Thầy Hiệu trưởng, ban giám hiệu, giáo viên và đại diện học sinh mở một phiên họp khẩn cấp, tìm biện pháp để đối phó với chuyện Mục Ly tự sát.
Thầy Dương là người đứng lên tường thuật lại toàn bộ câu chuyện. Lời của ông không khác với những gì Tô Huệ Văn đã nói với chúng tôi. Nhấn mạnh chuyện Đinh Tân Trai gây áp lực với gia định Mục Ly. Nhưng Mục Ly tự tử trong trường thì nhà trường phải có trách nhiệm. Vì vậy ông đề nghị tất cả phải làm việc, thảo luận nghiêm túc nhằm đạt được một giải pháp, nếu không việc nhỏ sẽ biến thành to.
Sau khi thầy Dương ngồi xuống, mọi người đã thảo luận hết sức sôi nổi. Người đề nghị phải đưa chuyện này lên báo chí để tất cả mọi tầng lớp dân chúng đều biết mà phê phán. Đinh Tân Trai thấy nhục sẽ tự động rút lui. Cũng có người đề nghị sửa bệnh xá nữ của trường thành một cái phòng, để Mục Ly dọn vào đấy ở, tránh không để Đinh Tân Trai phiền nhiễu.
Cũng có người nói tại sao không đem sự việc này thưa lên Bộ tư lệnh hiến binh cho Khuyển Dưỡng Quang Hùng biết. Xem hắn sử trí thế nào? Khuyển Dưỡng Quang Hùng đang muốn lấy lòng dân hẳn không để phiền toái dây dưa, chắc sẽ xử lý Đinh Tân Trai nghiêm khắc.
Ông Hiệu Trưởng cho là các biện pháp kia không đủ hữu hiệu, vì ông biết Đinh Tân Trai đã mấy mươi năm nay, con người bề ngoài nhân nghĩa nhưng lòng dạ thật nham hiểm. Và khi công bố sự việc trên báo chí, hắn sẽ phủ nhận ngay. Như vật có khi còn tố ngược lại tờ báo định bôi nhọ hắn. Vả lại trong cáo cũng có cổ phần của hắn, e là báo sẽ không đăng đâu. Còn chuyện đưa Mục Ly đến ở trong trường thì đó cũng chỉ là biện pháp tạm thời, nếu muốn hắn có thể gây áp lực với gia đình bắt Mục Ly tự nguyện lấy hắn cũng được vậy!
Cuối cùng ông Hiệu trưởng thấy mang chuyện này báo lại cho Khuyển Dưỡng Quang Hùng là khả thi nhất, nhưng nếu lấy danh nghĩa nhà trường mà thưa, chẳng có chứng cớ nào ngoài chuyện Mục Ly tự tử thì không đủ dữ liệu để kết tội Đinh Tân Trai. Hắn cũng có thể phủ nhận sự việc. Vậy thì không thể chính thức tố cáo hắn, phải có một người nói riêng chuyện đó với Khuyển Dưỡng Quang Hùng. Để hắn bị cảnh cáo là được.
Lý lẽ của thầy Hiệu trưởng rất đúng, nhưng nhờ ai thưa riêng chuyện này với Quang Hùng. Chỉ có một người… mọi người đều đưa mắt sang thầy Nguyên, khiến thầy đứng dậy nói.
- Vì danh dự của nhà trường, tôi sẵn sàng làm việc này, nhưng tôi cảm thấy đây chỉ là một biện pháp tạm thời. Khuyển Dưỡng Quang Hùng là một quân nhân, có thể đổi đi nơi khác bất cứ lúc nào. Còn chức vụ của Đinh Tân Trai là chức vụ địa phương. E là khi Quang Hùng đổi đi rồi. Lúc đó gia đình Mục Ly sẽ thế nào? Có phải rồi lại gặp khó khắn?
- Vâng nhưng chẳng lẽ người Nhật thống trị đất nước này mãi sao?
Cao Triết Huê nói làm thầy Uông trừng mắt, nhưng rồi thầy không để tâm quay qua nói.
- Vâng, tôi sẵn sàng đi gặp Quang Hùng đây. Nhưng mà trong lúc tôi đi tôi mong rằng mọi người hãy điềm tĩnh trờ đợi. Chớ lúc gần đây tôi thấy tình hình trong trường không được ổn. Đụng một tí là nổi loạn, là không biết người lớn kẻ nhỏ. Tôi chỉ sợ là đang nói chuyện trong đồn thì bên ngoài không kiềm chế được, nổi lửa đốt nhà hay đập phá, rồi mọi thứ sẽ hỏng bét.
Ông Hiệu trưởng tán đồng.
- Đúng vậy, từ lúc bước vào ngành giáo dục đến giờ, tôi chưa hề thấy học trò nào lại mất dạy thế này. Chờ chuyện Mục Ly xong, tôi sẽ cho chỉnh đốn lại trật tự mới được.
Thầy Uông có vẻ hả dạ, Ngô Hán Thanh đứng lên nhận khuyết điểm của mình và nói.
- Xin quý thầy hãy yên tâm, để sự việc Mục Ly không bị quấy rầy, ngày mai em sẽ về quê.
Thầy Hiệu trưởng chưa nguôi cơn giận nói.
- Được rồi, cậu cút đi cho tôi nhờ, chủ tịch hội học sinh không quản học sinh mà còn muốn xách động bạo loạn.
Ngô Hán Thanh nhịn nhục ngồi xuống, thầy Hiệu trưởng lại quay sang nhìn bọn tôi.
- Sao? Mấy em thấy thế nào? Có cách giải quyết gì không? Có lẽ là không, chỉ bạo động là giỏi thôi.
Thầy Dương thấy không khí có vẻ căng thẳng, sợ rồi chúng tôi lại phản ứng, nên lái câu chuyện về đề tài chính.
- Tôi nghĩ, bây giờ khoan hãy nói chuyện ngoài lề mà phải nghĩ đến biện pháp thế nào để Đinh Tân Trai bỏ hẳn ý định gây phiền cho Mục Ly mới là thượng sách.
Mọi người đều cúi đầu suy nghĩ nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm được diệu pháp. Ngay lúc đó, chợt từ ngoài cửa sổ một lá thư bay ngay tới bàn tôi. Giật mình quay lại tôi chỉ thấy cái bóng của Anh Tử khuất sau cửa.
Tôi cầm lá thư lên xem, thấy Anh Tử dặn là phải chuyển gấp cho thầy Dương, nên vội vã chuyển ngay lá thư cho thầy. Chẳng ngờ thầy đọc xong mỉm cười, lại chuyển bức thư đó về cho tôi. Tôi tò mò mở ra xưa. Chỉ thấy một bức tranh. Bức tranh vẽ hình cô gái xách con chuột trong lồng. Trong khi con mèo nhìn thấy lại bỏ chạy. Tôi nhíu mày. Chuyện quan trọng thế này mà Anh Tử còn đùa được sao?
Thầy Dương thấy vậy hỏi.
- Em có hiểu bức tranh này vẽ gì không?
Tôi lắc đầu.
- Dạ không? Tại sao mèo thấy chuột lại chạy?
Thầy Dương không trả lời, nói:
- Anh Tử thông minh thật!
Tôi vẫn không hiểu.
- Thông minh? Ý cô ấy đùa gì vậy?
Thầy Dương nghiêm chình.
- Không đùa đâu.
Rồi quay qua bàn hội nghị, thầy Dương tuyên bố.
- Chúng ta nên chấm dứt buổi thảo luận ở đây. Bởi vì tôi vừa nhận được một biện pháp của một cô học trò đề nghị có thể giải quyết được vấn đề một cách có hiệu quả. Mà tôi không thể trình bày trước hội nghị được. Bí mật! Rất bí mật. Sự việc giải quyết xong các bạn sẽ rõ!
@by txiuqw4