡ nặng lời, đành phải thoái thác rằng việc này tôi không quyết định được, phải hỏi ý Tề Thịnh đã.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx