sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thái tử phi thăng chức ký - Tập 2 - Chương 08 - Phần 05

Tôi nhìn kỹ khuôn mặt loang lổ đầy máu kia, lúc này mới nhận ra anh ta: “Hạ Bỉnh Tắc?”.Hạ Bỉnh Tắc đẩy tên lính đang đỡ mình ra, chạy hai bước về phía tôi, gấp gáp hỏi: “Tại sao người lại đến đây? Lý Hoằng đâu? Anh ta chết ở đâu rồi?”.Tôi tiến lên trước nắm lấy cổ áo anh ta, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đại quân trong thành đâu?”.Hạ Bỉnh Tắc tuy há miệng nhưng không nói lời nào.“Nói đi! Tại sao lại thành ra thế này? Tề Thịnh lại chơi trò gì nữa hả?”, tôi tức giận hỏi.Hạ Bỉnh Tắc đáp: “Hoàng thượng bí mật chia quân ra, chỉ để lại thành ba vạn ngự lâm quân, còn lại đều được Triệu vương đưa đi chi viện cho tướng quân Dương Dự cả rồi. Không biết tại sao bọn Tác-ta lại biết được chuyện này, vứt bỏ kinh đô của mình mà sống chết đánh nơi này”.Tôi nghe đến ngây người. Mẹ kiếp! Có đánh chết tôi cũng không ngờ Tề Thịnh lại dám lấy tính mạng bản thân mình ra đặt cược như thế, điều động phần lớn binh lực đi đánh hang ổ của đối phương, chỉ giữ lại có ba vạn binh mã bảo vệ mình.Hỏi sao Bắc Mạc lại không sống chết đánh nơi đây cơ chứ? Ngươi tấn công kinh đô của ta, ta cũng phải tiêu diệt tên hoàng đế thân chinh xuất binh của các ngươi, một hoàng đế đổi một hoàng đế, không hề lỗ! Ta mà là người Bắc Mạc thì ta cũng phải sống chết đánh thành Bình Ninh.Tôi còn chưa lấy lại sức thì Lý Hoằng đã đuổi đến nơi.Hạ Bỉnh Tắc quay người, thét lên với Lý Hoằng: “Không phải là Hoàng thượng bảo ngươi đem người ra cửa phía nam sao? Sao ngươi lại để người đến đây?”.Lý Hoằng không đáp, cũng không giải thích gì, chỉ tiến lên vài bước nắm lấy cánh tay tôi, nói: “Nương nương thứ tội, bỉ chức thất lễ rồi”.Nói xong thì tay còn lại để ra sau đầu gối tôi, chẳng kỵ huý gì, bế bổng tôi lên rồi quay người nhanh chóng rời đi.Tôi lấy lại tinh thần, kêu to: “Buông ta ra!”.Lý Hoằng làm như không nghe thấy.Thấy anh ta như thế, tôi quyết định dùng cách khác, đổi giọng ôn tồn, cố gắng giảng giải cho anh ta: “Quân Bắc Mạc không bao vây cổng nam nên Tề Thịnh mới bảo ngươi đưa ta ra đó phải không? Nhưng thế có nghĩa gì? Ngươi dù sao cũng là một người lính, chắc hẳn phải nghe đến nguyên tắc ‘bao vây vẫn phải để cho địch một đường lui’ rồi chứ? Bọn họ để lại cửa nam chính là muốn chúng ta chạy trốn! Ra khỏi đây thì còn bao xa nữa mới đến được cửa khẩu Tĩnh Dương? Cũng phải đến gần hai nghìn dặm, đúng không? Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ để chúng ta chạy trốn một cách thuận lợi sao?”.Lý Hoằng hơi khựng lại nhưng vẫn nói: “Có bỉ chức ở đây, nhất định có thể đưa nương nương về Tĩnh Dương an toàn”.Đối với loại người mềm cứng không được, mỡ muối không vào này, tôi cũng đành bất lực.Lý Hoằng bế tôi rảo bước xuống khỏi tường thành rồi rẽ trục đường chính ra cửa thành. Một đội binh sĩ từ phía đối diện chạy lại chen qua chúng tôi, hình như là được điều động từ nơi khác đến hỗ trợ. Ánh mắt của tôi dõi theo họ, vô tình nhìn thấy hình bóng đó trên cổng thành.Dáng người cao thẳng, oai hùng, dây tua rua trên mũ sắt đỏ thắm hiên ngang đón gió, tà áo khoác màu đen bị gió thổi tung, lộ rõ thân hình mặc áo giáp vàng toả sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, trông chẳng khác gì thần tướng thiên đình giữa cảnh hỗn loạn.Ánh mắt của anh ta xuyên qua đám đông hỗn loạn dừng lại trên người tôi, điềm tĩnh nhưng rất xa xăm.Tôi sững người, nhìn anh ta không rời mắt.Khoé miệng anh ta khẽ nhếch lên, nét cười lãnh đạm thoáng qua, dùng khẩu hình nói với tôi: “Hãy tiếp tục sống”.Sau đó liền không chút do dự quay người đi.Tôi hít một hơi thật sâu, kề thanh kiếm vẫn cầm trong tay lên cổ Lý Hoằng, nói dứt khoát ngắn gọn: “Quay lại”.Có lẽ Lý Hoằng đinh ninh tôi không dám ra tay nên cũng chẳng quan tâm gì tới tôi, tiếp tục bước nhanh.Tôi dùng sức cứa vào cổ anh ta khiến máu chảy ra: “Đây là động mạch chính, chỉ cần cắt đứt thì thần tiên cũng không cứu nổi ngươi. Quay lại! Đừng ép ta giết người”.Lý Hoằng cũng là người biết thời biết thế, nghe tôi nói vậy thì hơi cứng người lại rồi lập tức quay người chạy lên tường thành.Trên tường thành, Tề Thịnh tay đặt lên đốc kiếm, bình tĩnh chỉ huy cuộc chiến thủ thành, đến khi quay đầu lại thấy tôi ở bên cạnh thì không thể bình tĩnh được nữa, mặt tối sầm, hỏi: “Sao nàng còn quay lại? Lý Hoằng đâu?”.Lý Hoằng vội cúi đầu tiến lên trước, đáp: “Có bỉ chức”.Tề Thịnh sững người, động tác tiếp theo là giơ chân đạp Lý Hoằng.Tôi lấy tay che mắt, bụng thầm nghĩ, đến lúc này còn cố lên tiếng trả lời, tên ngốc này rõ ràng là muốn ăn đạp mà.Tề Thịnh đạp Lý Hoằng xong, quay người lại, lạnh lùng hỏi tôi: “Nàng có đi không?”.Tôi kiên quyết lắc đầu: “Không đi, chàng là người gian trá, xảo quyệt nhất, chỉ có ở lại bên chàng mới an toàn”.Tề Thịnh tức đến không nói nên lời, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với tôi một hồi lâu, lúc này mới quay đầu lại hỏi Lý Hoằng vẫn đang quỳ gối dưới đất: “Áo giáp đâu? Áo giáp của Hoàng hậu đâu?”.Lý Hoằng nhất thời ngây ra, lúc ở trong viện anh ta đã đưa áo giáp cho Tả Ý, sau đó tôi rút kiếm xông ra, anh ta chỉ lo đuổi theo tôi, còn tâm trí đâu mà quan tâm tới áo giáp nữa.Tên thị vệ bên cạnh anh ta lại khá lanh lợi, thấy tình hình như thế liền cởi nhuyễn giáp của mình ra, hai tay dâng lên Tề Thịnh.Tề Thịnh lạnh lùng “hừ” một tiếng, cầm lấy rồi trực tiếp choàng lên người tôi.Ở thời khắc sống còn, tôi cũng chẳng khách khí làm gì, vừa buộc dây áo giáp vừa quay đầu lại nói với tên thị vệ kia: “Cám ơn nhiều, tiểu huynh đệ!”.Khuôn mặt của thị vệ kia thoắt đỏ bừng, bối rối không nói nên lời.Tôi liếc anh ta, không chút khách sáo, nói: “Này? Cho mượn luôn chiếc mũ sắt đi”.Tên thị vệ sững ra rồi vội bỏ mũ sắt xuống, mới đưa được nửa chừng thì Tề Thịnh đã cầm lấy rồi đội lên đầu tôi, lạnh lùng dặn: “Nàng ở đằng sau, nếu xảy ra chuyện gì thì phải nghe theo sự sắp xếp của Lý Hoằng”.Tôi gật đầu, đưa mắt lên nhìn anh ta, trịnh trọng nói: “Tề Thịnh, hai chúng ta phải sống, dù thành có bị công phá thì cũng vẫn phải cố gắng sống tiếp. Uy nhi và Hạo nhi vẫn đang ở Thịnh Đô chờ chúng ta, vì hai con, chàng và thiếp đều phải sống”.Tề Thịnh đang cài mũ cho tôi, nghe những lời này động tác hơi khựng lại, lát sau mới gật đầu trả lời: “Được”.Chiếc mũ sắt hơi to khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái.Để khích lệ tinh thần binh sĩ, cờ rồng của Tề Thịnh được dựng lên rất cao, không những người trên thành nhìn thấy rõ mà phe Bắc Mạc ở dưới thành cũng thấy vô cùng rõ ràng, vì thế nên lại càng quyết tâm tấn công mạnh mẽ hơn.Những tiếng la hét ở ngoài thành như sắp rung chuyển trời đất khiến tôi không khỏi kinh hãi, nhịn không được thầm trách Tề Thịnh: “Tề Thịnh ơi là Tề Thịnh, chàng bảo ta phải nói chàng thế nào bây giờ, chàng tính toán cho lắm vào để giờ thì đến tính mạng bản thân cũng sắp mất luôn rồi! Có tên trộm nào to gan như chàng không? Bên mình chỉ có ba vạn người mà dám vờ như hai mươi vạn người, chàng tưởng người khác đều ngu ngốc hết đấy à? Lại còn đưa thiếp vào thành Bình Ninh này nữa chứ, giờ thì hay rồi, có đủ cả hoàng đế, hoàng hậu, nếu thất thủ thì chẳng phải bọn chúng vớ bẫm sao...”.Tề Thịnh đột nhiên cúi đầu xuống, dùng môi chặn những lời tiếp theo của tôi.Môi Tề Thịnh hơi khô nhưng hơi thở thì cũng xem như thơm tho, lưỡi vẫn linh hoạt, cảm giác rất tuyệt, có điều, chỗ những sợi râu lởm chởm trên cằm chạm vào có hơi rát...Dừng! Ý nghĩ hình như chạy loạn rồi thì phải?Tôi bỗng sực tỉnh, vội đẩy người Tề Thịnh ra, đưa mắt liếc xung quanh, thấy Lý Hoằng và mấy tên thị vệ mặt mũi đều đỏ bừng, không khỏi có chút xấu hổ, khẽ mắng Tề Thịnh: “Chàng bị làm sao thế?”.Tề Thịnh lại khẽ cười, một tiếng cũng chẳng giải thích gì với tôi, chỉ quay đầu dặn Lý Hoằng: “Bảo vệ nương nương cẩn thận”.Nói xong thì chẳng quan tâm gì tới tôi nữa.Vì Tề Thịnh ở cửa thành phía bắc nên quân Bắc Mạc cũng tập trung binh lực tấn công quyết liệt ở bên này. Chiến sự kéo dài từ buổi chiều cho đến lúc mặt trời lặn, ngày mùa đông vốn ngắn, chỉ loáng một cái trời đã tối đen, quân Bắc Mạc cuối cùng cũng phải ra hiệu thu binh về.Tôi vẫn núp sau khiên bảo vệ quan sát chiến sự, thấy quân Bắc Mạc rút lui như thuỷ triều mới thở phào một cái, bước ra ngoài. Trên tường thành là một đống lộn xộn, có điều quân thủ thành tuy thương vong nghiêm trọng, nhưng vì Hoàng đế luôn sát cánh cùng họ nên tinh thần binh sĩ vẫn rất cao.Hạ Bỉnh Tắc chỉ băng bó qua quýt một vài dải băng, không biết là đã trở lại từ khi nào, lúc này đang chỉ huy quân lính nhân lúc chiến sự tạm dừng tập trung lực lượng tu bổ tường thành, bố trí cảnh giới, cứu chữa cho những người bị thương.Tề Thịnh đến chỗ anh ta nói vài câu rồi quay sang chỗ tôi, cũng không nói gì, chỉ lôi tôi men theo con đường chính xuống khỏi cổng thành.Thấy hành động của Tề Thịnh, tôi thấy có lẽ anh ta đang hiểu lầm chuyện gì, lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn không nén được bèn kéo tay anh ta, nhỏ nhẹ giải thích: “Tề Thịnh, thiếp nghĩ có một số chuyện chàng có thể đã hiểu lầm rồi”.Tề Thịnh chân vẫn bước đi, miệng chỉ “ừ” một tiếng.Tôi vốn định giải thích cho anh ta về hành động ngày hôm nay của mình, nhưng vừa mở miệng ra nói: “Thiếp...” thì Tề Thịnh đã lạnh lùng cắt ngang: “Ta mệt rồi, rất mệt”, sau đó quay đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng nhưng mệt mỏi, “Cũng rất đói rồi, chuyện giữa chúng ta đợi sau này hãy nói, được không?”.Tôi nhìn Tề Thịnh, gật đầu, không nói tiếp nữa.Đêm hôm đó Tề Thịnh không rời khỏi tường thành. Tôi đi theo anh ta tuần sát tất cả các cửa thành một lần, sau đó quấn trong chiếc áo choàng của anh ta, trốn vào lầu canh gác ngay trên cổng thành phía bắc. Đang định chợp mắt thì Tả Ý tìm đến, còn mang cho tôi một bộ chăn gối.Tôi cảm động suýt khóc, trong giây lát mọi nỗi oán thù đều tan biến, còn liên tiếp khen ngợi Tả Ý là một cô gái tốt, sau đó nhanh nhẹn cởi áo giáp chui vào trong chăn, đầu vừa đặt lên gối đã ngủ luôn.Ngủ đến nửa đêm thì bên cạnh có thêm một người.Tôi mơ mơ màng màng, theo bản năng dịch người sang một bên nhường chỗ cho người ấy, khẽ hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”.Tiếp đó liền nghe thấy tiếng “ừ” rất khẽ của Tề Thịnh, sau đó anh ta đưa tay kéo tôi vào ngực mình, ôm thật chặt, thì thầm: “Ngủ đi, ngày mai còn một trận đánh ác liệt hơn”.Tôi thực sự rất mệt mỏi nên lập tức nghe lời, ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.Chiến sự ngày hôm sau quả nhiên càng ác liệt hơn, chỉ trong một buổi sáng mà quân Bắc Mạc đã phát động ba đợt tấn công. Đến khi Tề Thịnh thân chinh cầm cung đứng ở lỗ châu mai thì mới đẩy lùi được sự tấn công của quân Bắc Mạc.Qua buổi trưa, sau đợt tấn công cuối cùng của quân Bắc Mạc dưới tường thành bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ kỳ. Quân Bắc Mạc rút lui có trật tự, sau đó một chiếc xe lớn được đẩy chầm chậm từ sau trận địa của quân Bắc Mạc lên phía trước.Thấy dưới thành đột nhiên yên tĩnh, tôi lấy làm lạ liền từ đằng sau Tề Thịnh đi ra, vừa nhìn xuống thì thấy trên chiếc xe kia dựng một cái khung bằng gỗ hình chữ thập, một người bị trói chặt vào đó. Người bị trói tóc tai rũ rượi, thân hình nhỏ nhắn yếu ớt, hình như là một cô gái.Tôi không dám tin vào mắt mình, ra sức dụi mắt, chỉ vào người con gái mặc đồ trắng trên khung gỗ kia, lắp bắp hỏi Tề Thịnh: “Kia là là... là Giang thị?”.Vẻ mặt Tề Thịnh vẫn điềm tĩnh, không lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ gật đầu: “Hình như thế”.Giang thị sao cũng ra chiến trướng? Cô ta sao lại ở trong tay quân Bắc Mạc? Sao còn rơi vào tình cảnh này cơ chứ? Miệng tôi cứ mở rồi lại khép mấy lần, cuối cùng chỉ có thể buột ra được một câu: “Cô ta... sao lại vẫn mặc đồ trắng thế?”.Mặt nạ điềm tĩnh của Tề Thịnh cuối cùng cũng có vết nứt, hơi giật giật, đáp: “Ta cũng không biết”.Từ trận địa của quân Bắc Mạc xuất hiện một toán kỵ binh, tạo thành một vòng tròn xung quanh cỗ xe của Giang thị, sau đó một viên tướng lĩnh trong đó dùng roi ngựa trong tay chỉ vào Giang thị, hướng về chỗ Tề Thịnh cao giọng hỏi: “Tên hoàng đế Nam man[1] kia, chắc ngươi biết người con gái này chứ?”.[1] Nam man: Là cách các dân tộc phương bắc Trung Quốc cổ gọi dân tộc thiểu số phía nam với ý khinh miệt.Trên tường thành không có tiếng trả lời.Tên tướng lĩnh kia cười ha hả rồi lại nói: “Hoàng hậu của ngươi xa xôi nghìn dặm đến tìm, nếu ngươi không dám thừa nhận, ta sẽ thưởng cô ta cho thuộc hạ!”.Vừa nghe thấy những lời này, không chỉ quân lính thủ thành mà đến tôi cũng không khỏi sửng sốt.Tề Thịnh cười lạnh nhạt một tiếng rồi cao giọng trả lời: “Không biết các ngươi tìm được cô gái kia từ đâu mà dám nói là hoàng hậu của ta, thật là buồn cười”.Tên tướng lĩnh kia sững ra một lúc rồi quay ngựa về bên cạnh cỗ xe, vươn người nâng cằm Giang thị lên cho Tề Thịnh nhìn, cười nói: “Chính cô ta nói cô ta là hoàng hậu của ngươi, đối với những sự việc trong cung của ngươi đều nắm rất rõ. Ngươi hãy nhìn kỹ xem, đừng sợ mất thể diện mà không thừa nhận tình nghĩa vợ chồng kết tóc xe tơ. Nếu cô ta thực sự là hoàng hậu của ngươi thì ta sẽ tặng lại nguyên vẹn cho ngươi, nếu cô ta bịa chuyện thì ta sẽ đem cô ta sung làm kỹ nữ trong quân”.Mặc dù không biết có phải Giang thị tự giả mạo hoàng hậu không nhưng phe Bắc Mạc thì chẳng có ý gì tốt rồi. Bất kể là Tề Thịnh trả lời thế nào thì đây cũng là chuyện vô cùng nhục nhã.Tề Thịnh mím môi không nói gì, tay lại đưa về phía Lý Hoằng. Lý Hoằng chần chừ một lát rồi dâng cho anh ta một cái cung.Giang thị ở dưới thành vẫn im lặng, đến giờ phút này vẫn không mở miệng nói một câu, chỉ im lặng ngẩng đầu nhìn Tề Thịnh.Tề Thịnh giương cung, ngắm thẳng về phía dưới tường thành trước mặt, rõ ràng muốn bắn chết Giang thị.Tôi vô cùng lo lắng, vội đưa nắm lấy tay Tề Thịnh, khẽ lắc đầu: “Làm vậy không ổn, chúng sẽ cho là chúng ta chột dạ. Hơn nữa bắn chết một cô gái yếu ớt cũng sẽ làm tổn hại đến tinh thần của binh sĩ”.Tề Thịnh quay đầu lại nhìn tôi vẻ dò hỏi.Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó dùng sức trèo lên lỗ châu mai, rướn người lên thật cao, lớn tiếng mắng chửi: “Đồ vô liêm sỉ không biết xấu hổ, nói xằng nói xiên! Hoàng hậu ta rõ ràng đang ở đây, thế mà ngươi còn dám tìm người mạo danh ư, đúng là đồ đê tiện!”.Nói xong, tôi liền cởi mũ sắt, nhanh chóng tháo dây buộc để mái tóc đen rũ xuống. Giọng nói này, đầu tóc này, dáng người này, ai mà không nhận ra tôi là nữ thì đúng là có mắt như mù.Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào tôi, toàn bộ chiến trường im phăng phắc.Tôi tự hỏi họ không tin tôi là nữ, hay không tin tôi là Hoàng hậu Trương Bồng Bồng? Nếu không tin tôi là nữ thì tôi sẽ cởi bỏ áo giáp đứng lên lỗ châu mai, nhân tiện bảo họ mở to mắt mà thưởng thức dáng vẻ yêu kiều của Trương thị. Tuy hiện tại tôi mặc đồ khá dày nhưng chỗ nào cần nhô vẫn nhô, chỗ nào cần thon vẫn thon.Nghĩ vậy, tay tôi liền sờ móc áo giáp, không ngờ vừa mới động đậy thì Tề Thịnh, như hiểu rõ suy nghĩ của tôi, đã lấy tay che lại rồi thuận đà kéo tôi vào lòng mình, hạ giọng quát: “Đừng làm liều!”.Tướng lĩnh Bắc Mạc ở dưới thành cũng bất ngờ, còn thúc ngựa tiến lên phía trước vài bước rồi ngẩng mặt lên nhìn tôi, sau đó lại nhìn Tề Thịnh hỏi: “Tên hoàng đế Nam man kia, không phải là ngươi sợ mất mặt nên tìm một thị nữ giả làm hoàng hậu đấy chứ?”.Tề Thịnh lấy tay ôm eo tôi, không trả lời.Nhưng tôi thì không ngại cãi nhau với người khác, lập tức lớn tiếng “hừ” một cái, nói: “Hãy mở to mắt chó của các ngươi ra mà nhìn cho rõ xem bản cung rốt cuộc có phải là hoàng hậu của Đại Hạ không. Trong triều ai chẳng biết Hoàng đế chỉ sủng ái một mình bản cung đây, hai đứa con duy nhất đều do bản cung sinh thành. Ngươi hãy quay đầu lại mà nhìn kỹ cái người trong tay các ngươi, bộ dáng yếu ớt kia liệu có thể sinh được hai đứa con trong ba năm không? Cũng chỉ có loại đầu óc nhét đầy cỏ dại như bọn Tác-ta các ngươi mới tin cô ta là Hoàng hậu! Lại còn trói một cô gái yếu ớt như thế đặt ở giữa chiến tuyến hai bên, ái chà chà, da mặt của các ngươi quả không mỏng chút nào! Lúc trước ta cứ thắc mắc mãi vì sao tường thành Bình Ninh của các ngươi lại dày như vậy, hoá ra nó được xây dựng nên từ da mặt của các ngươi!”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx