sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thái tử phi thăng chức ký - Tập 2 - Chương 08 - Phần 04

Tôi nhìn về phía anh ta, cân nhắc xem tính mạng và tự tôn cái nào quan trọng hơn, sau đó bật cười, phát hiện ra rằng, chuyện này đối với tôi không thể xem là một vấn đề, bởi vì sự lựa chọn của tôi mỗi lần đều là tính mạng.Tề Thịnh nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên điềm tĩnh nhìn tôi.Tôi cũng lặng lẽ nhìn trả lại, mặc dù vẻ mặt vẫn bình thản như thường, nhưng ruột gan bên trong thì rối rắm sắp kết thành một bó hoa mẫu đơn luôn rồi.Rốt cuộc tôi nên bổ nhào vào ngực Tề Thịnh khóc lóc một trận, cảm ơn ông trời vì đã để anh ta sống, hay là đau khổ căm phẫn chỉ vào anh ta mà chửi mắng một trận, rõ ràng anh không sao, vậy mà còn bảo ta vượt nhìn dặm xa xôi tới Bắc Mạc, anh chơi ta sao?Hay là cứ thẳng thắn đóng vai lưu manh. Đúng vậy, ông đây đúng là muốn lật đổ anh, tự mình lên ngôi thái hậu. Anh thích làm gì thì làm, dù sao ông cũng chẳng sợ gì nữa rồi.Hai chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy hồi lâu, cuối cùng Tề Thịnh thở dài một tiếng rồi hỏi trước: “Tại sao hai chúng ta lại đến nước này?”.Vừa nghe xong câu này, tôi lập tức hiểu ngay, Tề Thịnh đã biết mọi chuyện rồi.Nếu đã vậy, việc tôi cố tình đóng kịch, ngoài tự biến mình trở thành một thằng hề ra thì chẳng còn tác dụng gì.Tề Thịnh tiếp tục nói: “Ta đã nói với bản thân mình, chỉ cần nàng vì ta mà đến đây thì ta sẽ bỏ qua hết những chuyện nàng đã làm trước đó...”.Tôi thực sự không thể nghe tiếp được nữa, ngồi bật dậy, lấy cái gối đập vào Tề Thịnh, chửi: “Tề Thịnh, anh còn mặt mũi để nói những lời này cơ à! Lại còn bỏ qua hết những chuyện ta đã làm! Ta thèm vào! Chẳng qua là anh thế nào thì tôi thế ấy mà thôi! Rõ ràng ngay từ đầu anh đã biết những tính toán của ta rồi, anh ngủ với ta, bảo ta sinh hạ Tề Hạo, bảo ta đến cung Đại Minh học chính sự, đó chẳng phải là để nuôi dưỡng dã tâm của ta sao? Con đường đó đều là do anh đã định sẵn, anh dùng quyền thế từng bước ép ta đi đến kết cục ngày hôm nay, anh còn giả vờ si tình làm gì?”.Tề Thịnh điềm tĩnh nhìn tôi, một lúc lâu sau mới chua chát nói: “Mỗi lần ta đều cho nàng cơ hội lựa chọn, nhưng từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc tin tưởng ta”.Tôi tức giận đến bật cười: “Anh đã làm gì để ta có thể tin tưởng? Lúc nào anh cũng tính toán, cũng đề phòng ta, tại sao ta phải toàn tâm toàn ý với anh cơ chứ?”.“Trương Bồng Bồng, nàng hãy sờ tay lên ngực mà tự hỏi xem, có đúng là ta đối với nàng chỉ có tính toán và đề phòng hay không?!”, vẻ mặt Tề Thịnh vô cùng giận dữ, giọng nói hơi run lên, con ngươi đen nhánh sâu thẳm dưới ánh nến thoáng hiện lên những vằn đỏ.Trái tim tôi như có góc nào đó sụp xuống, nỗi chua chát trào lên mạnh mẽ.Tề Thịnh ngồi thẳng người, mở to mắt nhìn tôi, hỏi dồn: “Trương Bồng Bồng, nàng nói cho ta biết, cuối cùng thì nàng có trái tim không?”.Sự chua chát trong lòng dần dần dâng trào khiến mắt nhòa đi, tôi quay đầu, mím chặt môi nhất định không nói.Tề Thịnh đứng phắt dậy tiến lên mấy bước đến trước giường xoay người tôi lại, nắm lấy tay và ấn vào ngực tôi rồi lên giọng hỏi: “Nàng nói cho ta biết, rốt cuộc cái gì đang đập ở đây? Nàng làm sao lại có thể giây trước còn cùng ta quỳ trước Phật cầu tự, giây sau đã lại cùng người khác bàn bạc tìm cách giết ta? Ta tự lừa dối bản thân mình, tự nói với mình rằng trước đây đã nợ nàng, là ta khiến trái tim nàng đóng băng, ta phải từ từ làm ấm lại trái tim đó... Thậm chí ta còn dùng cả con cái để níu kéo nàng, nhưng nàng thì sao? Trương Bồng Bồng, nàng đã làm gì?”.Tôi nhìn chăm chú vào Tề Thịnh, chậm rãi đáp: “Thiếp chỉ làm những việc giúp mình có thể sống bình an mà thôi, thay vì oán trách thiếp vì sao không tin chàng, sao chàng không thử nghĩ xem tại sao thiếp lại luôn như vậy”.Rất lâu sau đó Tề Thịnh mới buông tay, cười mệt mỏi rồi quay người bước ra khỏi lều.Tôi thẫn thờ ngồi trên giường, đột nhiên cảm thấy rất lạnh, cảm giác lạnh lẽo bắt nguồn từ đáy lòng rồi dần dần lan ra khắp cơ thể, đến cả hàm răng cũng không ngừng va vào nhau lập cập.Tôi cùng thảm lông quấn chặt mình lại, nằm xuống giường, tự nhắc nhở bản thân: “Đừng mắc lừa, chẳng qua là một vở kịch khác của Tề Thịnh mà thôi, chỉ được đứng ngoài xem chứ nhất định không được tham gia vào, nếu không chết cũng không có đất chôn đâu”.Đêm ấy Tề Thịnh không vào lại căn lều này nữa. Ngày hôm sau, khi nhổ trại chuẩn bị xuất phát cũng là một thân vệ lạ mặt đến chăm sóc tôi, ánh mắt Tề Thịnh chỉ lướt qua chỗ tôi hai lần, hoàn toàn không nói câu nào.Đoàn người men theo dãy núi đi về phía bắc, sau khi ra khỏi núi không lâu thì hợp với một đoàn khác. Tả Ý có mặt trong đoàn người kia, vừa nhìn thấy tôi đã vội lau nước mắt.Tôi nhìn cô, khuyên: “Đừng khóc nữa, trời lạnh thế này, khóc nẻ cả da mặt thì sao lấy được chồng. Ngươi cũng nên bảo Tề Thịnh sắp xếp cho một vai khác đi, cả ngày chỉ diễn mỗi cảnh khóc lóc, ta nhìn cũng phát chán rồi”.Tả Ý há to miệng, ngẩn ra nhìn tôi, không thốt được câu nào.Tôi khẽ cười, dùng roi quất nhẹ vào mông ngựa tiến về phía trước.Những người này hình như là đội thân vệ của Tề Thịnh, khoảng một trăm người, ai nấy đều rất dũng mãnh, rõ ràng không phải là người thường. Tôi bỏ hẳn ý định chạy trốn, ngoan ngoãn đi theo đoàn người tiến về phương bắc. Đi chưa được hai ngày thì từ xa đã nhìn thấy một thành trì, trên tường thành còn tung bay lá cờ của Nam Hạ.Tôi chớp chớp mắt, lúc này mới nhìn rõ hai chữ “Bình Ninh” được khắc trên cửa thành, không khỏi ngạc nhiên. Hoá ra đây chính là trấn nhỏ mà Nam Hạ tạm thời đóng quân nghỉ ngơi sau khi Tề Thịnh bị “ám sát”.Đoàn người còn chưa tới nơi thì cửa thành đã mở rộng, khoảng hơn chục kị binh từ trong thành ra nghênh đón, vây quanh Tề Thịnh rồi cùng tiến vào trong thành. Tả Ý lúc này mới từ đằng sau đi lên, kính cẩn nói: “Nương nương, vào thành thôi”.Tôi hít một hơi thật sâu, theo đoàn người vào trong thành.Thành Bình Ninh trước đây là một thị trấn quân sự quan trọng của Bắc Mạc, Tề Thịnh sau khi chiếm được cũng thấy đây là một địa điểm tốt, liền quyết định biến Bình Ninh thành trạm trung chuyển lương thực.Tề Thịnh vừa vào thành đã triệu tập tướng lĩnh mở hội nghị tác chiến, tôi thì được đưa thẳng đến phủ tướng quân. Sau gần nửa tháng sống giữa rừng núi hoang vu, cuối cùng tôi đã có thể trở về với cuộc sống có phòng, có giường, có nồi bát muôi thìa, có nhà xí, có chậu tắm... Khi ngâm mình trong thùng, nước nóng bốc hơi nghi ngút, tôi cảm thấy cuộc sống thế này cũng coi như mãn nguyện rồi.Mặc dù phạm vi sinh hoạt bị hạn chế, nhưng cũng có có thể tự do hoạt động trong viện, thậm chí còn được phép đứng ở cửa ngắm nhìn bên ngoài.Nhưng cuộc sống thoải mái chưa được mấy ngày thì tôi phát hiện ra tình hình trong thành dường như đang căng thẳng. Không phải vì tôi quá nhạy cảm mà vì binh sĩ tuần sát bên ngoài viện đột nhiên tăng lên, hơn nữa tất cả đều mặc áo giáp. Loại áo giáp này nhẹ nhất cũng đến mấy cân, không phải tình thế bắt buộc thì chẳng ai tự nguyện mặc nó lên người đi qua đi lại cả.Tôi bảo Tả Ý nghe ngóng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô ra ngoài đi một vòng rồi quay về báo cáo với tôi, không biết từ đâu xuất hiện một nhánh quân Bắc Mạc, đang bao vây thành Bình Ninh rồi.Tả Ý căng thẳng hỏi: “Có phải sắp đánh nhau không?”.Nhìn xem vấn đề cô ta hỏi mới mẻ chưa kìa! Tề Thịnh dẫn hơn mười vạn quân đến địa bàn của người ta, không phải muốn giao chiến thì chẳng lẽ đến đây để tán dóc à?“Đánh nhau! Đương nhiên là đánh nhau rồi! Hơn nữa là đánh nhau to ấy chứ”, tôi đáp lại.Chuyện này không cần phải nói cũng biết, Bình Ninh là hành dinh của quân Nam Hạ trên đất Bắc Mạc, lại có Hoàng đế ở đây, binh mã nhất định không ít, vậy mà Bắc Mạc lại dám bao vây thành này, chắc chắn họ đã chuẩn bị rất kỹ càng rồi.Có thể thấy, một cuộc giao chiến ác liệt là điều không thể tránh khỏi.Như để chứng minh lời nói của tôi, chiều hôm đó ngoài thành vang lên tiếng la hét, to đến mức ngồi trong phòng cũng nghe thấy rất rõ. Tả Ý đang múc cháo cho tôi sợ tới phát run, làm rơi cả bát cháo vào trong nồi.Tôi bất lực nhìn cô, than: “Tả Ý, ta vẫn luôn cho rằng ngươi rất dũng cảm. Thử nói xem, đến làm gián điệp hai mang ngươi cũng không ngán, dù thế nào thì cũng cần trí dũng song toàn chứ!”.Tả Ý lúng túng nhìn tôi, sắc mặt biến từ đỏ sang trắng rồi lại từ trắng sang đỏ, một lúc lâu sau mới lắp bắp giải thích: “Nương nương, nô tì cũng chỉ là thân bất do kỉ mà thôi, với lại... với lại, nô tì một lòng trung thành tuyệt đối với nương nương”.Làm hoàng hậu đã lâu, những lời thế này tôi đã nghe quen đến mức hoàn toàn chẳng có cảm giác gì với nó nữa rồi. Thực ra trung thành không quan trọng, quan trọng là làm được việc hay không! Ví dụ như Tả Ý, tôi biết rõ cô chỉ thực sự trung thành với Tề Thịnh, nhưng hiện tại tôi đâu còn ai thân tín bên người, vì vậy đành phải dùng cô thôi.Tôi nhìn vào bát cháo trong tay cô, nói với vẻ thương lượng: “Trước tiên chúng ta cứ ăn no đã rồi hãy nói đến chuyện trung thành hay không, nhé?”.Tả Ý mím môi, bắt đầu tập trung hầu hạ tôi.Mấy hôm sau, bên ngoài tiếp tục giao chiến. Tôi vẫn bị nhốt trong cái viện nhỏ, cả ngày ăn ngon ngủ yên, còn sắc mặt Tả Ý thì mỗi ngày một căng thẳng. Đến ngày thứ sáu, tôi ăn cơm trưa xong, lau miệng định lên giường chợp mắt một lát thì Tả Ý đi theo sau lo lắng hỏi: “Bên ngoài giao chiến quyết liệt như vậy, nương nương không sợ hãi chút sao?”.Tôi quay người lại nhìn cô ta, ngạc nhiên hỏi: “Cũng có ai bảo ngươi trèo lên tường thành đâu, ngươi sợ cái gì chứ? Hơn nữa, chúng ta đang thủ thành, trong thành lương thực binh mã đều đủ, có ở đây hơn một năm cũng không thành vấn đề”.Tả Ý bật khóc: “Nương nương, trong thành vốn không có nhiều binh mã như vậy đâu. Nghe nói hôm qua bức tường thành nhỏ ở ngoài cổng thành phía bắc đã bị công phá một lần rồi, là Hạ tướng quân mang người đến đánh đuổi bọn Tác-ta thì mới giữ được cổng thành đấy.”Tôi nghe xong thì sững sờ, chiều hôm qua ở phía bắc quả có tiếng ồn khá lớn, lúc đó tôi cứ cho rằng bữa trưa của quân Bắc Mạc ngon lành, ăn no thừa hơi...Tả Ý thấy tôi không phản ứng gì lại cho rằng tôi không tin, vội vàng nói thêm: “Là thật đó, nô tì nghe nói quân Tác-ta tấn công rất mãnh liệt, binh lính thủ thành thương vong vô số, ngay cả quân nhu cũng phải lên tường thành rồi”.Tại sao trấn thủ có một cái thành mà lại chật vật đến thế? Chẳng lẽ đại quân viễn chinh không ở đây? Vậy tại sao Tề Thịnh còn muốn vào thành Bình Ninh làm gì?Tôi còn đang suy nghĩ thì trong sân vang lên tiếng bước chân dồn dập, thoáng cái đã đến hành lang, có người kính cẩn hỏi: “Xin hỏi Hoàng hậu nương nương có trong phòng không?”.Câu hỏi này thật chẳng có tí trình độ nào cả! Tề Thịnh còn không cho phép tôi ra khỏi cửa viện này, tôi không ở trong phòng thì ở trên nóc phòng chắc?Tôi nhìn Tả Ý, ra hiệu cho cô ra mở cửa.Bên ngoài là mấy tướng sĩ võ trang hạng nặng, người đi đầu mặc áo giáp chỉnh tề nhưng phía trên áo có dấu vết của đao kiếm, một vài chỗ còn dính cả máu. Anh ta cúi đầu xuống, chắp tay hành lễ với tôi, nói: “Bỉ chức phụng mệnh Hoàng thượng đến bảo vệ nương nương, để an toàn, xin nương nương thay trang phục ạ”.Nói xong, thân vệ đằng sau tiến lên trước, giao cho Tả Ý một bộ quân phục và nhuyễn giáp.Tôi nghe giọng người kia quen quen liền quan sát kỹ anh ta, thăm dò: “Ngươi họ gì?”.Lúc này anh ta mới lúng túng ngước nhìn tôi, đáp: “Bỉ chức Lý Hoằng, nương nương trước đây đã gặp rồi ạ”.Anh ta vừa ngẩng mặt lên tôi liền nhận ra ngay. Đúng là trước đây đã gặp, chẳng phải chính là Lý thị vệ năm đó đã bức tôi nhảy xuống sông Uyển Giang đó sao?Tôi cười mấy tiếng, nói: “Đâu chỉ đã gặp qua, chúng ta còn quen biết nhau nữa ấy chứ! Thế nào? Lần này ngươi lại định đưa ta đi đâu?”.Lý Hoằng có vẻ xấu hổ, nghĩ một lát rồi khom người, quỳ một chân trước mặt tôi: “Nương nương, lần đó bỉ chức cũng chỉ là phụng lệnh hành sự mà thôi, mong nương nương lượng thứ. Trước mắt tình hình chiến sự ác liệt, Hoàng thượng lệnh cho bỉ chức bảo vệ nương nương, vạn nhất thành thất thủ phải đưa nương nương an toàn ra khỏi thành. Xin nương nương nhanh chóng thay đồ”.Tôi lạnh nhạt hỏi: “Tề Thịnh ở đâu?”.Lý Hoằng chần chừ một lát rồi đáp: “Hoàng thượng ở cửa thành phía bắc”.Tôi nghe xong liền nhấc chân bước ra ngoài, Lý Hoằng vội vàng dang tay ra cản, nói: “Nương nương không thể đi được”.“Không thể đi được?”, tôi cười nhạt một tiếng, dùng chân đạp vào người Lý Hoằng một cái, nhân lúc mọi người đang sững sờ liền rút lấy thanh kiếm đeo bên hông của một thân vệ, quát: “Ai dám cản ta?”.Nói xong liền cầm kiếm xông ra ngoài. Ở ngoài sân vốn có khá nhiều thân vệ, nhưng không ai ngờ tôi sẽ liều lĩnh như vậy, nhất thời đều ngây ra.Lý Hoằng ở đằng sau vội hét lên: “Ngăn người lại!”.Một thân vệ đưa tay ra cản nhưng lại không dám chạm vào tôi, chỉ dang tay ra chặn ngang phía trước. Thấy tình hình như vậy, trong lòng tôi đã xác định, càng không chút kiêng nể xông lên phía trước cứ có tên thân vệ nào dám đưa tay ra chặn, tôi lập tức đưa thanh kiếm lên cổ mình, uy hiếp: “Ngươi dám chạm vào ta xem!”.Tên thân vệ kia sợ quá vội thu ngay tay lại, lùi về sau mấy bước.Một đường ra đến cửa viện không gặp trở ngại gì, tôi đang tăng tốc chạy ra ngoài thì nghe tiếng Tả Ý thét lên ở phía sau: “Nương nương, nương nương!”.Tôi điên tiết, quay người lại hỏi: “Sao? Ngươi cũng muốn cản ta?”.Tả Ý liều chết ôm lấy thắt lưng của Lý Hoằng, trông hệt như quả cân đằng sau anh ta, mặt mũi đỏ bừng nhưng vẫn cố gắng thò đầu ra, hét to: “Sai rồi, sai rồi, nương nương đi ngược hướng rồi”.Mặt mũi tôi đỏ bừng lên, vội quay người chạy theo hướng ngược lại.Thủ vệ trong phủ rất ít, người rảnh rỗi trong thành lại càng ít, hơn nữa tôi lại mặc nam trang vì vậy rất thuận lợi chạy đến cổng thành phía bắc.Chiến sự ác liệt hơn tôi tưởng nhiều, thương binh không ngừng được chuyển từ trên tường thành xuống, rồi sau đó lại liên tiếp bổ sung thêm người mới lên. Do vừa rồi chạy nhanh quá, mới chỉ leo lên được nửa đường lên tường thành thì tôi đã không còn sức mà bước tiếp, đành đứng lại đưa tay ôm bụng thở dốc. Trong lúc hỗn loạn, có một tướng lĩnh bị thương, khắp người toàn máu được ba tên lính khiêng xuống, lúc đi qua chỗ tôi thì khựng lại, ngạc nhiên kêu lên: “Hoàng hậu nương nương?”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx