sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thám tử lừng danh Conan (Tập 7) - Chương 01 - Phần 3

Ông Kogoro làm vẻ mặt ta đấy biết hết:

- Lắt léo là ở chỗ đó. Bà Chisato cho độc vào đường trong chén, nhưng để chừa lại một viên trên cùng. Đạo diễn Nagata không biết, nên uống phải viên đường có độc. - Nói rồi ông Kogoro lắc đầu vẻ tiếc nuối.

- Ông chỉ toàn nói nhảm! Nhìn đây này! - Bà Chisato tức giận đứng dậy, dùng tay phải bốc một nắm đường trong chén cho vào miệng, nhai rau ráu rồi nuốt ực một cái.

- Ối! - Chuyện xảy ra quá nhanh nên không ai kịp ngăn cảnh, chỉ đờ người ra nhìn. Mọi người căng thẳng nhìn bà Chisato.

- Nào, làm gì có chuyện gì xảy ra? - Bà Chisato lườm xéo ông Kogoro.

- Thế thì... Xyanua kali dính ở thìa! - Ông Kogoro bối rối chỉ chiếc thìa khuấy trà.

- Ông có phải thám tử thật không đấy? Khi cho đường vào trà, tôi đã mượn của ông Nagata để khuấy cơ mà. Ông không nhớ à? - Bà Chisato ngán ngẩm nói.

- Ủa, thế à... - Ông Kogoro ngơ ngác.

- Bố ơi, đúng là bác Chisato dùng thìa của bác Nagata để khuấy trà mà... - Ran đỏ mặt lí nhí.

- Vậy sao ông Nagata lại bị trúng độc... - Ông Kogoro đứng chết trân.

Nhưng chỉ được vài giây, thấy Kashiwagi dùng khăn lau mặt, mắt ông lại sáng rỡ:

- Đúng rồi, lần này thì ta đã biết hung thủ thật sự!

- Thôi đi bố! - Ran vội vàng chặn lại.

- Lần này chắc chắn ta đúng. Phải không, cậu Kashiwagi? - Ông Kogoro mặc kệ con gái, mắt long sòng sọc nhìn Kashiwagi.

- Ông bí quá nên nói bừa đấy à? Thôi kệ ông. Ông định nói tôi ra tay giết hại đạo diễn Nagata kiểu gì hả ông thám tử? - Kashiwagi cười vẻ coi thường.

- Hà hà, bằng chiếc khăn mặt đó đấy.

- Khăn mặt á? - Kashiwagi nhìn chiếc khăn trong tay.

- Trước khi vào đây tôi có thấy cậu dùng khăn mặt lau mồ hôi cho đạo diễn. Chắc chắn chiếc khăn đó đã được tẩm xyanua kali.

- Hả? - Saori và Sonoko ngồi cạnh Kashiwagi sợ hãi lùi ra xa.

- Cậu bị ông ấy đổi từ vai chính sang vai phụ trong bộ phim cổ trang nên đã ôm mối hận, tìm cách sát hại đạo diễn! - Ông Kogoro vừa lườm Kashiwagi vừa dứt khoát nói.

- Ông đùa đấy à? - Kashiwagi nhìn quanh. - À, chiếc khăn đạo diễn Nagata dùng kia đúng không?

Thấy chiếc khăn tay rơi gần chỗ ông Nagata ngồi ban nãy, anh bèn nhặt nó lên lau mặt mình.

- Ối, cậu làm gì thế hả! - Ông Kogoro bất giác kêu to.

Kashiwagi mặc kệ, cứ thế lau tiếp. Mọi người trong phòng nhìn anh chằm chằm, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.

- Sao nào? Làm gì có gì? - Kashiwagi đắc thắng cười.

- Tại sao chứ... - Ông Kogoro ôm đầu đau khổ.

- Bác ơi, xyanua kali không ngấm qua da được đâu. Như cháu nói lúc nãy, nó phản ứng với axit trong dạ dày để tạo thành hidro xyanua và gây độc khi chui qua đường hô hấp. Bản thân xyanua kali là một loại kiềm mạnh, có hại cho da, nhưng chỉ gây đau là cùng. - Shinichi xen vào.

- Vậy ư? - Ông Kogoro tròn xoe mắt.

- “Vậy ư” cái gì! Xém nữa thì tôi bị quy tội giết người rồi! Đúng là thám tử quèn! - Kashiwagi nổi giận.

- Cậu dám gọi ta là thám tử quèn sao? - Ông Kogoro trợn mắt quát lại.

- Em xin lỗi! - Ran cúi đầu trước Kashiwagi nhưng anh ta có vẻ chưa nguôi giận, làm Sonoko cũng phải xin lỗi cùng.

Cạnh đó, Shinichi đang ngẫm nghĩ rất lung.

“Năm người trong phòng này có thể là hung thủ: Bác Chisato, chị Saori, chị Kana, anh Kashiwagi và quản lý Sugita... Mỗi người đều được tự do lựa chọn tách trà mình thích từ tủ ấm chén... Ai cũng có thể chạm vào chiếc cốc của ông Nagata, nhưng như Ran nói, không thể đoán trước ông ấy sẽ chọn thế nào...” - Shinichi nhìn chiếc tủ bày đủ loại tách. - “Bà vợ Chisato ngồi bên phải ông Nagata, còn bên trái ông ấy là chị Saori...”

Vừa nghĩ, Shinichi vừa ngồi xuống sofa, nhìn Saori đang sửa lại lớp trang điểm bị trôi do nước mắt.

“ Chị Saori ở vị trí rất thuận lợi để bỏ độc vào tách trà... Nhưng thật mạo hiểm nếu làm vậy ngay trước mặt mọi người, mà chị Saori cũng chẳng có hành động nào đáng ngờ cả... Bác Chisato, chị Kana, anh Kashiwagi và anh Sugita cũng bình thường. Mọi người ngồi quanh bàn, nếu ai đó định bỏ xyanua kali vào trà thì những người khác chắc chắn sẽ nhìn thấy... Nhưng mọi người đều rất tự nhiên...” - Shinichi tự đặt vấn đề rồi tự trả lời, nhưng bỗng nhận ra điều gì đó. “Đúng rồi! Hung thủ đã đánh thuốc độc ông đạo diễn bằng một hành động rất tự nhiên!”

Ý nghĩ mới nảy ra trong đầu này làm mắt Shinichi sáng rỡ. Cậu nhìn chằm chằm vào một người trong phòng khách. Nhưng chỉ giây sau, đôi mắt đó đã tối sầm lại.

“Động cơ gây án ở đây là gì...?”

Nếu không có động cơ, suy luận của cậu vẫn chưa hoàn tất. Bí quá, Shinichi nghĩ tới nghĩ lui. Cậu thoáng thấy Sonoko đang định cầm lấy chiếc túi xách đặt trên tủ sau lưng chiếc sofa.

- Ôi, thôi chết! - Sonoko làm rơi chiếc túi từ trên tủ xuống, làm đồ đạc bên trong vương vãi ra ngoài. Trên sàn la liệt nào là đồ trang điểm, nào ví, rồi lại có cả tờ tạp chí Sonoko cho Shinichi xem ban nãy. Tờ tạp chí mở ra ở đúng trang có tấm ảnh chụp anh diễn viên trẻ đã tự sát. Thấy nó, đôi mắt Shinichi mở to.

“Đúng rồi, đó là lý do!” - Shinichi dừng mắt ở cô gái được anh diễn viên nọ quàng tay qua vai. Tờ báo đã bôi đen mắt của cô, nhưng nốt ruồi trên tai cô gái thì không lẫn vào đâu được.

- Mọi việc đã sáng tỏ. - Shinichi lên tiếng.

- Hả? - Mọi người đang buồn chán ngồi chờ cảnh sát đến, nghe thấy thế bèn đồng loạt quay ra nhìn cậu.

- Cuối cùng thì cũng có người suy luận tử tế. - Sonoko nhìn Shinichi kỳ vọng.

- Cái gì mà “suy luận tử tế” hả? Làm sao thằng nhóc này biết hung thủ là ai! - Ông Kogoro cáu kỉnh.

- Shinichi, hung thủ là ai thế? - Ran nóng lòng hỏi.

- Hung thủ chính là chị Kana! - Ngón tay phải của Shinichi chỉ thẳng vào Kana.

- Tôi á? - Kana bất ngờ.

- Lúc nãy tớ bảo rồi còn gì, chị Kana rót trà cho mọi người từ cùng một ấm. - Sonoko phản bác.

- Đúng thế. Mày dốt quá đấy! - Chính ông Kogoro vừa nghi ngờ Kana, nay lại tỏ ra coi thường Shinichi.

- Chị Kana không bỏ độc vào ấm trà, mà đánh thuốc độc đạo diễn khi bác ấy uống tách trà thứ hai.

- Làm thế nào chứ? Tớ ngồi ngay gần đấy thì thấy chị Kana hoàn toàn bình thường mà. Mọi cử chỉ khi rót trà của chị ấy đều chỉn chu nhưng lại rất tự nhiên. - Ran ngạc nhiên nhìn Shinichi.

- Đúng là chị Kana hành động rất tự nhiên. Nhưng nhờ sự tự nhiên đó mà chị ấy đã đánh thuốc độc ngay trước mắt mọi người. - Shinichi nghiêm khắc nhìn Kana.

- Tôi đã làm gì đạo diễn chứ! - Kana tức tối hỏi.

- Khi đó chị dùng tay trái cầm đĩa lót tách của đạo diễn và rót trà bằng tay phải. Xyanua kali dính ở ngón cái tay trái của chị.

- Hả! - Mọi người kinh ngạc.

- Chị Kana biết đạo diễn Nagata luôn uống hai tách trà. Chị ước lượng đến gần lúc đó thì bôi xyanua kali giấu trong người lên đầu ngón tay cái. Chị dùng tay đó cầm đĩa lót tách của đạo diễn Nagata lên, rót thêm trà. Khi đặt đĩa và tách xuống bàn, chị miết tay vào mép đĩa để xyanua kali bám lên đó. Cuối cùng chị bình thản giả vờ chỉnh lại vị trí thìa khuấy trà của đạo diễn sao cho nó nằm ngay trên vị trí có độc.

- A...! - Kana nghẹn lời.

- Cái gì?! - Bà Chisato bàng hoàng nhìn Kana.

- Đạo diễn tuân thủ quy định uống trà rất nghiêm ngặt. Ở Anh, thìa khuấy trà phải được đặt ở phía hướng ra ngoài của tách. Chiếc thìa của đạo diễn cũng được đặt như thế, nên bác ấy không nhìn ra những hạt xyanua kali li ti bám trên thìa do bị tách trà che khuất. Một điểm may mắn với chị là chiếc đĩa lót có màu trắng, gần giống màu xyanua kali. Hơn nữa bác Chisato mượn thìa của đạo diễn để khuấy trà của mình, làm chiếc thìa ướt càng dễ dính bột xyanua kali hơn. Chắc chị không lấy thìa cho bác Chisato vì biết trước bác ấy sẽ mượn của chồng.

- Thật thế sao?! - Bà Chisato không tin vào tai mình.

Nghe Shinichi nói, mặt Kana tái mét.

- Cả chuỗi hành động của chị Kana rất trơn tru, phù hợp với quy tắc của tiệc trà, nên ngay cả đạo diễn Nagata cũng không nhận ra.

- Phải nói là em khâm phục chị có thể thản nhiên làm điều đó ngay trước mắt đạo diễn Nagata. Nếu là em, thì em đã run như cầy sấy rồi. - Sonoko xanh mặt rùng mình.

- Về lý thuyết thì cô ta cũng là diễn viên mà. Ở đây chẳng có máy quay, nhưng cô ta đã hoàn thành một vai diễn để đời. - Nói xong câu đó, Kashiwagi lại gần Kana, thô bạo thò tay vào túi tạp đề cô treo trước ngực, lấy ra một chiếc lọ nhỏ. Anh ta đắc thắng giơ cao lọ xyanua kali trước mặt mọi người. - Lọ thuốc độc đây rồi!

Tất cả như đóng băng.

- Cô giết ông Nagata thật sao? - Bà Chisato sợ sệt hỏi với vẻ không muốn tin.

Nhưng tia hy vọng cuối cùng của bà đã bị dập tắt:

- Đúng là tôi đã giết ông ta! - Kana bỗng nói to.

- Tại sao? - Bà Chisato bàng hoàng trước thái độ thay đổi chóng mặt của cô.

Shinichi lấy tờ tạp chí ló ra từ túi xách của Sonoko, giở nó ra trước mặt những người trong phòng.

- Người chụp ảnh cùng nam diễn viên đã tự sát này là chị Kana phải không?

- Hả? - Sonoko kinh ngạc.

- Mắt người trong ảnh đã bị che đi mất, nhưng cô ấy có nốt ruồi ở đầu tai hơi nhọn giống hệt chị. - Shinichi chỉ vào ảnh.

- Đây là diễn viên đóng phim của đạo diễn Nagata, nhưng bị bác ấy chê là không có tài năng nên mới tự tử đúng không? - Ran nhớ lại câu chuyện của Sonoko.

- Đúng thế. Anh ấy đã tự sát khi nghe những lời đó. Người tôi yêu đã bị ông Nagata giết rồi! - Kana bật khóc nức nở.

- Vì thế nên cô mới... - Saori và Kashiwagi há hốc mồm.

- Cậu ấy tên là Kimura Keisuke thì phải... - Mắt bà Chisato xa xăm.

- Đúng. - Kana cay đắng cắn môi.

- Ông Nagata thường gọi cậu ấy lên thư phòng mắng nhiếc, nhưng chưa từng nói cậu ấy không có tài năng đâu. - Bà Chisato sửa lại.

- Cái gì? - Kana ngạc nhiên nhìn bà.

- Ông Nagata chỉ bảo cậu ấy phải tìm cách phát huy trí tưởng tượng của mình hơn nữa. Cậu ấy có đủ năng lực trở thành diễn viên xuất chúng, nên ông ấy mới nghiêm khắc vậy... Thế mà cậu ta không đủ quyết tâm chứng minh khả năng của mình. Ông Nagata luôn tức giận trước sự yếu đuối đó...

- Hả...? - Kana bàng hoàng.

- Thì ra cậu ấy hiểu nhầm những lời giận dữ đó, nghĩ mình kém cỏi nên mới đau khổ như vậy... - Bà Chisato buồn bã.

- Bác Chisato, đạo diễn gọi cháu ra sau phòng tập và đưa cho cháu thứ này... Bác ấy nói, nếu có chuyện gì xảy ra với mình, thì nhờ cháu mở nó ra đọc. Bác Nagata nói đột ngột quá làm cháu không hiểu gì nên định từ chối, nhưng bác ấy cứ năn nỉ mãi... - Shinichi bối rối cầm áo khoác đặt trên ghế sofa lên, lấy trong túi áo ra một chiếc phong bì dày cộp.

- “Nếu có chuyện gì xảy ra” là thế nào? - Bà Chisato ngạc nhiên. Nhưng rồi bà bình tĩnh lại, giục Shinichi. - Đọc đi chứ.

- Vâng... - Shinichi gật đầu, xét phong bì ra lấy bức thư ở bên trong. - Nếu Kudo đang đọc bức thư này, thì có nghĩa là ta đã bị giết...

- Đạo diễn biết trước mình sẽ bị sát hại sao? - Ông Kogoro kêu lên. Mọi người trong phòng cũng há hốc mồm.

- Kudo, đọc tiếp đi. - Bà Chisato lại giục.

- Vâng... Ta bị ung thư, chẳng còn sống được bao lâu nữa...

- Hả... - Mặt bà Chisato trắng bệch.

Saori và Kashiwagi nhìn nhau:

- Đạo diễn bị ung thư sao?

- Thảo nào gần đây tôi thấy ông ấy ngày càng gầy...

- Đúng là dạo này ông ấy toàn ngủ đến trưa... - Bà Chisato mặt tái xanh.

- Ta muốn dành thời gian với Chisato nên mới mua tòa biệt thự này... Bởi thời gian của ta chẳng còn nhiều nữa. Ta muốn cùng Chisato sống an nhàn ở đây, nên đã rủ Chisato bớt làm việc, cùng tận hưởng cuộc sống, nhưng cô ấy chỉ nghĩ đến sự nghiệp mà bỏ ngoài tai lời nói đó. Chẳng biết làm thế nào, ta đành nghỉ việc... Chisato không phải là loại diễn viên diễn xuất bằng lý trí. Cô ấy là diễn viên có tài, luôn đồng cảm với tâm trạng nhân vật để thể hiện cảm xúc một cách chân thành nhất. Nhưng cần đây Chisato lo lắng vì không hóa thân vào nhân vật được, ngày nào cũng than thở rằng mình không có tài. Nhìn cô ấy như vậy thật xót xa. Chisato đâu biết rằng cô ấy đã lầm. Cô ấy thật sự có tài năng. Có điều, Chisato đã lún quá sâu vào vai diễn, tới mức không thể thoát ra khỏi nó.

- Ôi... - Bà Chisato sửng sốt nghe Shinichi đọc.

Lá thư vẫn còn tiếp:

- Cô ấy không thể thoát được vì Chisato không quay lại con người hằng ngày của mình để mà khóc, mà cười. Diễn viên phải trải qua những cảm xúc hỉ nộ ái ố như con người thực thụ thì mới có thể diễn xuất. Chisato lại tưởng càng làm việc nhiều để rèn luyện bản thân thì càng mau thoát khỏi cú vấp trong sự nghiệp. Thực ra, cứ ngập đầu trong công việc như thế, cô ấy không thể rời khỏi vai diễn của mình, rồi bị chính vai diễn đó nuốt chửng.

Bà Chisato hình như hiểu điều đó nên cúi gằm mặt.

- Ta muốn Chisato lấy lại được cảm xúc của một diễn viên, không, phải nói là của một con người mới đúng. Ta muốn là người giúp cô ấy làm điều đó. Nếu còn yêu ta, chắc chắn cô ấy sẽ cảm nhận được nỗi buồn thực sự, và tình yêu chân thành mà ta dành cho cô ấy... - Shinichi lấy hơi. - Kana, ta biết cô nhăm nhe tới tính mạng của ta. Tay nắm hành lang nơi ta vẫn dựa vào ngắm cảnh có vết cứa... Tuần trước thì phanh ô tô không hoạt động, làm ta suýt nữa gây tai nạn lớn.

- Ông ấy...! - Kana bàng hoàng.

- Những lời nói vô tình của ta khiến cô mất đi người mình yêu thương, nên ta đành chấp nhận thôi. Và ta thật sự cảm thấy có lỗi... Nhưng cậu ấy thật sự có tài. Chính vì như thế, ta mới càng phải nghiêm khắc. Nếu được gặp cậu ấy ở thế giới bên kia, ta sẽ xin lỗi vì đã không nói rõ mọi chuyện, rồi giúp cậu ấy quay trở lại nghiệp diễn xuất và để cậu ấy đóng phim của ta, nên cô hãy yên tâm nhé. Hy vọng chánh án sẽ hiểu, cái chết của ta không phải do Kana gây nên. Ta biết Kana muốn hại mình, nhưng không làm gì ngăn điều đó lại. Hãy giảm án cho cô ấy.

- Hức... Hức... - Nghe những lời đó, Kana khuỵu xuống sàn khóc thảm thiết.

- Anh...! - Mắt bà Chisato cũng đẫm lệ.

Lối ra vào rạp chiếu phim lớn ở Ginza đông đặc đám khán giả đang phấn khích. Shinichi, Ran và Sonoko từ trong rạp đi ra, bị đám đông ùn đẩy đến ngạt thở.

- Phim hay quá, đúng như người ta khen. - Shinichi nói với Ran.

- Nỗi đau mất chồng của công chúa Oichi làm mọi người trong rạp xúc động lắm. Tớ ngoái lại thì thấy hầu hết mọi người đều khóc. - Ran nói với đôi mắt đỏ hoe.

- Chuyện từ vài trăm năm trước mà vẫn làm tớ khóc nức nở... Chắc chắn phim này thành công lớn rồi. - Sonoko cũng mỉm cười, mắt vẫn rưng rưng.

- Đạo diễn Nagata đã giúp bác Chisato lấy lại khả năng biểu hiện cảm xúc chân thành của con người. - Shinichi vừa đi vừa xúc động nói.

- Ừ. - Ran đồng tình. - Mà nghe nói, nhờ lời của đạo diễn Nagata trong thư mà án của chị Kana cũng nhẹ bớt.

- Ừ. - Shinichi gật đầu.

- Vở kịch ở trường cũng được khen lắm. Lễ hội năm sau bọn mình đóng kịch cổ trang tiếp nhé! - Sonoko xen vào.

- Được thôi! - Ran đồng ý ngay.

- Tớ thấy Kudo hợp làm diễn viên phết đấy. - Sonoko khen.

- Làm gì có. - Shinichi nhăn mặt cười.

- Thật mà. Năm sau tớ sẽ cho cảnh Ran và Kudo hôn nhau.

- Hả?! - Mặt Ran đỏ ửng.

- Tớ chịu thôi. - Shinichi lắc đầu bỏ chạy.

- Tại sao không? - Sonoko phồng má giận dỗi.

- Tại cậu bắt chước đạo diễn Nagata, bắt bọn tớ tập luyện đến mệt lả chứ sao nữa. Làm tớ chẳng còn thời gian mà làm thám tử. - Shinichi hậm hực ngoái lại.

- Lần sau tớ sẽ hiền hơn một chút mà! - Sonoko gọi với theo.

- Còn lâu. Tớ thích làm thám tử phá án cơ! - Shinichi đáp to, rồi lẩn vào đám đông.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx