Trong giai thoại Trung Quốc có kể chuyện một vị quan chỉ bằng một lời nói mà có thể thoát khỏi tội ngục tù, thì ở đây một bức ký họa của Anh Tử đã giải được nạn cho Mục Ly.
Sự việc chẳng biết thế nào mà chỉ mấy hôm sau, trong lớp, đột nhiên có lời đồn đại Đinh Ngọc Như và Mục Ly yêu nhau thắm thiết. Và để minh họa cho sự việc này, người ta bỗng thấy Đinh Ngọc Như và Mục Ly đi đâu cũng có đôi. Sự việc này quả bất ngờ vì một người đẹp đoan trang như Mục Ly làm sao lại có thể yêu một tên hèn hạ như chuột nhắt Đinh Ngọc Như? Những người biết tình cảm của Mục Ly và Lưu Đại Khôi thì bất mãn. Tại sao Mục Ly lại có thể như vậy. Rõ ràng câu thành ngữ Trái tim người đàn bà như lòng biển không đáy là có cơ sở. Trong cái thời gian đó, người ta cũng thấy Lưu Đại Khôi ít xuất hiện trước đám đông hơn. Cũng như chẳng muốn nghe ai nói chuyện gì về Mục Ly cả.
Chuyện gì không biết chứ chuyện tình cảm thì lan truyền rất nhanh và chẳng mấy chốc cả thị xã đã có lời xì xào là con đang yêu mà cha định đoạt người yêu của con. Có người còn nói rõ hơn nữa: Đinh Tân Trai là một lão già mất nết, tính làm chuyện đoạt người yêu của con trai nên khiến Mục Ly phải tự tử. Rồi có người còn bịa thêm là Đinh Ngọc Như đã tức giận quá đòi đoạn tình cha con với Đinh Tân Trai...
Bọn Hán gian đứng ngoài đầu đường ngõ hẻm nhận được tin này, vội chạy về báo cáo lại cho Đinh Tân Trai nghe. Thế là Đinh Tân Trai hoảng lên, sợ dư luận đàm tiếu sẽ mất cả danh dự, vội vã đến trường đính chính sự việc. Hắn thề thốt là chẳng hề có chuyện đó. Cũng như hoàn toàn không biết một chút gì về mối tình của con trai gã.
Khi sự việc diễn ra đến đoạn đó thì tôi mới hoàn toàn hiểu được thâm ý của bức tranh. Cô gái là để chỉ Mục Ly. Mục Ly tóm chú chuột nhắt Đinh Ngọc Như là Đinh Tân Trai phải sợ hãi bỏ cuộc.
Vì nội dung bức tranh là một quỷ kế, nên thầy Dương đâu thể nào giải thích sự việc giữa đám đông?
Và đương nhiên chuyện tình giữa Mục Ly và Đinh Ngọc Như chỉ là một màn kịch chứ không có thật.
Đạo diễn của vở kịch là thầy Dương. Và vở kịch này có thể nói ngoài các diễn viên ra, chỉ có thầy Dương, tôi và Anh Tử là biết rõ
Chuyện của Mục Ly giải quyết xong thì Ngô Hán Thanh từ quê mới quay về thị xã.
Biết Thanh từ quê về, bọn chúng tôi đương nhiên là biết rõ Thanh hẳn có nhiều tin sốt dẻo mới, nên sau giờ học, về đến ký túc xá bọn tôi kéo hắn vào phòng, bắt kể chuyện tai nghe mắt thấy nơi quê nhà.
Ngô Hán Thanh có vẻ rất vui sau lần về quê, hắn nói.
- Trước hết, tôi muốn báo cho các bạn một tin vui, đấy là tương lai cuộc kháng chiến chống Nhật của chúng ta rất sáng lạn. Lực lượng du kích của ta càng lúc càng mở rộng địa bàn. Mặc cho quân Nhật càn quét và ngông cuồng chống phó, nhân dân vẫn vững tin, nên bọn chúng chỉ giống như dùng trâu bắt chuột, chẳng làm nên được trò trống gì cả.
Mọi người nghe được tin đó hết sức phấn khởi. Dương Sơn nói.
- Nhưng mà mày chỉ nghe nói hay được tận mắt chứng kiến?
Ngô Hán Thanh cười.
- Nói ra có lẽ các bạn không tin. Nhưng mình đã gặp họ, sống chung với họ. Được họ tập cho bắn súng, nghe diễn kịch và còn canh gác với họ nữa. Cuộc sống như nằm mơ đấy. Đôi lúc mình có cảm giác như mình đã là một du kích.
Mọi người nhìn Hán Thanh với ánh mắt ngưỡng mộ. Tôn Thắng Nam hồi hộp hỏi.
- Thế anh có gặp Chu Bát không? Nghe nói bà ấy bắn cả hai tay mà bách phát bách trúng nữa phải không?
Ngô Hán Thanh vênh mặt lên.
- Có chứ. Bà ấy còn dậy cả tôi bắn súng nữa.
Rồi nhìn Tôn Thắng Nam, Thanh tiếp.
- Xem này. Bà ấy vóc dáng to con hơn cô, nghe nói mỗi lần ra trận, xung phong hơn cả nam giới.
Dương Sơn hoài nghi.
- Có bốc không đấy? Vào khu mà ai cho ngươi đi lại lung tung vậy? Biết ngươi là người thế nào?
Ngô Hán Thanh thở dài nói.
- Tại các bạn không biết, chớ tôi đã mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nhà chỉ còn một bà chị dâu, mà bà ấy thì sẽ gia nhập đội phụ nữ cứu quốc lâu rồi. Thế là được mọi người tin cậy, họ mới xem tôi như người nhà đấy.
Cao Triết Huê căng thẳng.
- Thế mi có gặp mặt tư lệnh Ngô chưa?
- Có, ông đã biết tất cả. Ông khen những hành vi kháng Nhật của trường chúng ta, nhưng ông dặn chúng ta làm gì cũng cần phải cẩn thận. Họ nói trong tương lai không xa, khi du kích vào thành chắc phải nhờ đến bọn ta nhiều lắm.
Dương Sơn tò mò.
- Ông ấy vóc dáng thế nào? Cao, lùn? Có giống như điều thầy Dương đã từng kể không?
Ngô Hán Thanh đưa ngón tay cái lên.
- Tuyệt vời! Trăm nghe không bằng mắt thấy. Ông ấy cao hơn tôi nửa cái đầu, tướng tá dũng mãnh uy phong.
Lưu Đại Khôi tò mò.
- Thế mi có gặp Ông Trương Quốc Uy không?
Ngô Hán Thanh nói với giọng tiếc rẻ.
- Chưa. Tôi có hỏi tư lệnh họ Ngô, ông ấy chỉ bảo là Trương Quốc Uy thi hành công tác quá đặc biệt nên ít khi xuất hiện.
Vương Ngọc Anh hỏi.
- Ông ấy làm công tác gì? Ở đâu? Sao không hỏi?
Ngô Hán Thanh cười.
- Sao cô ngây thơ quá, đã bảo là công tác đặc biệt thì phải bí mật, phải xuất hiện bất ngờ, thật thật hư hư chứ tiết lộ cho cô biết thì còn gì là bí mật. Nhưng nghe tư lệnh họ Ngô nói có khi ông ấy đang sống với người Nhật mà cả người Nhật cũng không biết.
Dương Sơn hoài nghi.
- Tôi nghĩ nhân vật này có thể chỉ là hư cấu, chứ không có thật và là do các anh em du kích dựng lên để hù bọn Nhật, chia rẽ bọn Nhật. Trước kia chẳng phải đã có lần người ta phao tin Trương Quốc Uy giả dạng thầy bói mù khiến bọn hiến binh tưởng là thật. Kết quả mấy cha xem bói trong thành đã bị hàm oan.
Nhắc lại chuyện đó, mọi người cười ồ.
Ngô Hán Thanh móc trong túi ra một tờ truyền đơn nói.
- Đây này, ở đây tôi có một tờ truyền đơn mà tôi nhặt được. Chúng ta có thể sử dụng làm tài liệu tham khảo...
Ngay trong lúc mọi người xúm quanh xem tờ truyền đơn của Hán Thanh, thì bỗng có tiếng chân chạy sầm sập bên ngoài. Tô Huệ Văn bị Tôn Thắng Nam đẩy ra ngoài lúc nãy, hổn hển chạy vào nói.
- Hiến binh! Đội hiến binh Nhật đến!
Dương Sơn nghe vậy giật mình.
- Hiến binh đâu? Này này đừng có nói dối dọa người ta nhé.
Tôn Thắng Nam chẳng đáp nói với Cao Triết Huê.
- Cao Triết Huê! Không chạy đi còn chờ gì nữa? Đợi bị bắt à?
Rồi lủi mất. Cao Triết Huê bán tín bán nghi chạy ra cửa nhìn, rồi quay đầu vào, mặt tái mét.
- Chết rồi! Họ đang đi tới! Có Hiệu trưởng dẫn đầu nữa.
Đến lúc đó mọi người mới tin là thật. Tất cả như bầy ong vỡ tổ. Vương Ngọc Anh sợ quá ôm chầm lấy Dương Sơn.
Cả Đinh Ngọc Như cũng sợ hãi chạy chui tọt xuống giường. Ngô Hán Thanh cũng tái mặt, nhưng hắn như còn bình tĩnh nên một mặt ra lệnh cho mọi người dẹp hết dụng cụ in ấn, một mặt nhét tờ truyền đơn xuống gầm giường mình.
Chúng tôi nghe tiếng ông Hiệu trưởng đứng ngoài trấn an.
- Đừng sợ, không có gì phải trốn. Quân đội Thiên hoàng đến đây chỉ để lục bắt bọn gián điệp ở Trùng Khánh phái đến, chẳng liên can gì đến các trò đâu.
Tiếp đó là những cây dao lê sáng loáng xuất hiện ngoài khung cửa. Rồi ông Hiệu trưởng cùng một sĩ quan Nhật mang kính bước vào. Người này chẳng phải ai khác hơn là trung úy Suzuki.
Ông Hiệu trưởng nói với Suzuki.
- Thưa trung úy, để tôi cho học sinh đi trấn an các lớp khác để khỏi hốt hoảng nhé.
Suzuki gật đầu, thầy Hiệu trưởng nhìn chúng tôi sau cùng chỉ Lưu Đại Khôi.
- Lưu Đại Khôi, hãy đi báo cho các lớp khác là các ngài hiến binh vào trường chỉ để tuần tra thôi nhé, bảo họ cứ ngồi yên đừng chộn rộn.
Vâng.
Lưu Đại Khôi nói rồi vội vã chào bỏ đi, nhưng thầy Hiệu trưởng lại gọi giật lại.
- Khoan đã, em xem thầy Nguyên đã đến chưa. Đến rồi thì bảo hãy đến ngay đây gặp tôi nhé.
- Dạ vâng.
Lưu Đại Khôi vừa đi xong, Suzuki ra lệnh cho bọn tôi tập trung lại, rồi mới ra lệnh cho bọn thuộc hạ.
- Xét!
Lệnh vừa ban, mấy tên Hán gian và bọn hiến binh đi theo vội chia nhau ra lục soát vali, bàn ghế, sách vở đều bị bới tung lên. Nhưng vẫn không thấy gì cả. Thầy Hiệu trưởng thấy vậy nói.
- Thôi được rồi, hãy sang phòng khác đi.
Bọn lính Nhật vừa định kéo sang phòng khác, thì bỗng một tên nhìn thấy bản kẽm và mấy tờ giấy Stancil, hắn lôi ngay ra. Nhưng thầy Hiệu trưởng thật lanh trí nói.
- Cái này là của nhà trường!
Rồi điểm mặt Dương Sơn, thầy giận dữ nói.
- Các người thật to gan. Tại sao thời điểmlàm bích báo đã qua lâu rồi, mà không thấy mang mấy cái này trả lại cho nhà trường, còn giữ lại làm gì chứ?
Một tên hiến binh Nhật bước tới giường Ngô Hán Thanh lục tung lên. Một cục giấy vo tròn văng ra. Tên hiến binh này nhặt lên đưa đến Suzuki.
Suzuki cẩn thận mở ra xem, gật gù.
- Truyền đơn! Có cả truyền đơn ở đây à?
Mọi người đều đứng lặng chẳng dám lên tiếng.
Hôm lễ kỷ niệm thành lập trường tôi thấy Suzuki có dáng dấp tao nhã nên rất có cảm tình, nhưng bây giờ thì hắn đã lộ chân tướng một tên lính kín Nhật.
Đọc xong tấm truyền đơn hắn bước tới nhìn chúng tôi với nụ cười nham hiểm. Rồi bất ngờ chộp lấy cổ áo Hầu Triều Nghĩa giật mạnh, hỏi lớn.
- Cái này của ai? Nói mau!
Hầu Triều Nghĩa có tật nói lắp từ trước, lúc sợ càng nói lắp hơn nên cứ:
- Tôi.... tôi.... tôi...
- Vậy là của mày phải không?
Suzuki hỏi làm Nghĩa hoảng quá nói.
- Không.... không phải.... tôi.... tôi không biết.... gì hết.
Suzuki dùng mấy ngón tay bóp mạnh vào cổ họng Nghĩa.
- Vậy thì của ai? Nói mau!
Hầu Triều Nghĩa đau quá, thét lên.
- Tôi... không nói.... Có chết tôi cũng không nói.
Suzuki nghe vậy trợn mắt, rồi quay qua xổ tràng tiếng Nhật với tên hiến binh đứng cạnh. Mũi lê gắn trên đầu súng của tên này bèn chĩa vào mặt Nghĩa. Nghĩa sợ quá né qua bên, chiếc nón trên đầu Nghĩa bị lưỡi lê đẩy văng xuống đất để lộ chiếc đầu bóng loáng.
Giữa lúc bọn lính Nhật khoái chí cười rộ lên thì Ngô Hán Thanh từ phía sau bước ra xổ một tràng tiếng Nhật.
- Các ông không được bắt nạt kẻ yếu! Không được động đến anh ta!
Suzuki nghe vậy ngưng cười, đặt tay lên đốc kiếm mang bên hông. Ngô Hán Thanh chẳng chút sợ hãi, ngang nhiên tiếp.
- Đấy là tinh thần võ sĩ đạo của người Nhật đấy ư? Bắt nạt một học sinh tay yếu chân mềm không một tấc sắt trong tay là vinh hạnh lắm à?
Suzuki nghe Thanh nói tức giận vô cùng, hắn buông Hầu Triều Nghĩa ra, quay sang cho Thanh một cái tát như trời giáng.
Trên má trắng xanh của Thanh lập tức hiện ngay ra năm dấu tay đỏ ửng. Một dòng máu từ mép miệng Thanh chậm rãi chảy xuống cằm. Nhưng Thanh như không sợ, đôi mắt căm hờn nhìn trừng trừng Suzuki.
Dương Sơn lúc đó không nhịn được chen vào.
- Các ông làm gì dữ dằn như vậy? Phải biết chúng tôi là bạn học của con gái đội trưởng các ông. Muốn gì ông nên đưa chúng tôi đến gặp Khuyển Dưỡng Quang Hùng nói chuyện.
Lời của Dương Sơn chỉ làm những tay hiến binh Nhật chùn tay. Còn với Suzuki chẳng có ý nghĩa gì. Hắn trừng mắt nhìn Dương Sơn rồi quay qua ông Hiệu trưởng hỏi.
- Thưa ông Hiệu trưởng, chiếc giường có truyền đơn vừa rồi là của ai vậy?
Ông Hiệu trưởng liếc nhanh Ngô Hán Thanh, rồi móc trong túi ra quyển sổ tay đọc.
- Giường số 32, của Đinh Ngọc Như.
Lúc đó con chuột nhắt Đinh Ngọc Như nghe vậy sợ quá, từ dưới giường chui ra, mếu máo nói.
- Đâu phải của tôi! Giường của tôi nằm ở phía trái giường này cơ!
Ông Hiệu trưởng nghiêm giọng.
- Rõ ràng là giường của cậu, cậu còn định chối tội nữa? Cậu cứ đi theo họ đi, chẳng sao đâu.
Suzuki đưa mắt hoài nghi nhìn Đinh Ngọc Như.
- Của thằng bé này ư? Thôi được rồi, tạm thời trói nó lại rồi tính sau.
Ngô Hán Thanh thấy vậy không muốn bạn bị hàm oan, bước tới nói.
- Thưa thầy Hiệu trưởng...
Nhưng thầy Hiệu trưởng đã trợn mắt quát.
- Không được lôi thôi. Ai đứng đâu thì cứ đứng đấy để người ta làm việc, không được xin xỏ gì cả.
Trung úy Suzuki cười nhạt nói.
- Được rồi! Chẳng ai được tự do đâu. Tất cả đều về đồn cả, bao giờ sự việc sáng tỏ mới thôi.
Ông Hiệu trưởng chỉ tay về phía Vương Ngọc Anh và Tôn Thắng Nam.
- Thưa trung úy, xin trung úy để cho hai cô nữ sinh này ở lại, họ là con gái...
Suzuki trợn mắt, nói lớn.
- Không được! Tất cả về đồn hết!
Ông Hiệu trưởng thấy vậy bối rối, quay qua chúng tôi.
- Thôi được! Vậy các em hãy theo trung úy về đồn đi, nhớ bình tĩnh đừng sợ quá khai bậy mà thiệt thân!
Như vậy mà Suzuki còn chưa hài lòng, hắn hạ lệnh cho bọn thủ hạ:
- Hãy trói cả bọn chúng lại, đưa bọn chúng về đồn trước, ta ở lại làm việc quan trọng khác rồi về sau.
Thế là chỉ ít phút sau tất cả chúng tôi bị xích lại thành dòng, riêng Đinh Ngọc Như còn phải mang theo chiếc còng sắt.
Trung úy Suzuki đi qua dãy lớp còn đang học, dán mắt vào thấy chẳng có việc gì cả, ông ta bèn đi thẳng đến lớp mười một. Ở đây thầy Dương đang đứng trên bục giảng bài lịch sử. Có lẽ ông đã nhìn thấy bọn tôi bị bắt, nhưng vẫn bình thản đứng trên bục say sưa giảng.
Tôi nghĩ đến chuyện sắp phải vĩnh biệt thầy, vĩnh biệt mái trường mà lòng không khỏi buồn buồn. Nhưng cũng thấy có phần hãnh diện vì mình đã được dự phần vào dòng chảy của lịch sử, chợt nhiên cảm giác mình đã là một liệt sĩ rồi vậy.
Lúc chúng tôi bị dẫn qua vườn hoa. Các nữ sinh vẫn còn chơi trò đuổi bắt. Anh Tử cũng có mặt trong bọn họ, vội vã chạy ra.
- Các bạn làm sao thế?
Mọi người vẫn yên lặng lầm lũi bước. Anh Tử vẫn đuổi theo.
- Các bạn bị họ bắt rồi ư?
-....
- Các bạn phạm tội gì?
Thấy bọn tôi không trả lời Anh Tử rưng rưng nước mắt, Đinh Ngọc Như thấy vậy nói.
- Bởi vì.... Bởi vì.
Nhưng nó chưa kịp dứt lời thì Dương Sơn đã nhổ bãi nước bọt về phía Anh Tử nói.
- Lời nguyền rủa hôm trước của cô đã linh ứng rồi đấy. Cô mãn nguyện chưa?
@by txiuqw4